Mùng 1 đầu tháng, khi bóng đêm u ám lan tỏa khắp khu phố nghèo, chỉ còn leo lét vài ánh đèn đường vàng vọt nơi đầu phố. Tối nay, bọn trẻ đã len lén trốn ra khỏi nhà mà bố mẹ không hề hay biết.
Đã 12 giờ đêm, tuy đêm nay không có trăng sao soi tỏ nhưng lũ trẻ vẫn thoăn thoắt chạy trên vỉa hè khấp khểnh những viên gạch lát thừa.
Mười một năm sống ở đây làm chúng nó quá rõ từng ổ gà, từng nắp cống và từng hòn gạch kê bếp lò của những gia đình buộc phải hành hạ mình bằng mùi ô nhiễm của khói than tổ ong chỉ vì nghèo.
Trời tối om om như hũ nút. Chẳng rõ mặt đứa nào với đứa nào. Tất cả mịt mùng như chính ký ức đêm đó của thằng Dũng vậy.
Mọi điều nó nhớ chỉ là ngọn lửa lập loè rờn rợn của mấy cây nhang trong tay thằng Minh, thoắt ẩn thoắt hiện như một vũ điệu cầu hồn. Rồi ba cây nhang được cắm trong một cái lon cũ trên mặt đất. Và tiếng hét thất thanh của chính nó: Chạy!!!
Thót hết cả tim, lũ trẻ chạy cùng một hướng khi bị sinh vật kì lạ đó đuổi. Không thấy thằng Minh đâu, cả lũ lo nó bị "hắn" bắt rồi.
Nhưng còn thì giờ đâu mà lo nữa, cái tiếng leng keng của kim loại cứ vang lên khô khốc, chói tai trên mặt đường, trở thành nỗi ám ảnh của những đêm mất ngủ. Mà sau này đã làm cho thằng bé chưa đến 11 tuổi mà tóc đã bạc trắng như một ông cụ già.
Cả lũ chạy nhanh đến cái cột đèn đầu tiên mà tụi nó nhìn thấy, để tránh những cái răng bằng sắt tưởng tượng của con quái vật, được tạo ra từ niềm tin thơ ngây của lũ trẻ. Chúng hi vọng theo đúng như trong truyền thuyết là "hắn" sẽ không thể tồn tại ở nơi có ánh sáng.
Nhưng dưới ánh sáng heo hắt của ngọn đèn đường nơi chúng nghĩ là an toàn thì toàn bộ cái trò đùa quái gở đã được phơi bày.
Ma lon hóa ra chẳng có gì cả ngoài một sợi cước mỏng manh được buộc vào miệng con quái vật ghê tởm có bộ răng gớm ghiếc chế từ một cái lon cũ xì hoen gỉ nối liền với mấy ngón tay khéo léo của thằng Minh.
Nó đã nấp ở chỗ này từ lúc lũ trẻ hỗn loạn chạy. Và từ đây, nó kéo cái lon chạy sát sượt theo lũ trẻ. Bất ngờ hoàn toàn trước trò đùa vô ý trẻ dại, lũ trẻ đùng đùng tức giận tóm cổ thằng Minh - kẻ đã coi tụi nó như những đứa ngốc và là thủ phạm gây ra nỗi khiếp sợ của chúng.
Minh vừa hét vừa cười sằng sặc:
"Thả tao ra, đùa tí thôi mà".
"Vậy thì tụi tao cũng đùa một tí thôi".
Cả lũ công kênh thằng Minh lên, trong đó thằng Dũng là đứa nhiệt tình nhất vì lúc nãy nó bị làm cho sợ nhất. Tưởng là trò đùa, Minh càng vui vẻ hơn, nó cười sằng sặc, cười khoái trá. Tiếng cười đó sau này thằng Dũng đã luôn rùng mình khi buộc phải nhớ lại.
Tiếng cười khanh khách trong lành trẻ thơ qua bộ não không còn minh mẫn vì đã qua quá nhiều hoảng loạn của Dũng bị méo mó trở thành tiếng cười của cả bầy quỷ rít lên từ mộ huyệt của kẻ chết vào giờ xấu.
Đó là hình ảnh cuối cùng về thằng Minh còn sót lại trong đầu Dũng. Và đó cũng là tiếng cười cuối cùng của thằng Minh, cũng như của lũ trẻ. Chúng không biết rằng từ đây về sau chúng sẽ không bao giờ nghe được những tiếng cười của thằng Minh hay của chính tụi nó được nữa.
Bởi thằng Minh vì lỡ đùa dại mà đã bị lũ bạn vô tâm bỏ nó lại trong khu nhà vệ sinh cũ của khu phố và dùng gỗ với gạch chặn của bên ngoài.
Chúng định bụng nhốt thằng bé một đêm trong đó để phạt cho muỗi cắn rồi sớm mai sẽ thả ra bất chấp sự ngăn cản của Ngọc, đứa suýt bị kết tội là bè đảng.
Chỉ cần có thế thôi, nhưng chúng nó đã không bao giờ thả thằng bé ra được nữa. Bởi cơn giông đêm đó đã làm thân thể thằng Minh thành một nắm tro tàn mà đã cuốn bay theo những cơn gió ngay ngày hôm sau.
Một tia sét sau một hồi sấm rền rĩ như tiếng kèn đám ma đã làm bốc cháy cả khu nhà vệ sinh cũ, cả thằng Minh với con Ma lon của nó.
Khu phố lao động chìm vào giấc ngủ sau 1 ngày quần quật mà chỉ đủ ăn, bọn trẻ thì đi chơi đêm nên ngủ say sưa như chết, chẳng ai có thể nghe thấy những tiếng gào khóc kêu cứu trong đau đớn, quằn quại, bất lực của thằng bé xấu số.
Sáng hôm sau, cả khu phố chìm trong một màu xám tẻ nhạt, tang thương, ma quái. Lửa đến rồi đi mà không ai hay, chỉ để lại tiếng khóc khan của người mẹ mất con và một thứ tro bụi xam xám, bay lơ lửng trong những cơn gió oi nồng của buổi sáng mùa hạ.
Tro bụi bám vào những ngôi nhà cao nhất, sâu nhất của phố Cũ, bám vào cả những người qua đường không quen biết. Nó tham lam phủ tràn tất cả một màu xám như muốn ôm trọn tất cả, cả không gian thời gian, cả quá khứ cả hiện tại và tương lai.
Suốt hơn một tháng, người trong khu phố trốn biệt trong nhà để tránh cái thứ tro xám tanh tanh, bụi bặm, lờm lợm ấy. Cái thứ tro quên lãng đó một khi đã bám vào quần áo thì sẽ để lại một cái mùi kinh tởm đến mức phải đốt bỏ cả bộ đồ đó đi, phải tắm rửa nhiều lần mới hết, làm cho người lạ cũng tránh đi qua khu phố này. Cả khu phố như chìm trong lãng quên, có lúc tưởng như thời gian không bao giờ trôi ở đây.