Cuộc sống sau này đều được như vậy qua?

Trên đường về nhà, Hác Nhân nắm chặt xấp giấy in đóng dấu sơ sài trong tay, cảm xúc dâng trào, thậm chí có chút rơi lệ.

Từ hôm nay, hắn đã là công nhân của một nền văn minh siêu cấp vượt trội, người địa cầu có thể trực tiếp nói chuyện với Thần Tiên. Sau lưng hắn là Thời không quản lý cục, một tổ chức nghe thôi đã thấy đáng sợ. Hắn nắm trong tay Thần chi khế ước, công số của hắn còn có thể tìm thấy trong bảng chấm công thiên đường. Nếu hắn đến một thế giới mà thần quyền tối thượng, hắn có thể tự hào tuyên bố mình là Thánh tử, và nếu vượt qua kỳ thực tập, hắn sẽ từ Thánh tử hợp đồng trở thành Thánh tử vĩnh viễn...

Điều này có làm hắn cảm thấy hưng phấn và rơi lệ không cơ chứ?

Nhưng sao công việc của thần thánh lại khác với những gì hắn thấy trong tiểu thuyết và trên TV?

Dù sao đi nữa, Hác Nhân đã đăng ký vào một nơi khá kỳ lạ. Bất kể Độ Nha 12345 và Thời không quản lý cục, hay toàn bộ "Hi Linh đế quốc" kỳ quái đến đâu, thì chúng vẫn khác xa những gì Hác Nhân từng thấy.

Hác Nhân cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay, nhớ lại lời cuối của Độ Nha 12345: "Từ hôm nay, ngươi là thực tập thẩm tra quan. Chăm sóc những người khách trọ trong nhà là nhiệm vụ duy nhất của ngươi lúc này. Thần hệ Hi Linh chúng ta không quen dùng hình thức giáo hội để quản lý trực tiếp cơ cấu, nên chúng ta dùng chấm công và ghi công để đánh giá công nhân. Ngươi đừng nên tìm hiểu theo truyền thuyết tôn giáo hay sách vở giáo hội trên địa cầu, ta đã gặp nhiều 'gấu con' như vậy ở các thế giới khác rồi... Đừng phí công, cứ làm tốt việc của ngươi là được."

Lặng lẽ thở dài, xác nhận mình đã lên thuyền hải tặc, Hác Nhân nhét mấy tờ giấy vào túi quần, chuẩn bị về nhà cất ở nơi an toàn, tránh bị "Lăn" xé ăn mất. Thật ra, Hác Nhân không hoàn toàn tin vào những gì mình đã trải qua hôm nay, và nghi ngờ Độ Nha 12345. Càng cầm xấp giấy trong tay, hắn càng hoài nghi mọi chuyện (nghe này, ngươi đã thấy khế ước thiên thần nào được đánh máy chữ với lỗi chính tả chưa?). Nhưng như đã nói, Hác Nhân rất biết nhìn thời thế. Dù Độ Nha 12345 có địa vị gì, thì rõ ràng là bản lĩnh của nàng khác xa Hác Nhân, như thần và người khác nhau vậy. Dù nàng có sai chính tả, thích cắn móng tay, ăn bánh rán cuốn hành tây và nói năng lung tung... thì cũng không phải người thường có thể đối phó được.

Vì vậy, Hác Nhân muốn đảm bảo cuộc sống yên ổn thì phải hợp tác cho tốt.

Đi dưới ánh mặt trời chói chang trên con đường lớn vùng hoang vu, Hác Nhân lấy điện thoại ra xem giờ, rồi nhìn trước sau đều trống trơn, đến cả bóng ma cũng không thấy, không khỏi thở dài: Làm công cho Thần thật không đáng tin cậy, đến phương tiện đi lại cũng không lo cho ta. Dù sao thân phận của ta trong xã hội thần quyền cũng là tiên tri, sao khi nhận việc từ Thần xong, lúc về nhà vẫn phải tự mình bắt xe buýt? Đợi cả buổi mà xe còn chưa tới!

