Câu chuyện

Xem ra Vivian nói không sai, cho dù sự kiện ma quái ở Ước Phúc Nhĩ Đức hấp dẫn không ít người yêu thích linh dị từ nơi khác đến, nhưng hiện tại nơi này vẫn chưa đến mức người người tụ tập, cái khách sạn nhỏ này vẫn còn ba phòng trống – và cũng chỉ còn lại ba phòng trống thôi.

Vốn dĩ tình huống lý tưởng là có bốn phòng, như vậy Hác Nhân và những người khác có thể mỗi người một phòng, không làm phiền lẫn nhau. Nhưng bây giờ xem ra Vivian và Lily phải ở chung một đêm. Với chuyện này, cô nàng ma cà rồng tràn đầy oán niệm: nàng để ý thấy Lily đã đứng ngáy khò khè, bởi vậy nàng chắc chắn 100% rằng cô nàng người sói này sẽ tỉnh táo sau nửa đêm, sau đó lại náo loạn cả phòng như tối hôm qua. Ở chung với cái người này, đừng hòng ngủ ngon.

Đợi lấy chìa khóa phòng xong, Nam Cung thấy quầy hàng không có ai, liền tựa vào đó và bắt chuyện với ông chủ béo: "Xin chào, tôi từng thấy ông trên TV, ông Angus phải không? Nghe nói ở đây có một tòa thành đang gây chuyện?"

"À, tiếng Anh của anh tốt đấy, hơn hẳn vị tăng lữ Ấn Độ trên lầu," ông chủ béo tươi cười rạng rỡ. Là một người kinh doanh khách sạn, hắn có tính cách dễ gần, có thể trò chuyện với mọi người từ khắp nơi. "Các anh cũng đến vì tòa lâu đài cổ đó sao? Đây là tin lớn nhất ở vùng này gần đây đấy. Hắc hắc, tòa thành đó trước đây gần như bị lãng quên, nếu không phải gần đây xảy ra chuyện ma quái, e rằng mọi người còn chẳng nhớ ra cái tên Ước Phúc Nhĩ Đức này nữa. Nhưng đây là một di tích khá lớn, sau chuyện này chắc sẽ trở thành một điểm du lịch hàng đầu đấy."

"Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này," Nam Cung chỉnh lại cổ áo, trịnh trọng nói, "Tôi đến từ Trung Quốc, là một thợ săn ma chuyên nghiệp, lần này đến để tiêu diệt ác linh trong thành."

Hác Nhân không nhịn được thì thầm với Vivian: "Vị này đúng là luôn cao giọng với tất cả mọi người, hễ gặp ai là lại nói."

Cô nàng hút máu hừ một tiếng không ý kiến, sau đó dùng vai đỡ lấy Lily đang nghiêng ngả sắp ngã, chào Hác Nhân: "Tôi đưa người này lên lầu trước nhé, anh trò chuyện một lát rồi tranh thủ lên luôn, chúng ta còn có chuyện cần bàn."

Vivian dìu Lily lên lầu, còn ông chủ béo thì ngạc nhiên nhìn Nam Cung: "Ồ, quả nhiên đến từ Trung Quốc thần bí – nhưng tôi nhớ chuyên gia bắt quỷ của các anh gọi là... gọi là gì nhỉ, đạo sĩ?"

Ông chủ béo có vẻ cũng hiểu biết chút ít về Trung Quốc, hắn phát âm hai chữ "đạo sĩ" bằng âm Hán Việt rất chuẩn.

Nam Cung lần này không tốn công giải thích vấn đề "liệp ma nhân", chỉ cười lắc đầu: "Ta không phải đạo sĩ, tuy nhiên ta cũng hiểu kỹ thuật khu quỷ của đạo sĩ. Đúng rồi, nếu có thời gian, có thể kể cho ta nghe một chút về lâu đài cổ Ước Phúc Nhĩ Đức được không? Chúng ta rất hứng thú với chuyện này."

