NGOẠI TRUYỆN ÁNH DƯƠNG & SKY - 2

Harvard, vài năm sau.

Bước vào giảng đường của khoa Tài chính, Ánh Dương vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và nghiêm túc như ngày nào. Cô là sinh viên xuất sắc nhất khoa, tên cô luôn đứng đầu bảng xếp hạng thành tích. Sự thông minh và kỷ luật giúp cô tạo dựng danh tiếng vững chắc.

Ngược lại, Sky cũng học khoa Tài chính, nhưng hắn lại là trùm đầu gấu khét tiếng của Harvard. Không ai dám động vào hắn, từ sinh viên đến giáo sư. Hắn có thế lực, có mối quan hệ ngầm và luôn sống theo quy tắc riêng.

Hôm đó, khi Ánh Dương bước vào khu sinh viên, cô chợt nghe tiếng ồn ào từ một góc sân trường. Khi quay lại, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt – Sky, với điếu thuốc trên môi, đang ngồi tựa vào tường, xung quanh là đám đàn em vây quanh.

Sky nhìn thấy cô, nheo mắt rồi cười nhạt. "Ồ, học bá nổi tiếng của khoa tài chính kìa."

Ánh Dương nhếch môi, không tỏ thái độ gì đặc biệt. "Mày cũng ở đây à? Đúng là Harvard xuống cấp thật."

Sky bật cười, hất cằm về phía cô. "Tao đâu có ngu mà bỏ qua Harvard. Mày đứng nhất khoa, tao đứng đầu đường. Công bằng chứ?"

Ánh Dương khoanh tay, nhìn hắn chằm chằm. "Tao học bằng đầu óc, còn mày học bằng nắm đấm?"

Sky cười nhếch mép, hất khói thuốc. "Quan trọng là tao vẫn đứng đầu thôi. Mày không phải là người duy nhất biết chơi trò sinh tồn."

Sky tiếp tục cười khẽ, nhét tay vào túi quần. "Không ngờ đấy, tao tưởng mày sẽ biến mất khỏi cái thế giới này luôn cơ."

Ánh Dương nhướng mày. "Mày thất vọng à?"

"Không hẳn. Tao thích sự có mặt của mày. Nhìn mày sống yên bình thế này có chút… không quen." Sky liếc nhìn chồng sách cô đang cầm. "Cần tao 'phá' chút cho đỡ nhàm không?"

Ánh Dương bật cười nhẹ, lắc đầu. "Tao bận tận hưởng cuộc sống yên bình rồi, không cần mày phá đâu."

Sky nhún vai, nhưng đôi mắt ánh lên tia suy tính. Cả hai im lặng trong chốc lát, rồi Sky đột ngột lên tiếng:

"Tao sắp mở rộng địa bàn ở Chicago."

Ánh Dương liếc nhìn hắn. "Vậy à? Chúc mừng."

"Không chỉ vậy." Sky tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt cô. "Tao muốn mày vào cuộc."

Ánh Dương hơi nhướn mày, nhưng không nói gì.

"Mày chán đời rồi, đúng không? Ở Harvard này, dù có đứng đầu khoa cũng chẳng có gì vui." Sky cười nhạt. "Chicago là một sân chơi thú vị hơn nhiều."

Ánh Dương im lặng, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Cô không phủ nhận rằng cuộc sống hiện tại của mình đôi khi quá tẻ nhạt, nhưng bước vào thế giới của Sky đồng nghĩa với việc chấp nhận những nguy hiểm không thể lường trước.

Sau một hồi suy nghĩ, cô nhấc lon nước trong tay, cụng nhẹ vào chai bia mà Sky vừa lấy ra từ túi áo.

"Được thôi. Nhưng tao không phải đàn em của mày."

Sky cười, ánh mắt sáng lên đầy phấn khích. "Đương nhiên. Chúng ta là đối tác.

-------------

Chicago, màn đêm bao phủ thành phố với những ánh đèn neon nhấp nháy. Trong một căn phòng khách sạn sang trọng, Ánh Dương dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm khi nhìn Sky. "Tao có một câu hỏi nghiêm túc, Sky. Một thằng nhóc hai mươi tuổi như mày thật sự có thể làm chuyện này? Đây không phải là mấy trò vặt vãnh trong trường đại học. Bước ra khỏi Harvard, thế giới bên ngoài không có luật chơi dành cho trẻ con."

