TP.HCM, Việt Nam, 03 giờ sáng
Dưới bầu trời đêm u ám, chiếc phi cơ tư nhân hạ cánh xuống sân bay bí mật ở ngoại ô. Cửa khoang mở ra, Sky bước xuống trước, theo sau là Ánh Dương và bốn cái bóng lặng lẽ nhưng tỏa ra sát khí dày đặc.
Linh "Sói" vươn vai, hít một hơi dài rồi nhếch mép cười:
"Cuối cùng cũng về. Tao nhớ cái mùi thuốc súng ở đây vãi."
Hùng "Hacker" chỉnh lại cặp kính, mắt dán vào màn hình máy tính bảng, giọng điềm tĩnh:
"Chúng ta có chưa đến 72 tiếng để tiếp cận tổng hành dinh của Quỳnh Diệp. Hệ thống an ninh của bà ta thuộc hàng quái vật đấy."
Mai "Xạ Thủ" cầm khẩu súng ngắm, tháo lắp nhanh gọn, kiểm tra từng bộ phận, lạnh lùng:
"Chỉ cần có vị trí, tôi sẽ lo phần còn lại."
Tuấn "Bom" bật lửa, soi điếu xì gà trên tay, giọng khàn khàn:
"Không phải lúc nào cũng cần đạn đâu. Đôi khi chỉ một tiếng nổ đẹp cũng giải quyết được nhiều chuyện."
Sky nhìn cả nhóm, cười nhếch môi:
"Tao không kéo tụi mày về để tán dóc đâu. Chúng ta có việc phải làm."
Ánh Dương khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy sát ý:
"Trước khi tấn công, cần phải cắt đứt nguồn lực của bà ta. Hùng, tìm cách xâm nhập hệ thống tài chính. Linh, Tuấn, bọn mày điều tra kho vũ khí. Mai, kiếm vị trí bắn tỉa thuận lợi. Ba ngày nữa, chúng ta sẽ khiến tổng hành dinh của Quỳnh Diệp rung chuyển."
Cả đội gật đầu, không ai cần thêm lời giải thích. Họ không phải là những kẻ nói suông—họ là những con quái thú thực sự trong cuộc chơi này.
3 ngày sau, Tổng hành dinh của Quỳnh Diệp – 2 giờ sáng
Bên trong căn phòng tối, ánh đèn đỏ từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt đầy căng thẳng của đám thân tín. Một gã đàn em lau mồ hôi trán, giọng run rẩy:
"Chị… bọn em đã kiểm tra hết các mối quan hệ, theo dõi mọi camera an ninh, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của Ánh Dương và Sky."
Quỳnh Diệp ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén như dao cạo. Bà ta gõ nhẹ lên bàn, từng nhịp một, rồi bất chợt cười nhạt:
"Chúng nó biến mất sao? Nghe như một trò hề ấy."
Một gã khác lên tiếng, giọng gấp gáp:
"Bọn em nghĩ là tụi nó đang cố tình tung hỏa mù, nhưng không thể xác định được vị trí chính xác. Tất cả thông tin về chúng đều bị xóa sạch."
Quỳnh Diệp siết chặt chiếc nhẫn trên tay, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm. Bà ta hiểu rõ Sky và Ánh Dương không phải loại người bỏ chạy. Nếu chúng biến mất, tức là bão tố sắp ập đến.
Bà ta chậm rãi đứng dậy, giọng trầm thấp nhưng đầy sát khí:
"Chúng nó không trốn. Chúng nó đang săn lùng tao."
Căn phòng chìm vào im lặng. Không ai dám thở mạnh.
Rồi bất ngờ, bà ta quét ánh mắt qua từng người, cất giọng ra lệnh:
"Triệu tập hết các đội lính đánh thuê. Kiểm tra lại toàn bộ hệ thống an ninh. Tụi bây phải tìm ra chúng nó trước khi chúng nó kịp ra tay. Tao muốn cả thành phố này phải lật tung lên!"
Gã đàn em vội vàng gật đầu, cầm điện thoại gọi đi liên tục.
Nhưng sâu trong lòng, Quỳnh Diệp cảm nhận được một nỗi bất an. Đây không còn là cuộc chiến quyền lực thông thường nữa. Đây là một trận chiến sinh tử.
