Bại sự cũng không đủ

Cung điện dưới lòng đất bị ai đó cho nổ tung, nối thẳng lên mặt đất, tạo nên một trận động lớn. Hác Nhân và những người khác còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy một sợi dây thừng thả xuống từ trên miệng hố, và một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt họ.

Đó là một người đàn ông cao gầy, trông rất lanh lợi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, không ai khác chính là Nam Cung. Hắn vẫn mang theo chiếc vali đen quen thuộc, bên hông giắt một chiếc cung nỏ nhỏ nhắn tinh xảo. Tay kia của hắn đang cầm dây thừng, thoăn thoắt trượt xuống.

Hác Nhân lập tức đoán ra hai, ba tiếng nổ lớn trên trần nhà lúc nãy là do đâu. Thủ phạm không ai khác chính là gã thợ săn ma tự xưng này! Hắn lập tức muốn xông lên đánh cho Nam Cung một trận. Nếu không phải thời cơ không thích hợp, hắn đã vác cục gạch lên rồi!

Cùng lúc Nam Cung xuất hiện, Vivian và Lily cũng tạm thời biến về hình người. Dù xung quanh còn rất nhiều vong linh mặc áo giáp, nhưng với thực lực của các nàng, việc đối phó với chúng trong chốc lát dưới hình dạng con người không thành vấn đề. Điều quan trọng bây giờ là phải hiểu chuyện gì đang xảy ra với Nam Cung. Chẳng lẽ hắn không rời đi cùng những người yêu thích dị thường khác, mà vẫn ở lại trong tòa lâu đài cổ này?

Lúc này, Nam Cung đã tiếp đất an toàn. Hắn nhẹ nhàng nhảy qua đống đổ nát, tìm một chỗ bằng phẳng, rồi ngẩng đầu nhìn quanh. Ngay lập tức, hắn thấy ba người quen đang há hốc mồm đứng trước mặt mình. Biểu cảm trên mặt hắn vô cùng khoa trương: "A... Ba người các ngươi?! Sao các ngươi lại ở đây!?"

"Ngươi mới là người nên ở đây hả?" Lily gần như đồng thời hét lên.

"Công việc của ta là làm cái này," Nam Cung ngẩn người, rồi vội giải thích, "Vừa rồi ta bị nhốt trong địa đạo phía trên, muốn nổ một con đường lên mặt đất, ai ngờ lại làm sập cả sàn nhà. Thấy phía dưới có không gian nên ta xuống xem..."

Khá lắm, hắn đã dùng bao nhiêu thuốc nổ vậy! Dám dùng thuốc nổ mở đường trong cung điện dưới lòng đất, tên thợ săn ma gà mờ này chê phương pháp tìm đường chết thông thường không đủ nhanh sao?

"Không phải lúc nói chuyện này!" Hác Nhân đột nhiên hét lên. Trong vài giây Nam Cung nói chuyện, những cái "hộp sắt" xung quanh đã khôi phục lại sau một thời gian ngắn hỗn loạn. Hàng trăm bộ áo giáp trống rỗng đang lung la lung lay tiến về đại sảnh. Lệnh cấm của mật thất ác ma khắc trên người chúng có lẽ vẫn còn chút hiệu lực, khiến chúng di chuyển chậm chạp và có vẻ do dự. Nhưng ánh sáng đỏ sau mặt nạ của chúng ngày càng mạnh, rõ ràng là chúng sắp hoàn toàn mất kiểm soát. Đây không phải là nơi thích hợp để tán gẫu!

Nam Cung lúc này mới chú ý tới tình huống xung quanh, chứng kiến vô số "Mắt" bốc lên hồng quang, vong linh áo giáp lập tức quá sợ hãi: "Vong linh kỵ sĩ? Cái này quy mô là chuyện gì xảy ra!?"

Hác Nhân đang nghĩ ngợi làm thế nào để giải thích rõ việc ba "người bình thường" xuất hiện tại cung điện dưới mặt đất thì Nam Cung đã nhanh chóng hành động. Hắn cực kỳ nhanh rút thủ nỏ bên hông, tay kia ném va-li xuống đất, một tay mở ra, lấy ra một bình thuốc nhỏ, rồi mạnh mẽ ném nó vào một cỗ vong linh áo giáp đang tiến gần. Cùng lúc đó, thủ nỏ đã nhắm vào một hướng khác, một tiếng dây cung vang lên, một mũi tên nhỏ màu trắng bạc bắn ra.