Sky nhếch mép, không hề có vẻ gì là bực bội. Hắn với tay lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi nhả khói một cách chậm rãi. "Mày nghĩ tao là loại nhóc mới nhú à? Tao không chỉ có hai bàn tay này. Tao có người, có tiền, có súng. Quan trọng nhất, tao có một con quái vật đứng sau lưng."

Ánh Dương nhướng mày. "Ai?"

"Ba tao." Sky nhếch môi cười, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có tí gì gọi là kính trọng. "Lão khốn nạn đó có thể là một tên chó má, nhưng lão biết bảo vệ máu mủ của mình. Lão tống tao qua Mỹ, nhưng không có nghĩa là lão bỏ mặc. Tao có hậu thuẫn, có tài nguyên, có cả đám đàn em trung thành. Mày nghĩ tao đến Chicago chỉ để chơi à?"

Ánh Dương quan sát hắn một lúc lâu, rồi bật cười. "Vậy là mày muốn chứng minh bản thân với lão già đó?"

Sky cười nhạt. "Không. Tao muốn cho lão thấy, tao có thể tự tạo ra đế chế của riêng mình. Và tao sẽ làm theo cách của tao, không phải cái cách mà lão muốn."

Ánh Dương nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú. "Nghe cũng có lý. Nhưng tao vẫn muốn kiểm chứng thực lực của mày. Nếu mày muốn tao tham gia cuộc chơi này, tao cần thấy được mày không chỉ có cái miệng."

Sky gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nụ cười tự tin vẫn không thay đổi. "Vậy thì nhìn cho kỹ đi, Dương. Tao sẽ cho mày thấy tao là ai."

Không khí trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc và sự căng thẳng. Trò chơi thực sự của bọn họ vừa mới bắt đầu.

Sky và Ánh Dương ngồi đối diện nhau, trước mặt là bản đồ chi tiết của thành phố, đánh dấu những khu vực tiềm năng.

Sky rót hai ly whiskey, đẩy một ly về phía Ánh Dương. Hắn không thích kế hoạch dài dòng, chỉ thích dùng nắm đấm để giải quyết mọi thứ. "Muốn chiếm Chicago, chúng ta phải kiểm soát ba thứ: sòng bài, bar, và gái điếm. Nắm được chúng, tao nắm được dòng tiền. Nắm được dòng tiền, tao nắm được cả thành phố."

Ánh Dương tựa lưng vào ghế, tay xoay nhẹ ly rượu. Cô không vội vã, thích phân tích trước khi ra tay. "Sòng bài nào mày muốn bắt đầu?"

"Hawk's Den. Thằng chủ bọn nó nợ một khoản kha khá. Chỉ cần đẩy mạnh áp lực, nó sẽ gục nhanh thôi." Sky nhếch mép. "Vấn đề là mày thích cách nào? Ép giá, ép nợ hay ép mạng?"

Ánh Dương nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén. "Tao không thích dây dưa. Ép nợ mất thời gian, ép giá có thể bị giằng co. Ép mạng nhanh hơn."

Sky bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích. "Vậy thì tao sẽ sắp xếp một 'tai nạn nhỏ' cho hắn." Hắn không cần mưu mẹo, chỉ cần kẻ địch biến mất là xong.

Cả hai chuyển qua vấn đề thứ hai: các quán bar lớn. Ánh Dương nghiêng người, chỉ vào một con phố sầm uất. "Chỗ này có ba bar lớn, đều thuộc về cùng một nhóm. Nếu hạ gục được tay trùm, chúng ta sẽ có cả chuỗi."

Sky gật gù. "Thằng đó tên Blake, một tay cáo già. Nhưng mà, nó có điểm yếu." Hắn ném một xấp ảnh lên bàn – những bức ảnh của Blake với gái gú, ma túy. "Chúng ta có thể dùng thứ này để chơi đòn tâm lý. Nếu không khuất phục, thì tao sẽ xử lý theo cách khác."

Ánh Dương cười nhạt, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. "Dùng chiêu bẩn cũng thú vị đấy. Nhưng nếu hắn phản kháng, tao sẽ tự mình chơi theo cách tao thích." Với cô, mọi trận chiến đều cần một bước tính toán kỹ lưỡng, nhưng khi bắt đầu, cô sẽ đi đến cùng, bất chấp hậu quả.

Câu chuyện cuối cùng là về việc kiểm soát các nhà chứa lớn. Sky cầm điếu thuốc, nhả một làn khói chậm rãi. "Muốn kiểm soát bọn gái điếm, phải kiểm soát được mụ má mì cầm đầu. Tao có một cái tên: Miranda. Bà ta nắm hơn 60% thị phần ở khu trung tâm."