TỔNG HÀNH DINH CỦA QUỲNH DIỆP – 3 GIỜ SÁNG
Bên trong khu biệt thự kiên cố của Quỳnh Diệp, không khí nặng trĩu bởi căng thẳng. Đám vệ sĩ tuần tra dày đặc, súng ống lăm lăm trong tay. Camera giám sát quét từng góc tối, hệ thống báo động được kích hoạt ở mức cao nhất.
Nhưng ngay lúc đó—BÙM!
Một tiếng nổ rung chuyển cả khu dinh thự. Từ cổng chính, một chiếc xe tải đột ngột lao tới, đâm thẳng vào hàng rào bảo vệ rồi phát nổ. Cảnh tượng rực lửa nhấn chìm hàng loạt lính gác trong biển lửa.
Bên trong cơn hỗn loạn, Linh "Sói" đã lao vào đầu tiên. Với tốc độ như dã thú, cô di chuyển giữa các bóng tối, từng cú đánh cận chiến nhanh gọn, dứt khoát. Một tên vệ sĩ chưa kịp nhận ra điều gì đã bị cô quật ngã, xương cổ vỡ vụn chỉ bằng một cú xoay người lạnh lùng.
Ở một góc khác, Mai "Xạ Thủ" đã chiếm lấy vị trí trên nóc tòa nhà đối diện. Khẩu súng ngắm của cô nhắm thẳng vào những kẻ có vũ khí hạng nặng. Một phát—BỐP!—gục ngay lập tức.
Trong phòng điều khiển an ninh, Hùng "Hacker" đang chiến đấu theo cách của riêng mình. Đôi tay anh lướt nhanh trên bàn phím, vô hiệu hóa từng camera, làm nhiễu hệ thống liên lạc của địch. Khi đội ngũ Quỳnh Diệp cố gắng gọi tiếp viện, tất cả những gì chúng nghe thấy chỉ là tiếng rè rè vô vọng.
Tuấn "Bom" cười khẩy, đặt một loạt thuốc nổ vào bức tường phía tây. Khi một nhóm lính gác đang tập trung vào cổng chính, hắn bấm nút kích hoạt—BÙM!—bức tường nổ tung, mở ra một con đường khác cho Sky và Ánh Dương xông vào.
Sky nhảy xuống từ một chiếc mô tô đang lao nhanh, đáp đất bằng một tư thế hoàn hảo. Khẩu súng lục trên tay cậu vang lên liên tục, từng viên đạn ghim vào những mục tiêu chính xác. Sky không chỉ đánh nhanh mà còn đánh đẹp, mỗi động tác đều sắc bén và tràn đầy uy lực.
Ánh Dương, như một con thú săn mồi, tiến thẳng vào trung tâm tổng hành dinh. Không dùng súng, cô chỉ có một con dao găm trong tay nhưng vẫn đủ sức gieo rắc nỗi kinh hoàng. Cô lướt qua từng đối thủ, né tránh từng đợt tấn công với sự điên cuồng đầy kiểm soát. Khi một tên vệ sĩ lao đến, cô chỉ nhẹ nhàng lách người, lưỡi dao của cô lướt qua cổ hắn—máu bắn tung tóe.
Tiếng báo động vang khắp nơi. Quỳnh Diệp, đứng trên tầng cao nhất, siết chặt nắm đấm. Bà ta chưa từng nghĩ có ngày bị chính hai đứa nhãi con này dồn vào đường cùng như vậy.
Bà ta rút điện thoại, giọng lạnh lùng:
"Mang hàng ra."
Ngay lập tức, cửa tầng hầm mở ra, một đội quân lính đánh thuê được trang bị tận răng tràn lên, súng ống hướng thẳng về phía Sky và Ánh Dương.
Nhưng cả hai không hề nao núng. Họ nhìn nhau, một nụ cười ngông nghênh xuất hiện trên môi.
"Chơi tới bến nào, mày!"—Sky nói.
"Làm thịt hết."—Ánh Dương gằn giọng.
Và trận chiến thực sự bắt đầu.
---
Cuối cùng, sau cuộc giao tranh ác liệt, Quỳnh Diệp bị dồn vào căn phòng riêng, nơi bà ta từng thao túng và điều khiển cả một đế chế ngầm. Nhưng giờ đây, bà ta chỉ còn lại một mình, đối diện với Sky và Ánh Dương.
