Lỵ Lỵ thoăn thoắt lẻn ra sau ghế sô pha, trước đó nàng đã biến thành hình dạng lang nhân.
Nàng ngồi xổm sau ghế sô pha, cẩn thận thò nửa đầu ra, mái tóc dài màu bạc rủ xuống đất, đôi tai trắng bạc xù xì cũng nhạy cảm rung rung, nom như đang chuẩn bị chiến đấu đến nơi. Hác Nhân thấy sinh vật thần bí này còn ngậm nửa sợi mì cùng cọng rau trong miệng, điều này phá hỏng vẻ "uy nghiêm" ít ỏi của nàng, và điều phá hỏng hơn nữa chính là hành động tiếp theo của Lỵ Lỵ: Nàng cầm đôi đũa run rẩy chỉ vào con mèo khoang đen trắng dưới chân Hác Nhân, giọng gần như muốn khóc: "Mèo... mèo!"
"Meo meo?" Mèo khoang đen trắng tò mò quay đầu nhìn vị khách không mời mà đến, điều này khiến Lỵ Lỵ run rẩy, nhưng sau đó mèo ta dùng thái độ tao nhã xứng đáng miêu tinh nhân mà lờ Lỵ Lỵ đi.
Hác Nhân trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, đầu óc xoay mòng mới ý thức được tình huống gì đang xảy ra, hắn không thể tin nổi nhìn Lỵ Lỵ như lâm đại địch: "Ngươi... sợ mèo?"
"Ta... ta không sợ mèo!" Lỵ Lỵ quật cường ngẩng đầu, như một con chó chọi kiêu ngạo, "Ta chỉ là e ngại."
"Thế thì khác gì nhau!" Hác Nhân cảm thấy không chỉ tam quan không đủ dùng, mà đầu óc cũng chẳng đủ, hắn mặc kệ đối phương là lang nhân, hơn nữa còn là lang nhân mới quen, liền hổn hển chỉ vào Lỵ Lỵ: "Xin nhờ! Ngươi là lang nhân đấy!"
"Ta chính là lang nhân!" Lỵ Lỵ hình như cuối cùng cũng ý thức được phản ứng của mình hơi mất mặt, hoặc có lẽ ánh mắt và lời nói của Hác Nhân kích thích cô nàng, tóm lại nàng liều mạng chạy khỏi sau ghế sô pha, rồi giả bộ trở lại bàn ăn, nhưng thực tế là men theo chân tường phòng khách mà lượn một vòng lớn, "Ngươi xác nhận con mèo này an toàn chứ?"
"Có gì mà không an toàn," Hác Nhân tiện tay bế con mèo khoang lên, "Ta chưa từng thấy con mèo nào ngoan như nó, đúng không, Lăn?"
Mèo khoang lập tức nhuyễn nhuyễn kêu một tiếng, bộ dạng cực kỳ nghe lời, Hác Nhân thấy vậy mừng rỡ, đứng dậy đi lấy bát đựng thức ăn mèo, đổ đầy cho sủng vật của mình, đặt ở cạnh bàn trên mặt đất: Đây là địa điểm ăn uống quen thuộc của mèo ta. Đồng thời Hác Nhân còn chỉ vào Lỵ Lỵ giới thiệu với mèo nhà: "Nàng tên là Lưu Lỵ Lỵ, là một lang nhân... Ặc, với ngươi thì chắc không có ý nghĩa gì, tóm lại ngươi cứ biết nàng là khách mới của chúng ta là được rồi, sau này lương thực của ngươi trực tiếp phụ thuộc vào việc nàng có thể trả bao nhiêu tiền thuê nhà đấy, phải cung kính ân nhân một chút, biết chưa?"
Mèo khoang dường như thật sự nghe hiểu tiếng người, ngẩng đầu gật gật đầu với Lỵ Lỵ đang vẻ mặt đề phòng ở đằng xa, tỏ vẻ tán thành, rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
Lỵ Lỵ lúc này mới xác định con mèo đen trắng vô hại, nàng cẩn thận từng li từng tí bò trở lại bàn ăn, nhưng vẫn bưng bát mì sợi, đổi chỗ ngồi cách xa con mèo. Sau đó nàng đột nhiên nhớ ra gì đó: "Vừa rồi ngươi gọi con mèo này là gì?"