Hắn không khỏi nhớ tới thần thoại truyền thuyết trên địa cầu, cố gắng tìm xem trong lịch sử những Thánh tử tiên tri sau khi giác ngộ Đại Đạo thì về nhà bằng cách nào, có phải chen xe ngựa với người khác hay không, hoặc là tự chạy về, nhưng nghĩ mãi không ra kết luận: Thánh kinh nào lại ghi chuyện này chứ!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hác Nhân nhấc máy, thấy một số lạ – may quá, không phải kiểu số linh dị như 00000012345.

"Alo, xin chào, ai đấy ạ?" Hác Nhân bắt máy, lịch sự hỏi – từ hôm nay hắn đã là người có thân phận rồi, phải chú ý lời ăn tiếng nói, dù nữ thần kia có vẻ không đáng tin, nhưng hắn quyết định khiến mình trông đáng tin hơn.

Đầu dây bên kia, giọng Lỵ Lỵ vang lên, có chút lo lắng: "Chủ nhà! Là tôi! Lỵ Lỵ đây!"

"Ngốc... Lỵ Lỵ?" Hác Nhân suýt chút nữa thốt ra "Ngốc nghếch người sói", may mà kịp thời kiềm chế, "Có chuyện gì?"

"À, tôi chợt nhớ ra quảng cáo cho thuê phòng có số điện thoại của anh, hôm qua tôi tìm cả ngày không ra địa chỉ, lúc đó gọi cho anh thì tốt rồi..."

Hác Nhân đổ mồ hôi trán: "...Cô gọi cho tôi chỉ để nói cái này?"

Giọng Lỵ Lỵ lập tức kích động: "Không phải! Tình hình của Vivian có chút không ổn, cô ấy vừa bay ra ngoài rồi, giữa ban ngày mở cửa sổ rồi bay ra! Tôi đuổi theo mà không kịp!"

Hác Nhân muốn hét lên: Cái đó mới là trọng điểm chứ! Cô coi điện thoại là cái gì vậy hả?

"Vivian bay ra ngoài rồi á? Biến thành dơi bay đi à?" Không hiểu sao Hác Nhân vẫn còn để ý đến những thứ kỳ quái này, vì hắn vẫn còn ngỡ ngàng: Vài phút trước mình vừa vỗ ngực đảm bảo với một người tự xưng là Thần rằng sẽ giữ cho lũ sinh vật kỳ lạ trong nhà sống yên ổn, ai ngờ vừa rời đi vài phút đã có chuyện!

"Là biến thành một đống lớn con dơi bay đi," Lỵ Lỵ rất chân thành mà uốn nắn một chút, sau đó vội vã nói, "Nàng bay đi còn nói cái gì nơi này không an toàn... Ta không biết nên tìm ai, nên mới điện thoại cho ngươi."

"Ngươi ở nhà chờ, đừng tùy tiện ra ngoài, ta rất mau trở về." Hác Nhân vội vã nói, đồng thời khóe mắt thấy một chiếc xe buýt rách nát từ đằng xa lái đến, hắn vừa đón xe vừa dặn dò Lỵ Lỵ, sau đó vội vàng cúp điện thoại, chen lên xe và bắt đầu suy nghĩ: Cái con Vivian kia đang làm cái quỷ gì vậy?

Tuy Hác Nhân biết rất ít về đám dị loại, kiến thức ít ỏi của hắn đều lấy từ mấy bộ tiểu thuyết đô thị truyền thuyết trên TV (sự thật chứng minh mấy thứ này chẳng đáng tin chút nào), nhưng hắn dám chắc chắn một điều là ma cà rồng dưới ánh mặt trời sẽ không thoải mái, Vivian cũng thừa nhận điều đó, nên hắn vững tin việc con ma cà rồng kia ban ngày biến thành một đống dơi bay ra ngoài chắc chắn không phải là do tỉnh ngủ muốn ra ngoài giải sầu – chắc chắn là có chuyện khẩn cấp! Hơn nữa Vivian nói "Nơi này không an toàn" là có ý gì? Chỉ mỗi nhà mình thôi sao?