Sky bước lên, ánh mắt sắc lạnh.
"Bà có biết ai giết Leo không?"—Giọng cậu trầm xuống, mỗi từ như một nhát dao.
Quỳnh Diệp thoáng sững lại, đôi mắt hiện lên một tia dao động.
"Leo... không phải do tao..."—Bà ta lẩm bẩm, như thể không muốn tin vào điều mình sắp nghe.
"Không phải bà. Nhưng là ông Thịnh."—Sky nhếch mép, ném ra sự thật tàn khốc. "Ông ta không tin Leo là con ruột của mình. Và vì vậy, ông ta đã giết Leo để bảo vệ gia sản. Bà chỉ là công cụ của ông ta. Cũng giống như mẹ tôi. Cũng giống như tôi."
Những lời nói ấy như một nhát chém xuyên qua lòng Quỳnh Diệp. Bà ta lùi lại một bước, đôi mắt tràn ngập cảm xúc hỗn loạn. Hận. Đau. Yêu. Thù. Bao nhiêu năm qua, bà ta sống trong sự căm hận ông Thịnh, nhưng chưa từng dám ra tay. Bởi sâu trong trái tim mình, bà ta vẫn yêu hắn.
Bà ta run rẩy bật cười, nhưng tiếng cười đầy cay đắng:
"Hóa ra tao chỉ là con rối... Tất cả chỉ là một màn kịch lớn, mà tao là con mụ ngu ngốc nhất. Tao hận hắn... nhưng tao chưa bao giờ dám giết hắn. Mày có hiểu cái cảm giác đó không? Hận đến mức muốn xé xác, nhưng trái tim lại không thể ra tay... Mày hiểu không?!"
Bà ta cười lớn, nước mắt chảy dài trên gương mặt đầy kiêu hãnh một thời. Nhưng rồi, đôi mắt bà ta bỗng trở nên lạnh lùng, như thể cuối cùng cũng đã tìm được lối thoát cho chính mình.
"Nhưng tao sẽ không để hắn có cơ hội nhìn thấy tao gục ngã thêm lần nào nữa."
Nói rồi, trước khi Sky hoặc Ánh Dương kịp ngăn cản, Quỳnh Diệp rút khẩu súng bên hông, chĩa thẳng vào đầu mình—BANG!
Máu bắn tung tóe. Cơ thể bà ta đổ xuống sàn, kết thúc một kiếp người đầy thù hận và đau thương.
Sky đứng lặng, không có bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt. Cậu chỉ khẽ nói:
"Kết thúc rồi."
Ánh Dương nhìn cậu một lúc, rồi quay người bước đi.
Bên ngoài, ánh bình minh dần ló dạng.
TỔNG HÀNH DINH CỦA ÔNG THỊNH – 10 GIỜ SÁNG
Trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt đầy tham vọng của ông Thịnh. Tay ông ta cầm điếu xì gà, khóe môi khẽ nhếch lên khi nghe thuộc hạ báo cáo tin tức.
"Bà ta chết rồi. Tổng hành dinh sụp đổ hoàn toàn. Không ai còn đủ khả năng vực dậy đế chế đó."
Ông Thịnh bật cười trầm thấp, đưa điếu xì gà lên môi rít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn. Hắn ta đã chờ đợi ngày này quá lâu—ngày mà con đàn bà điên cuồng đó bị hủy diệt.
"Cuối cùng cũng kết thúc. Tốt lắm. Giờ là lúc thu dọn tàn cuộc. Ta muốn tất cả địa bàn và nguồn lực còn lại của ả thuộc về tay ta. Lập tức cho người đến kiểm soát mọi thứ trước khi có kẻ khác nhảy vào tranh giành."
Tên thuộc hạ gật đầu, nhưng còn chưa kịp rời đi thì một tin tức khác khiến sắc mặt hắn tái nhợt:
"Ông chủ… có chuyện rồi! Sky và Ánh Dương—bọn chúng vẫn còn sống. Không những thế, chúng đã biến mất ngay sau trận chiến. Giờ không ai biết chúng đang ở đâu, nhưng có tin đồn chúng đang lên kế hoạch hành động tiếp theo."