Bình thuốc nhỏ nện vào người áo giáp thứ nhất, vỡ tan và phóng ra một mảng bụi màu trắng ngân quang. Thứ bụi này dường như có ma lực, sau khi phun ra không tan đi mà như có sinh mệnh, nhanh chóng bao trùm toàn thân áo giáp và chui vào các khe hở. Mũi tên bạc bắn trúng mặt áo giáp thứ hai, nổ tung, hóa thành một đạo ngân quang chui vào trong nón trụ.

"Mau tránh sau những phiến đá này!" Nam Cung nhanh chóng thay mũi tên, vừa nhắm địch nhân thứ ba vừa hô lớn, "Ta ở phía trước ngăn chặn, những vật này không nhanh, các ngươi tìm cơ hội chạy! Không cần lo cho ta!"

Hác Nhân vừa nghĩ đến chuyện đánh cho tên "liệp ma nhân" hỏng chuyện này một trận để giải tức giận, thì lại sững sờ: Tuy không thành công, nhưng nhân phẩm của Nam Cung có vẻ không tệ. Không giống với những liệp ma nhân mà Vivian từng nhắc đến, coi thường sinh mệnh người bình thường.

Trong lúc nói chuyện, Nam Cung đã dùng cách tương tự tấn công hai cỗ áo giáp khác, vừa bắn tên vừa lùi về sau một tảng đá lớn. Nhờ cái động lớn hắn vừa tạo ra, đá rơi trong đại sảnh tạo thành một đống công sự phòng ngự tạm thời. Hác Nhân kéo Vivian và Lỵ Lỵ trốn sau một khối tảng đá lớn khác theo lời Nam Cung: Cung điện đã bị nổ, những áo giáp này không thể trói được ma cà rồng biết bay và người sói võ nghệ cao cường. Nhưng bọn họ không muốn lộ diện trước Nam Cung, vì gã liệp ma nhân gà mờ này lại có hàng thật trong tay! Dù bản thân hắn chỉ là người phàm, nhưng việc hắn kiếm được những trang bị này cho thấy một vài vấn đề đáng ngại.

Hác Nhân quyết định quan sát tình hình. Nếu cục diện không thay đổi, hắn sẽ để Vivian và Lỵ Lỵ ra tay. Thà lộ thân phận còn hơn bị đánh. Nhưng nếu Nam Cung thực sự có năng lực, vậy thì quá tốt, đỡ tốn công sức.

Nam Cung sau một hồi tấn công liên tục thì thở dốc. Sau đó, hắn lấy ra từ trong vali một tờ giấy cứng. Trên giấy viết những ký hiệu phức tạp bằng mực đỏ. Hác Nhân chỉ liếc qua đã kinh ngạc nhận ra đó là phù văn Letta.

Tuy người bình thường có thể sử dụng phù văn Letta, nhưng "người bình thường" này cũng phải có yêu cầu. Ngoài những liệp ma nhân ra, chỉ có những khổ hạnh tăng có tinh thần cường đại mới có thể chịu được trùng kích tinh thần từ phù văn Letta. Vậy Nam Cung là ai?

"Ngàn vạn lần đừng ló đầu ra. Mấy tên mất trí này sẽ tấn công mục tiêu sống động nhất," Nam Cung tranh thủ quay đầu lại nhìn về phía Hác Nhân, "Ta sẽ đối phó với chúng. Các ngươi cứ yên tâm, ta là chuyên gia trừ ma đấy – Ác linh bài trừ!"

"Chuyên gia" vừa hô chú ngữ, tờ giấy viết phù văn liền tự bốc cháy. Nhưng Nam Cung lại cầm ngược, lửa cháy đúng ngay mặt ngón tay hắn đang cầm.