Hác Nhân biết rõ trong nhà mình, ngoài ma cà rồng ra thì sinh vật có sức chiến đấu cao nhất chính là tên người sói ngốc nghếch kia, mà Vivian thì căn bản không để Lỵ Lỵ vào mắt, nên hoàn toàn có thể loại trừ khả năng "Ma cà rồng bị khí tức người sói đuổi ra ngoài", nếu vậy thì trong nhà rốt cuộc có chỗ nào không an toàn?

Hác Nhân đột nhiên cảm thấy cái nhiệm vụ mà Độ Nha 12345 giao cho mình... e là có vấn đề.

Đợi Hác Nhân trở lại khu nhà cũ ở vùng ngoại ô phía nam thì đã nửa tiếng sau, vừa xuống xe hắn đã thấy mấy người mặc đồ bảo hộ đi tới, trong lòng lập tức căng thẳng: Nhanh vậy đã bị lộ rồi sao? Đám người này là ai? Nghiên cứu viên của viện khoa học? Đến đặt bẫy bắt ma cà rồng? Lắp đặt thiết bị giám sát quanh nhà mình? Ngụy trang thành nhân viên công ty viễn thông, đội đặc nhiệm?

Đợi người ta đến gần Hác Nhân mới thở phào nhẹ nhõm: Ra là đội bảo trì sửa chữa...

Khi mấy người đội bảo trì đi ngang qua, Hác Nhân loáng thoáng nghe được bọn họ nói chuyện:

"... Làm nhiều năm như vậy rồi mà lần đầu gặp loại chuyện này, cái cục gạch kia làm sao mà bay lên được vậy?"

"Ai mà biết, chẳng lẽ có người ném lên? Tháp truyền hình cao như vậy, ai mà có lực tay lớn thế. Mà cũng lạ thật, cục gạch kia đập đứt mất ba thanh thép chứ ít gì..."

"Ai bảo không phải chứ, hôm nay khu ngoại ô phía nam mất tín hiệu TV, còn tưởng có chuyện gì, ai dè trên tháp tín hiệu bị nửa cục gạch nện vào, cái báo cáo công tác này của tôi biết viết làm sao đây?"

 Mấy người thợ bảo hành sửa chữa đội lũ lượt kéo đến, Hác Nhân ngơ ngác nghe xong, liền hiểu ra hai chuyện:

 Đầu tiên, hắn biết rõ vì sao TV nhà hắn không có tín hiệu.

 Tiếp theo, hắn biết rõ tối hôm qua Lỵ Lỵ và Vivian đánh nhau, cục gạch văng ra đã bay đến nơi nào. . .

 Biết rõ cái này thì có ích gì chứ!

Anh em đề cử ủng hộ để mình có động lực dịch tiếp bộ này nhé.

Nếu anh em muốn donate có thể gửi 1 ly cafe qua momo: 0962960591

Cảm ơn anh em

 Hác Nhân hấp tấp chạy đến cửa nhà, trước tiên cẩn thận xác định xung quanh không có đặc công hay người khả nghi mặc đồ đen nào ẩn nấp, lúc này mới tiến lên lấy chìa khóa mở cửa. Bất quá, hắn còn chưa kịp cắm chìa khóa vào ổ, cửa đã tự mở.

 Vivian khỏe mạnh đứng trước mặt hắn, trên mặt còn mang theo nụ cười: "Chủ nhà, ngươi về rồi hả?"

 Hác Nhân suýt chút nữa không thở nổi, mãi mới điều hòa lại hơi thở, ngơ ngác nhìn cô nàng ma cà rồng nghe nói đã "Bay ra ngoài", sắc mặt âm tình bất định: "Vivian, ngươi. . . Không phải bay mất rồi sao?"

 Vivian cười gượng hai tiếng: "Ách, xác thực có chút việc cần ra ngoài, nhưng đã về rồi."

 Hác Nhân: ". . ."

 Cuộc sống sau này đều phải thế này sao?