"Lăn đấy," Hác Nhân cúi đầu nhìn "người nhà" duy nhất của mình, "Nó tên là Lăn, ba chấm thủy ấy."
Mái tóc bạc và đôi tai sói của Lỵ Lỵ từ từ biến mất khi nàng bình tĩnh lại (thật lòng mà nói, Hác Nhân thấy hơi tiếc nuối). Trên mặt nàng lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao lại đặt cái tên kỳ cục vậy?!"
"Con mèo này đến nhà ta từ năm ngoái," Hác Nhân cười ha ha, kể về lai lịch con mèo nhà mình, "Ta cũng không biết nó thuộc giống gì. Chỗ này hoang vu vắng vẻ, mèo hoang chó hoang đầy rẫy, thỉnh thoảng có một hai con thừa dịp người không để ý chạy vào nhà cũng là chuyện thường, nhưng con mèo này đến rồi thì không chịu đi, ta đuổi mấy lần đều vô dụng..."
"Cho nên ngươi đặt tên nó là 'Lăn', hy vọng nó sớm cút đi?" Lỵ Lỵ trợn mắt hỏi.
"Không phải, nó thích nhảy lên giường khi ta xem TV, mỗi lần ta đều rống lên một tiếng 'Lăn' để bắt nó xuống, ban đầu rất hiệu quả, nhưng lâu dần ta vừa hô 'Lăn' nó lại càng hăng hái đến cọ cọ – con mèo này tưởng 'Lăn' là tên nó. Thế là nó thành Lăn luôn."
Lỵ Lỵ trợn tròn mắt nghe xong, cúi đầu im lặng ăn cơm, một lát sau mới lầu bầu: "Cảm giác như mình đã đến một nơi rất kỳ quái."
Hác Nhân liếc mắt lên trời: Trong phòng này còn ai kỳ quái hơn ngươi sao? Một đại tiểu thư người sói phá vỡ mọi chuẩn mực!
Khi ăn xong đã hơn chín giờ, giờ hoạt động của "Lăn" đã đến, con mèo đen trắng nhỏ thần khí十足 chạy lên lầu hai dò xét lãnh địa của mình, còn Hác Nhân ném hết bát đũa vào bồn rửa trong bếp, định bụng để mai rửa. Sau đó hắn châm một điếu thuốc, ngồi xuống phòng khách – tiếp tục nghiền ngẫ những gì mình đã trải qua trong ngày, đồng thời cảm thán khả năng thích ứng mạnh mẽ của bản thân.
Con nhỏ người sói kia đang chạy đi chạy lại trên lầu dưới với vẻ rất phấn khích, dùng một cách thành thục gần như vô lễ để làm quen với ngôi nhà mới mà nó sẽ thuê trong một thời gian tới. Mỗi khi đến một chỗ, nó còn dùng sức sụt sịt mũi như thể đang ghi nhớ mùi vị. Dù trước mắt nó ở hình dạng con người, Hác Nhân vẫn không khỏi hình dung thêm cho nó một đôi tai nhọn và một cái đuôi vung qua vung lại. Nếu là bình thường, có khách trọ chạy lung tung như vậy thì hắn đã quản vài câu rồi, nhưng hiện tại hắn không muốn nói nhiều: Sói mà, đến nơi ở mới thì đánh dấu lãnh thổ là chuyện bình thường. Hiện tại chỉ hy vọng ý thức về lãnh thổ của con người sói này có thể kết hợp với lẽ thường của con người, chỉ cần luôn nhớ kỹ rằng đây là nhà của người khác, còn nó chỉ là người thuê là được. Cân nhắc đến tính cách mà Lỵ Lỵ đang thể hiện thì việc này không khó.
Dù sao, mặc kệ tình huống thế nào, Hác Nhân đều xác nhận rằng mình đánh không lại con người sói này.
Rốt cuộc thì việc mời một sinh vật có sức chiến đấu cao phi nhân loại đến nhà là đúng hay sai?
Anh em đề cử ủng hộ để mình có động lực dịch tiếp bộ này nhé.