Ánh Dương nheo mắt. "Tao không thích dây vào loại người như thế."

"Vậy thì cắt đứt đầu rắn." Sky nhếch mép. "Không có Miranda, gái của bà ta sẽ phải tìm chỗ dựa mới."

Không gian chìm trong im lặng vài giây. Sky chờ đợi phản ứng từ Ánh Dương, và như hắn đoán, cô chỉ nhếch môi, đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng.

"Vậy thì tao sẽ lo vụ Miranda. Tao có cách của tao." Ánh Dương cười, nhưng trong mắt lại không hề có sự do dự.

Sky nâng ly rượu, nhìn thẳng vào Ánh Dương. "Từ giờ, Chicago là sân chơi của chúng ta."

Ánh Dương nâng ly, cụng nhẹ vào ly của Sky, khóe môi nhếch lên. "Vậy thì chơi thôi."

Sky ngả người ra ghế, mắt nheo lại, ánh lên vẻ thích thú khi nhìn Ánh Dương. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giọng điệu như đang nghiền ngẫm một câu đố thú vị.

"Dương, tao tò mò..."

"Hửm...?"

"Mày khác tao, Ánh Dương. Tao lớn lên giữa đám cặn bã, tao không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành thứ mạnh nhất để sống sót. Nhưng mày… tao tìm hiểu rồi, ba mẹ mày làm ăn chân chính, không dính dáng gì đến giới này cả. Vậy tại sao, ngay từ năm 17 tuổi, tao đã thấy mày chơi cuộc chơi này ở Los Angeles?"

Ánh Dương cười nhạt, rút điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, châm lửa, rít một hơi thật sâu trước khi nhả ra làn khói mỏng.

"Sky, có những thứ không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được. Ba mẹ tao đúng là làm ăn đàng hoàng, nhưng tao thì không phải loại có thể sống một cuộc đời bình thường. Tao ghét sự tầm thường, ghét cảm giác bị bó buộc vào cái gọi là an toàn. Năm 17 tuổi, tao đã nhận ra chỉ có một cách để kiểm soát vận mệnh của mình, đó là tự mình tạo ra luật chơi."

Sky bật cười, ánh mắt hắn sắc bén như thể muốn moi móc thêm điều gì đó.

"Tao không tin chỉ vì mày ghét sự tầm thường mà mày dấn thân vào thế giới này. Không lẽ chẳng có một động lực nào khác? Một lý do nào khiến mày bước vào cái đầm lầy này ngay từ khi còn là một con nhóc?"

Ánh Dương im lặng một lúc, đôi mắt cô tối lại, ánh lên những tia sáng khó đoán. Cuối cùng, cô chỉ nhếch môi, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sự điên cuồng bên trong.

"Sky, đôi khi có những chuyện không cần phải nói ra. Quan trọng là, tao ở đây, và tao chơi cuộc chơi này với cách riêng của tao. Mày muốn tao theo mày mở rộng địa bàn ở Chicago? Được thôi. Nhưng tao có một điều kiện."

Sky nhướng mày, khoanh tay trước ngực, chờ đợi. Ánh Dương dụi điếu thuốc, ánh mắt sắc như dao.

"Nếu tao chơi, tao sẽ chơi theo cách của tao. Tao không làm theo lệnh của mày, tao tự quyết định đường đi nước bước. Nếu mày chấp nhận điều đó, tao sẽ giúp mày biến Chicago thành sân chơi mới."

Sky im lặng vài giây, rồi đột nhiên bật cười lớn, tiếng cười đầy phấn khích và man dại. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt rực cháy một sự hứng thú tột cùng.

"Chết tiệt, tao thích cái cách mày nói đấy! Tao không cần một con rối, tao cần một kẻ điên cùng tần số. Tao cần một người không sợ bẩn tay, không ngại đạp lên xác người khác mà leo lên. Và mày, Ánh Dương, chính là thứ tao đang tìm kiếm."

Hắn vươn tay ra, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ nguy hiểm. Ánh Dương nhìn bàn tay đó, rồi nhếch môi, đôi mắt cũng lóe lên sự điên rồ không kém. Cô vươn tay ra, nắm lấy tay Sky, siết chặt.

Hai kẻ điên, hai con thú hoang, cùng chung một con đường.

"Được, vậy thì tao và mày sẽ làm một cú thật lớn ở Chicago. Tao muốn xem, ai sẽ là kẻ thống trị cuối cùng."

Bóng đêm Chicago rùng mình trước hai kẻ sắp khiến nó rung chuyển.