Quá trình tiến hóa của Lỵ Lỵ mãnh liệt hơn dự đoán. Từ khi dị tượng xuất hiện đến khi nàng hoàn thành biến thân chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng thanh thế tạo ra vô cùng kinh người: một vùng khu vực bán kính trăm mét bị phong áp sinh ra trong lúc nàng biến thân tước thành hình chén, tất cả bùn đất nham thạch trong phạm vi tan thành mây khói. Sau đợt sóng xung kích mạnh mẽ cuối cùng, Lỵ Lỵ đã biến thành một con mãnh thú khổng lồ, thân dài khoảng bảy tám mét, cao hơn ba mét. Nó còn to hơn cả gấu - chỉ riêng cái đầu thôi đã uy mãnh như Itzhak giáng lâm rồi. Nhưng có vẻ như chỉ mỗi cái đầu là uy mãnh thôi.
Vivian ngước cổ nhìn hồi lâu, rồi nghe một tiếng "Ngao ô -- uông" mới xác định: "Thật là Husky."
"Đừng có quậy, đây là chuyện nghiêm túc đấy." Hác Nhân phản ứng đầu tiên là không tin, hắn không hề để tâm đến những lời này, mà cảm thấy Vivian lại đang tranh thủ cơ hội chọc tức tên lang nhân ngốc nghếch kia. Hơn nữa, bình tĩnh mà xét thì hắn thấy con vật thuộc họ chó kia là sói. Từ hình thể đến khí thế đều là sói cả, tuy rằng đường nét trên mặt có hơi nhu hòa một chút... Nhưng hãy nhìn ánh mắt đầy sát khí kia, đôi tai dựng đứng hình tam giác, hàm răng sắc nhọn kia... Nhìn thế nào cũng là sói mà.
Chỉ có tiếng "Uông" cuối cùng là khó hiểu thôi.
"Ta không có đùa, " Vivian liếc nhìn Hác Nhân, "Tuy rằng Husky và sói trông rất giống nhau, nhưng nếu cẩn thận phân biệt thì vẫn có thể nhận ra. Ta đã giao du với lang nhân mấy ngàn năm, cũng tận mắt chứng kiến một bộ phận sói tiến hóa thành các loại chó như thế nào, ngươi nghĩ ta không nhận ra sao?"
Hác Nhân thoáng sững sờ, lúc này mới để ý thấy vẻ mặt Vivian không hề đùa cợt. Cô nàng ma cà rồng thiếu nữ vô cùng chăm chú, hoàn toàn là đang trần thuật sự thật. Điều này khiến hắn có cảm giác không chân thực: "... Ngươi nói... Đây là Husky?!"
Vivian dùng sức gật đầu, hận không thể gật đến mức đầu thành tàn ảnh.
Hác Nhân trợn mắt há mồm, chậm rãi quay đầu nhìn Lỵ Lỵ. Con mãnh thú hình "sói" khổng lồ vẫn đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lúc thì ngao ô, lúc thì uông uông sủa bậy. Hác Nhân nhìn cảnh này chỉ cảm thấy lượng thông tin đã đạt đến mức khiến hắn không thể suy nghĩ bình thường được nữa. Vì vậy, hắn chỉ có thể ôm đầu từ từ ngồi xổm xuống: "Ngươi đừng nói gì, để ta xoa dịu một lát..."
Nhưng mặc kệ hắn xoa dịu thế nào, sự thật đã bày ra trước mắt. Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng sự "kiên định". Hắn phải đối mặt với một sự thật kinh thiên động địa: Lỵ Lỵ sau khi hoàn toàn hóa thú đã lộ nguyên hình, là một con Husky...
Husky đấy các bạn ạ! Husky đấy! Đến cả người viết cũng không tin vào bàn phím của mình nữa rồi, vậy thì làm sao Hác Nhân có thể tin vào tất cả những chuyện này đây?
Nhưng mặc kệ nàng tin hay không, dù sao Lỵ Lỵ bên kia cảm thấy rất thỏa mãn. Cái tên ngốc này tiến vào hóa thú hình thái liền cảm nhận được một loại đã lâu không thấy, khoan khoái dễ chịu. Xưa nay bị đè nén lực lượng cùng bản năng, một tia ý thức được phóng thích ra, khiến nàng đối với ánh trăng gào rú vài phút. Sau đó nàng mới chú ý tới mấy người bạn nhỏ đứng bên cạnh hố, lập tức bốn chân mở ra chạy chậm tới — mọi người có thể tưởng tượng một con Husky cao bảy tám mét vung vẩy chạy chậm thì sẽ thế nào không, dù sao Hác Nhân bị một hồi địa chấn cường độ thấp làm cho bừng tỉnh. Hắn từ trạng thái tam quan tan vỡ hồi phục lại, ngẩng đầu liền thấy một cái miệng lớn chưa từng có, lại còn răng nhọn đầy miệng hướng mình ập xuống, nhất thời mồ hôi lạnh toát ra: "... Đợi một lát! Lỵ Lỵ, ngươi muốn làm gì! Đã nói rồi phải toàn bộ hành trình bảo trì tỉnh táo mà..."