Nếu anh em muốn donate có thể gửi 1 ly cafe qua momo: 0962960591
Cảm ơn anh em
Đợi đến khi tỉnh táo lại, Hác Nhân vẫn không khỏi suy nghĩ về vấn đề này, nhưng nghĩ đến cuối cùng, hắn vẫn cảm thấy mình đã chọn đúng, hơn nữa nói thật... Hắn còn có chút mong chờ những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đó là một tâm lý tìm kiếm điều mới lạ. Một người bình thường nên học cách tránh điều hại, tìm điều lợi, chứ không phải tò mò và tùy tiện tiếp xúc với một thế giới thần bí có khả năng lấy đi mạng sống của mình. Nhưng Hác Nhân đã trải qua cuộc sống tẻ nhạt thường thường bậc trung này quá lâu rồi.
Hắn thích đọc tiểu thuyết, thích xem TV, thích xem những câu chuyện kỳ lạ và huyền ảo. Đây là trạng thái sống gần như tất yếu của một thanh niên độc thân sắp xếp việc làm, chưa lập gia đình, không lo ăn. Tuy nhiên, hắn không đến mức mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh và cũng không cảm thấy khó chịu với thời gian nhàm chán. Thậm chí, nếu gặp phải hộp thoại "yes" hoặc "ok" đột nhiên hiện ra trên máy tính, phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn là rút nguồn điện. Nhưng điều này không hề ngăn cản được hắn sinh ra tâm lý kích động khi đối mặt với những "kích thích mới". Đây là tâm lý tìm kiếm cái lạ phổ biến nhất đang tác quái. Một số người sẽ lùi bước khi tâm lý tìm kiếm cái lạ được thỏa mãn, nhưng một bộ phận khác...
Có lẽ sẽ có cùng phản ứng với Hác Nhân.
Hơn nữa, dù thế nào thì hắn vẫn phải đề phòng con dơi lớn kỳ quái và nguy hiểm kia. Tuy không biết vì sao mình lại bị thứ quái dị đó nhắm đến, nhưng sự việc đã rồi thì chỉ có thể chấp nhận. Hác Nhân không phải kẻ trốn tránh thực tế, hắn sẽ tích cực tìm cách nâng cao độ an toàn cho bản thân: Ví dụ như giữ bên cạnh con người sói có vẻ ngoài dễ nói chuyện và sức chiến đấu rất mạnh kia.
"Đúng rồi chủ nhà, trả tiền thuê nhà cho ngươi!" Lỵ Lỵ chạy lên chạy xuống mấy vòng (giữa chừng gặp "Lăn" hai lần, còn có tiếng thét vang lên), cuối cùng cũng nhớ ra thân phận hiện tại của mình, bèn mang theo tinh thần tràn đầy sức sống trở về phòng lấy túi tiền ra, đếm tiền thuê nhà nhét vào tay Hác Nhân, "Theo như ngươi ghi trên quảng cáo, trả trước ba tháng tiền thuê nhà nhé, với lại tiền cơm thì sao?"
A, không những dễ nói chuyện, mà còn là người sói ngoan ngoãn trả tiền thuê nhà nữa chứ – trong sách nào từng có chuyện tốt thế này?
"Tiền cơm thì miễn đi," Hác Nhân phát hiện Lỵ Lỵ nhíu mày khi ngửi thấy mùi thuốc lá (mũi chó dùng tốt đấy), nên tự giác dập tắt điếu xì gà, "Dù sao thêm ngươi một người cũng không ảnh hưởng lớn. Với lại đừng cứ chủ nhà chủ nhà mãi, ta có tên, cứ gọi ta Hác Nhân là được."
"Đã biết chủ nhà."
"Bảo ta Hác Nhân..."
"Vâng chủ nhà."
"... Thôi được, ta về phòng trước đây, ngươi cứ tự nhiên, mấy phòng khóa kia đừng có tự tiện vào, còn lại thì tùy ý." Hác Nhân thở dài đứng dậy về phòng, Lỵ Lỵ cũng quay đầu rời đi, nhưng mới đi được nửa đường thì nàng lại có chủ đề mới: "Mà này chủ nhà, buổi tối ngươi sẽ không lẻn vào đánh lén ta đấy chứ? Hình như căn nhà này chỉ có hai người chúng ta thôi à, ta lần đầu thuê phòng của chủ nhà độc thân là nam đấy..."
Hác Nhân suýt nữa thì ngã sấp mặt, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn con người sói lắm điều này: "Vì sự an toàn tính mạng của ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh lén ngươi, ngươi cứ yên tâm 100% đi!"
Tác giả: Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: