Khi cánh cửa này rơi xuống, tất cả thủ vệ đều đã rút lui. "Vivian" chỉ vào hàng phù văn cuối cùng, "Những chữ này cũng được ghi bằng phù văn, có chút kỳ lạ đấy."
Hác Nhân lần đầu tiếp xúc với thứ vừa cổ xưa vừa thần bí như vậy, cả người như đang lạc vào một bộ phim Hollywood, đầu óc còn mơ màng. Nghe vậy, hắn vô thức hỏi: "Có gì không bình thường sao? Có lẽ người viết mắc chứng bắt buộc, ngươi để một đoạn phù văn dài xen vào một hàng tiếng Anh làm người ta khó chịu, hơn nữa hắn ghi tiếng Anh ngươi cũng không hiểu mà."
Vivian liếc Hác Nhân: "Ngươi nghĩ thông báo nộp tiền điện nước dán ở cửa lại dùng Cổ Latinh để viết sao? Ai mà hiểu được. Phù văn Letta phức tạp và biến ảo, hơn nữa trong quá trình học tập sẽ gây ra chấn động tinh thần cho người học, người bình thường không thể nắm giữ được. Chỉ có liệp ma nhân và đám khổ hạnh tăng tôi luyện thần kinh như đá mới chịu được. Nghe nói phù văn Letta dùng để viết cho tinh linh trong trời đất và thần linh ở không gian khác, nên bình thường không ai dùng nó cho người thường xem, đừng nói là dùng nó như chữ viết bình thường để nhắn lại."
"Thủ vệ không phải người bình thường sao?" Lỵ Lỵ đột nhiên xen vào.
Vivian ngạc nhiên nhìn cô nàng người sói: "Ồ, đại cẩu, mạch não của ngươi rộng đấy!"
Hác Nhân nghe "Thủ vệ không phải người bình thường" thì bỗng thấy sau lưng lạnh toát. Hắn như người bị bệnh thần kinh, vội vàng nhìn quanh địa đạo một vòng, nuốt nước miếng: "Dùng liệp ma nhân làm thủ vệ? Chẳng lẽ tòa lâu đài này là tổng bộ liệp ma nhân năm xưa?"
"Liệp ma nhân không có tổng bộ, họ tự do phân bố khắp thế giới, cách liên lạc nội bộ vẫn còn là bí ẩn. Nhưng vùng Ước Phúc Nhĩ Đức này chắc chắn từng tập trung một nhóm lớn liệp ma nhân," Vivian vừa nói vừa bay lên không trung, cẩn thận nghiên cứu phù văn và tranh vẽ trên vách đá, "Nhìn những đường vân này, được khắc xuống rất nghiêm cẩn và phức tạp, thông qua trình tự và phương thức sắp xếp để ba tổ phù văn cùng có hiệu lực. Thủ pháp rất cao minh. Lãnh chúa Ước Phúc Nhĩ Đức này chắc chắn không phải quý tộc bình thường, tám chín phần mười... là một liệp ma nhân đã hòa nhập vào loài người, ta cho là vậy."
Lỵ Lỵ tuy cũng là "dị loại", nhưng kiến thức cũng không hơn Hác Nhân là bao, lúc này cũng đầy mặt dấu chấm hỏi. Nàng tiến lên gãi gãi vách đá cứng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Lão thái bà, ngươi đừng khoe khoang mấy thứ vớ vẩn đó nữa được không, nói thẳng cái này dùng để làm gì đi."
Giọng Vivian lập tức cao lên 8 tông, mang theo mùi máu tanh lạnh lẽo bỗng ập đến: "Ngươi bảo ai là lão thái bà?!"
Hác Nhân vội kéo cô nàng sói không biết suy nghĩ kia ra một bên: "Ngươi đừng chấp nhặt với nàng, ngươi là mỹ thiếu nữ Huyết tộc vĩnh viễn mười bảy tuổi, chúng ta đang làm việc quan trọng."