"Ôi ôi ôi!!! Ta XXX..." Nam Cung bị bỏng nhảy dựng lên, mảnh phù văn cũng rơi xuống đất tắt ngúm. Hắn luống cuống tay chân nhặt tờ giấy lên phủi bụi, rồi lại hét lớn: "Ác linh bài trừ! Ác linh bài trừ! Ác linh... XXX, phù văn hết cháy rồi."

Hác Nhân vừa còn nghĩ đến cảnh liệp ma nhân đại sát tứ phương, thì đã thấy Nam Cung luống cuống tay chân lấy bật lửa ra khỏi người, vừa mồi lại phù văn vừa lẩm bẩm: "Làm thế này cũng có thể trừ ác linh – đi!"

Mảnh phù văn được ném về phía đám áo giáp, bùng lên một đoàn hồng quang chói mắt, rồi... rồi chẳng có gì xảy ra cả.

Vivian cuối cùng không nhịn được, nhắc nhở: "Kia... tiên sinh liệp ma nhân, sau khi đánh xong anh không nhìn thành quả của mình à?"

Nam Cung ngẩng đầu lên, phát hiện bốn bộ áo giáp mà hắn vừa dùng nỏ và bột trừ ma tấn công đang lung lay đứng dậy. Bột trừ ma và mũi tên bạc có kèm ma lực chỉ khiến mấy cái hộp sắt này choáng váng vài giây mà thôi, căn bản không hề bị tổn hại gì.

Hác Nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: Vị tiên sinh liệp ma nhân này vừa rồi còn từ trên trời giáng xuống, vừa di động vừa xạ kích, ma pháp và võ thuật tung ra cùng lúc, nhìn phong sinh thủy khởi tiêu sái uy vũ, nhưng hóa ra chỉ có tạo dáng là đẹp mắt...

"Đây là tình huống gì vậy..." Nam Cung lập tức nhảy lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn trang bị trong tay, "Không đúng a, mấy thứ này dạo này dùng tốt lắm mà... Đừng hoảng, ta còn có chuẩn bị sau!"

Nói xong, hắn khom lưng lấy từ trong vali ra một đống đồ chơi vụn vặt, sau đó thành thạo lắp ráp chúng thành một cây nỏ lớn kiểu dáng cổ quái. Cây nỏ tỏa ánh bạc lấp lánh, hòa lẫn với ánh trăng. Hác Nhân khẽ giật khóe mắt, cuối cùng bình tĩnh lại: Tên gà mờ này cuối cùng cũng lôi ra được thứ gì đó có vẻ uy lực.

"Hừ, uy lực của thứ này không phải để đùa đâu," Nam Cung mỉm cười, giơ nỏ lên nhắm vào kẻ địch, "Để các ngươi tận mắt chứng kiến ngân sắc bạo tiễn của Liệp Ma Nhân... Con mẹ nó, ta quên mang mũi tên!"

Vivian vỗ trán: "Đại cẩu, chuẩn bị hành động, không trông chờ được vào tên này."

"Đợi một chút!" Hác Nhân thấy Vivian và Lỵ Lỵ sắp biến thân, vội vàng kêu nhỏ, rồi nhìn về phía Nam Cung đang nhảy nhót tránh né gần đó. Hắn luôn cảm thấy tên này là một mối phiền toái, dù chỉ là gà mờ, thì vẫn là phiền toái.

Hác Nhân muốn giải quyết mối phiền toái này, ít nhất là để tránh việc Liệp Ma Nhân "chính hiệu" có thể nhảy ra từ phía sau hắn.

Hắn cúi đầu tìm kiếm xung quanh, đá vụn trên mặt đất hoặc quá nhỏ, hoặc quá lớn, đều không dùng được. Nhưng rất nhanh, hắn mò thấy một vật cứng trong túi quần, trên mặt bất giác nở một nụ cười.

Hác Nhân cẩn thận chạy đến sau lưng Nam Cung, tay cầm vật cứng, giáng mạnh xuống gáy đối phương!

Cùng lúc đó, một giọng nói sắc nhọn vang lên trong đầu hắn: "Bản cơ cho rằng ngươi chắc chắn chưa đọc hướng dẫn sử dụng! Cách dùng của ngươi chắc chắn có vấn đề!"