Béo lão bản lập tức cao hứng ra mặt, thân thể béo lùn chắc nịch chui ra từ phía sau quầy, kéo tay Nam Cung và Hác Nhân đến một chiếc bàn dài cạnh đó, nơi dành cho khách tạm nghỉ: "Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể! Đến, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện. Hai ngày nay ta đều kể những chuyện này, các ngươi muốn nghe từ đâu?"

"Ờ, ngươi cứ kể từ đầu đi, bắt đầu từ câu chuyện năm đó của tòa thành này," Hác Nhân thấy vẻ nhiệt tình của béo lão bản thì cảm thấy buồn cười, cảm giác đối phương giống như một hướng dẫn viên du lịch nửa năm không có khách, đột nhiên gặp được khách vung tiền như rác, "Ta không biết gì về tòa thành đó cả, trước khi đến thậm chí còn không biết nó ở đâu."

Béo lão bản ngạc nhiên: "Ôi chao! Tiếng Anh của ngươi còn tốt hơn ta..."

Hác Nhân: "... Khụ khụ, nói chuyện chính, nói chuyện chính đi."

Sau đó, béo lão bản bắt đầu kể chuyện về tòa thành một cách say sưa và chi tiết. Hắn kể từ khi một vị quý tộc người Anh thành lập lãnh địa ở đây cách đây mấy trăm năm. Chỉ riêng câu chuyện về gia tộc của vị quý tộc kia đã tốn hơn mười phút, với những tình tiết yêu hận tình thù đầy kịch tính, biến một lãnh chúa ở nông thôn thành một nhân vật như trong truyện "Hiệp sĩ Bàn Tròn". Theo lời miêu tả của béo lão bản, gia tộc quý tộc kia cư ngụ ở lão Ước Phúc Nhĩ Đức chưa đầy hai trăm năm. Trong hai trăm năm đó, họ đã trải qua những thăng trầm thịnh suy của gia tộc, những cuộc tranh đấu khốc liệt như trong cung đình, những cuộc nổi loạn trong lãnh địa và những cuộc chiến tranh từ bên ngoài. Cuối cùng, toàn bộ gia tộc sụp đổ vì sự phản bội của ba người thừa kế. Người con trưởng chết trên ngai vàng của tòa thành, người con thứ chết trong cuộc chiến nổi loạn, người con út thì mất tích, để lại vô số truyền thuyết và câu chuyện. Sau đó, tòa thành Ước Phúc Nhĩ Đức, từng rất thịnh vượng, trở thành công trình bỏ hoang lớn nhất ở nơi này.

"Ước Phúc Nhĩ Đức từng rất hưng thịnh, nhưng cuối cùng lại bị tàn phá bởi một cuộc nội loạn. Rất nhiều kỵ sĩ và binh sĩ đã chết trong tòa thành. Một phần thi thể của họ được người đời sau chôn cất, nhưng nghe nói vẫn còn rất nhiều hài cốt chưa tìm thấy. Những binh lính kia bị giam dưới lòng đất và trong tầng hầm ngầm của tòa thành. Khi lãnh chúa và gia đình ông ta chết hết, không còn ai biết rõ bên dưới còn bao nhiêu gian phòng bí mật. Vì vậy, những binh sĩ chết trong tầng hầm ngầm không được chôn cất," béo lão bản chép miệng, ngữ khí trở nên u ám, "Nghe nói những binh sĩ không được an táng năm xưa đã biến thành oán linh. Bọn hắn bị quân phản loạn giam cầm dưới lòng đất, chỉ có thể nghe thấy lãnh chúa của mình bị sát hại ngay trên đầu, nên tràn đầy cừu hận..."

Hác Nhân nhìn khuôn mặt béo tròn với vẻ mặt phong phú của Angus, cảm thấy vị đại thúc này kiếp trước nhất định là một hướng dẫn viên du lịch tài ba.