"Ngươi suốt ngày bênh vực nàng," Vivian hừ khinh một tiếng, chậm rãi đáp xuống bên cạnh Hác Nhân, "Phù văn trên đó đều dùng để trấn áp câu thức, không có tính công kích, hẳn là tầng phòng ngự đơn thuần. Hàng phù văn thứ ba viết rõ phần dưới lòng đất của tòa thành phải trọn đời trấn áp một 'Vạn ác chi nguyên', không có huyết mạch của Ước Phúc Nhĩ Đức thì không thể mở bức tường này, nếu không sẽ gặp phải nguyền rủa của Tà Linh dưới cung điện, còn..."
Vivian chưa nói hết câu, một hồi âm thanh ầm ầm trầm thấp đột nhiên truyền đến không rõ từ đâu, vang vọng khắp bốn phía cung điện dưới lòng đất. Ngay sau đó, mặt đất dưới chân ba người bắt đầu rung lắc, càng lúc càng mạnh. Bốn phía vách đá phát ra tiếng ma sát đáng sợ, bụi đất và đá vụn rơi xuống từ trần cung điện. Hác Nhân ngã trái ngã phải trong cơn chấn động càng lúc càng dữ dội, trong đầu chợt nghĩ: Động đất! Lúc này mình đang đứng trong một cung điện dưới lòng đất cũ nát, tám chín phần mười là toi mạng!
Âm thanh ầm ầm không rõ nguồn gốc càng lúc càng lớn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã như sấm rền, đạt đến mức không ai chịu nổi. Nhưng ngay khi Hác Nhân chuẩn bị nhắm mắt hồi tưởng lại cuộc đời mình, mọi thứ bỗng nhiên dừng lại.
"Địa chấn" ngừng, tiếng động quái dị cũng biến mất, chỉ còn bụi bặm trong không khí và đá sỏi thỉnh thoảng rơi xuống từ trần cung điện chứng tỏ mọi thứ vừa rồi không phải ảo giác. Vivian đã bay lên không trung ngay khi chấn động bắt đầu, toàn bộ quá trình tao nhã không hề tổn hại, còn Lỵ Lỵ thì dùng phương thức của loài chó để bảo vệ mình khi chấn động mới bắt đầu: nằm sấp xuống đất ôm đầu, từ đỉnh đầu đến đuôi đều run rẩy với tần suất cao. Lúc này, khi chấn động dừng lại, Lỵ Lỵ mới ngượng ngùng bò dậy, cười ngây ngô với Hác Nhân và Vivian: "Vừa rồi là động đất hả?"
Hác Nhân còn chưa hết hồn, Vivian thì mang vẻ khác thường: "Không đúng... Không phải địa chấn! Là thứ gì đó ở dưới tòa thành!"
"Angus nói thông đạo này trước kia thông suốt mà!" Hác Nhân không ngốc, hắn cũng kịp phản ứng ngay, "Bức tường đá này mới xuất hiện!"
"Tám chín phần mười là phong ấn dưới tòa thành bị nới lỏng, nên cửa đá này mới khởi động!" Vivian kéo Hác Nhân chạy về phía lối ra địa đạo, "Nhanh chóng rút lui, cái này... Ối chao?"
Nơi ba người vừa đến giờ đâu còn thông đạo, chắn trước mặt bọn họ là một bức tường đá nặng nề, hơn nữa trông còn kiên cố hơn cả bức vách đá có phù văn kia!
"Thứ này lúc nào xuất hiện vậy?!" Hác Nhân kinh hãi, sau đó chạy tới gõ hai cái lên tường đá, xác nhận vật này không phải ảo giác: "Sao lại không có một chút động tĩnh nào?"
"Là thủ đoạn của liệp ma nhân, bọn chúng am hiểu nhất bố trí loại bẫy rập khốn nạn này!" Hồng quang trong hai tròng mắt Vivian bừng lên, giọng nàng đầy phẫn nộ. Nàng vung hai tay về phía trước, hai đạo sóng xung kích màu đỏ như máu hình chữ thập hung hăng đánh trúng vào bức tường đá đen trũi. Nhưng đạo sóng xung kích đủ sức đánh nát mọi loại kim thạch này, khi chạm vào tường đá đen lại chỉ tạo ra một vết thương không sâu, hoàn toàn không đủ để phá hủy toàn bộ bức tường: "Khốn nạn, đến cả đá cũng bị phù phép... Chúng ta bị nhốt rồi!"