Nụ cười trên môi ông Thịnh lập tức vụt tắt. Hắn siết chặt điếu xì gà, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia nguy hiểm.
"Sky… thằng nhãi đó vẫn chưa chịu từ bỏ à?" Ông ta lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Hắn hiểu rõ con trai mình. Sky không phải kẻ dễ dàng bỏ cuộc, đặc biệt khi nó biết được sự thật về Leo. Và giờ đây, nó không đơn độc—bên cạnh nó còn có Ánh Dương, một con sói hoang đúng nghĩa.
"Tăng cường giám sát. Nếu phát hiện ra chúng, lập tức xử lý ngay trước khi quá muộn."
Nhưng ngay lúc ông ta còn đang tính toán bước đi tiếp theo, một giọng nói vang lên từ trong bóng tối:
"Ông nghĩ mình vẫn còn đủ thời gian để thâu tóm mọi thứ sao?"
Cạch! Một khẩu súng lên đạn. Ông Thịnh quay phắt lại, và ngay trước mặt hắn là Sky—đứng sừng sững như một bóng ma từ quá khứ, bên cạnh là Ánh Dương với ánh mắt sắc lạnh.
"Lâu rồi không gặp, bố già. Chúng ta có chuyện cần nói." Sky cười nhạt, khẩu súng trên tay hắn chĩa thẳng vào kẻ đã ruồng bỏ mẹ con hắn suốt bao năm qua.
Ông Thịnh chớp mắt một cái, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Dù bất ngờ, nhưng hắn ta là một con cáo già, một chút uy hiếp này không đủ khiến hắn hoảng loạn. Hắn dựa người vào ghế, khoanh tay, ánh mắt đầy thách thức.
Ánh Dương cười nhạt, gác một chân lên bàn, ánh mắt đầy khiêu khích. "Không cần vòng vo, ông già. Chúng tôi đến đây chỉ để nói một điều đơn giản: Địa bàn của Quỳnh Diệp—nó không thuộc về ông."
Sky nhấc khẩu súng lên, gõ nhẹ vào trán ông Thịnh. "Và nếu ông còn nghĩ đến chuyện nhúng tay vào, tôi sẽ không khách sáo như với Quỳnh Diệp đâu."
Ông Thịnh nheo mắt, trầm ngâm một lát rồi bật cười. "Thú vị thật. Hai đứa chúng mày nghĩ mình có thể giữ được toàn bộ thứ đó sao? Chỉ bằng vài mánh khóe đánh úp một con đàn bà mất kiểm soát à?"
Ánh Dương nghiêng đầu, nụ cười sắc lạnh hơn. "Không thử thì sao biết được? Chúng tôi có cách của mình. Quan trọng hơn hết… chúng tôi không sợ phải chơi đến cùng."
Sky nghiêng người về phía trước, giọng trầm thấp nhưng đầy uy hiếp. "Chúng tôi không cần ông phải công nhận. Chỉ cần ông nhớ kỹ: Nếu ông dám đưa tay vào, chính tôi sẽ đích thân chặt nó xuống."
Sự im lặng kéo dài một lúc. Ông Thịnh nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Sky, rồi quay sang sự sắc lạnh của Ánh Dương. Hắn biết—bọn chúng không nói suông. Nếu hắn dám bước qua ranh giới này, thứ chờ đợi hắn sẽ không chỉ là một trận chiến.
Cuối cùng, ông Thịnh bật cười, giơ hai tay lên như một kẻ bại trận, nhưng trong đôi mắt già nua vẫn ánh lên sự tính toán.
"Được rồi, được rồi. Tao sẽ không nhúng tay vào. Nhưng nhớ lấy lời tao nói… giữ một đế chế khó hơn phá hủy nó rất nhiều. Đừng để nó nuốt chửng hai đứa chúng mày."
Sky nhếch môi. "Không cần ông lo. Giờ thì… chúng tôi tiễn ông đến đây thôi."
Cả hai quay người rời đi, bỏ lại phía sau một ông Thịnh vẫn ngồi đó, ánh mắt sâu thẳm. Hắn không thua, chỉ là chưa đến lúc phản công.
Nhưng đó là chuyện của tương lai.