"Tòa thành dưới lòng đất có ám đạo và tầng hầm ngầm? Loại quy mô rất lớn ấy?" Hác Nhân tò mò hỏi. Angus chưa trả lời, Nam Cung đã giải thích: "Thường thôi, thành trì thời đó không chỉ là nơi ở của quý tộc, mà còn là thành lũy cuối cùng để đối phó với chiến tranh. Thông thường, dưới lòng đất có hầm ngầm rất lớn và các ám đạo thông nhau. Một số tòa thành thậm chí còn đào đường hầm có thể vượt qua toàn bộ lãnh địa, để lãnh chúa có thể trốn đến nơi đủ xa trong tình huống khẩn cấp."

Angus gật đầu, tỏ ý Nam Cung nói rất đúng, sau đó bổ sung: "Địa đạo phần lớn đã sụp đổ. Hơn nữa, nhiều năm như vậy, không ai nhớ đến tòa thành Ước Phúc Nhĩ Đức nữa, nên không ai thực sự khám phá tình hình ở đó. Vì vậy, không ai biết dưới lòng đất nó còn bao nhiêu bí mật."

"Ngươi thật sự thấy ma rồi à?" Hác Nhân nhìn mặt béo lão bản hồng hào, không khỏi hiếu kỳ. Vẻ mặt ông ta thật sự không giống người từng gặp ma chút nào – ai lại hớn hở như vậy sau khi gặp ma chứ?

"Đương nhiên thấy rồi!" Béo lão bản lập tức lớn tiếng, "Ngươi không phải người đầu tiên nghi ngờ ta, nhưng ta có thể thề trên Kinh Thánh, ta đã gặp vong hồn kỵ sĩ và ánh lửa thần bí gần tòa thành... A, đó là một buổi tối đáng sợ, nhưng nó mang đến cho ta rất nhiều khách hàng như bây giờ, ta nghĩ đây chưa hẳn là chuyện xấu."

Thấy béo lão bản kích động như vậy, Hác Nhân vội vàng tỏ vẻ tin lời đối phương, sau đó hắn hàn huyên với ông ta về tình hình sắp tới của tòa thành. Thấy thời gian không còn sớm, hắn cáo từ.

Phòng của hắn ở cuối hành lang phía tây tầng ba, phòng của Vivian và Lỵ Lỵ ở đối diện, phòng của Nam Cung ở phía bên kia hành lang, cách rất xa. Vừa bước vào cửa phòng, Hác Nhân đã thấy Vivian đang chờ ở đó.

"Vào phòng của ngươi rồi nói chuyện," Vivian vừa nói, vừa chỉ tay về phòng mình, "Con chó bự đang mơ ngủ, giờ còn gặm chân bàn trong đó kìa, ngươi liệu hồn mà chuẩn bị tiền đền đi."

Hác Nhân: "... Sao ngươi không ngăn nó lại!"

Vivian giơ tay ra, trên cánh tay hằn một hàng dấu răng: "Ha ha."

Hác Nhân: "..."

Cái khách sạn nhỏ ở nông thôn này điều kiện đương nhiên kém xa khách sạn hạng sang ở trung tâm thành phố Luân Đôn, mỗi phòng chỉ có giường, bàn và mấy thứ đồ dùng cần thiết. Nhưng gian phòng như vậy lại khiến Hác Nhân thấy thoải mái. Hắn và Vivian ngồi trên giường, kể lại vắn tắt những gì nghe được dưới lầu, rồi lo lắng nói: "Ta nghe nói tòa thành bên kia có rất nhiều người rồi, không ít kẻ điên còn mang cả xe phòng hoặc lều trại đến. Bọn họ không ở trong trấn mà dựng trại ngay bên ngoài tòa thành để chờ gặp ma, chúng ta muốn lén lút đến đó tìm 'người' e là không dễ."

"Nói cách khác, tối nay hay tối mai đi cũng vậy thôi?" Vivian nháy mắt mấy cái, "Vừa hay ta dùng cách của mình thăm dò tình hình bên kia, cũng phát hiện ra vài thứ thú vị."

Hác Nhân: "?"