Lần này không cần ai thúc giục, Lỵ Lỵ chủ động tiến lên định phá nát bức tường đá này. Nhưng sau khi dùng cả cào lẫn húc đầu, bức tường đá vẫn vững như bàn thạch. Lang nhân muội tử lập tức ngồi phịch mông xuống đất: "Ô ô, ta còn không muốn chết... Ta còn chưa có người yêu nữa... Ta vẫn chỉ là một con sói con thôi mà..."
Hác Nhân vốn cũng toát mồ hôi lạnh đầy trán, thấy Lỵ Lỵ như vậy hắn lại chẳng còn lòng dạ nào mà khẩn trương cho mình nữa: Sói nương đúng là không nỡ nhìn thẳng. Hắn tự tay dìu Lỵ Lỵ đứng lên, vừa động viên đối phương vừa nhìn ngó xung quanh: "Tỉnh táo lại, đừng hoảng hốt, xem chỗ khác có lối ra không."
Lúc này, dưới cung điện lại bắt đầu vang lên một loại âm thanh quái dị khác, một hồi rầm rầm phảng phất tiếng khôi giáp va chạm quỷ dị truyền đến từ phía sau hai vách địa đạo, tựa hồ xung quanh địa đạo này có không gian khác. Vivian vốn còn muốn thử đánh vỡ hai bên vách địa đạo, lúc này vội vàng thu tay lại: "Hai vách tường này ngược lại không bị phù phép, ngươi dám ra ngoài không?"
Tiếng khôi giáp va chạm rầm rầm càng lúc càng rõ, hơn nữa Hác Nhân nghe rõ mồn một tiếng vật cứng cạo vào nham thạch truyền đến từ sau vách tường gần mình nhất. "Thứ gì đó" đã cảm giác được ba kẻ xâm nhập trong địa đạo này, chúng đang muốn chui vào!
Đường lui bị cự thạch không thể phá vỡ ngăn lại, động tĩnh sau hai vách tường khiến người ta sởn gai ốc. Cuối cùng Hác Nhân đặt ánh mắt lên bức vách đá có phù văn: "Cái kia có mở ra được không?"
Vivian tiến lên gõ vách đá, còn dán tai lên đó nghe ngóng: "Cái này ngược lại không dày, hơn nữa phía đối diện hình như không có gì. Nhưng ngươi chắc chắn muốn phá nó ra chứ? Nó có thể là phong ấn cuối cùng của tầng dưới cùng cung điện đấy."
Nghe xong, Hác Nhân lập tức do dự. Hắn thực sự không muốn chết, nhưng cũng chưa đến mức quá sợ hãi mà mất hết lý trí. Hơn nữa, bao nhiêu câu chuyện đã dạy cho hắn một điều: ở những nơi trấn ma lâu đời này, việc tùy tiện phá hoại phong ấn tuyệt đối là hành động ngu ngốc. Biết bao bộ phim điện ảnh, phim truyền hình đều bắt đầu từ khoảnh khắc một kẻ ngốc nào đó phá tan phong ấn...
"Ta đề nghị ngươi phá cánh cửa kia," trong lúc Hác Nhân còn đang do dự, giọng nói của thiết bị đầu cuối lại đột ngột vang lên trong đầu hắn. "Ra-đa quét cho thấy phía sau cánh cửa đó có một lối đi khác thông lên mặt đất. Toàn bộ cung điện dưới lòng đất này không bị phong tỏa hoàn toàn. Đừng lo lắng về chuyện phá vỡ phong ấn rồi gây ra đại họa. Nơi này đã mấy trăm năm không được tu sửa, các cửa đá phong ấn ở khắp nơi đã hư hỏng từ lâu. Hiện tại, chỗ các ngươi đứng là con đường duy nhất còn bị giam giữ thành công. Các ngươi thật không may, ta thực sự vô cùng thương xót..."