"Nàng chỉ là muốn liếm ngươi một chút thôi." Vivian nhẹ nhàng bay đến một bên, rất vô trách nhiệm buông một câu, Itzhak chạy trốn còn nhanh hơn, đại ác ma thấy tình huống không ổn trực tiếp không gian truyền tống đến hơn trăm mét.
"Liếm ta một..." Hác Nhân vừa nói ra mấy chữ, liền cảm thấy một cái lưỡi ấm áp từ trên trời giáng xuống nện vào người mình. Hắn cảm giác mình phảng phất bị một chiếc siêu xe bay nhanh đâm phải, nếu không phải thân thể cường hóa, chỉ sợ một liếm này đủ khiến hắn gãy một nửa xương sườn. Lưỡi của Lỵ Lỵ thậm chí còn khiến cương tính hộ thuẫn của Hác Nhân phải hiện ra, Hác Nhân phát hiện khắp người mình lóng lánh màng mỏng hơi mờ: Tầng màng này giúp hắn không bị Lỵ Lỵ vô tình xé toạc nửa người, nhưng không thể bảo vệ quần áo mới của hắn.
Đợi Vivian và Itzhak hai tên vô lương kia chạy tới cứu viện, Hác Nhân đã phảng phất vừa trải qua một vòng oanh tạc ở Trung Đông, toàn thân vải vóc có ba phần năm nằm trong bụng Lỵ Lỵ...
"Không dính nước miếng đấy chứ?" Vivian ra vẻ quan tâm hỏi, nhưng nàng rất nhanh phát hiện trên người Hác Nhân có một tầng màng mỏng ngăn cách nước miếng của Lỵ Lỵ, vì vậy nàng cảm thấy hứng thú với tầng màng này, "Ồ, đây là cái ngươi gọi là cương tính hộ thuẫn à? Cho ta đánh thử hai cái được không?"
"Ngươi có thể tìm cho ta bộ quần áo trước được không?" Hác Nhân cúi đầu nhìn bộ áo thủng lỗ chỗ không còn gì che thân, nước mắt sắp trào ra, "Với cả, ai có cách nào trao đổi với Lỵ Lỵ không? Hiện tại ngoài gào rú ra thì nàng chỉ biết sủa thôi..."
Vivian lúc này đi đâu để Hác Nhân tìm quần áo đây? Cuối cùng không có cách nào, Itzhak chỉ có thể cởi áo khoác của mình ra cho Hác Nhân khoác lên người. Chiếc áo này trên người Itzhak là áo choàng ngắn, nhưng Hác Nhân mặc vào lại giống như áo khoác. Giờ phút này, Lỵ Lỵ vẫn còn đang hưng phấn, chưa tỉnh táo lại. Nàng căn bản không biết mình đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho những tiểu đồng bọn kia, chỉ nghiêng đầu có chút hăng hái nhìn Vivian bay tới bay lui bên cạnh mình, cổ uốn qua uốn lại như một con chó nhỏ không an phận... à không, một con chó lớn. Thỉnh thoảng, nàng lại rướn cổ lên, định liếm Hác Nhân một cái, nhưng lần này hắn cơ linh hơn nhiều, đã nhanh chóng chạy đi không chút do dự, dù sao bộ y phục hắn đang mặc là mượn được.
Vivian bay vòng quanh đầu Lỵ Lỵ đã nửa ngày, xác nhận con chó lớn không cắn người, nàng mới dám tới gần một chút, khàn giọng nói chuyện: "Đại cẩu! Ngươi có nghe thấy ta nói không?!"
Tai Lỵ Lỵ run lên, linh mẫn chuyển hướng Vivian, sau đó nàng dùng sức gật đầu, vừa gật vừa thở hồng hộc, đuôi vung đến mức cát bay đá chạy. Thấy vậy, dù Hác Nhân không muốn tin cũng phải chấp nhận: Mình cứ tưởng đã nuôi một tháng cô nương người sói, ai ngờ lại là một con Husky tinh...
Chính thức sói làm sao có thể vẫy đuôi như vậy!
Vivian xác nhận Lỵ Lỵ có thể nghe hiểu tiếng người, trong lòng hơi yên tâm, liền lớn tiếng hỏi: "Vậy ngươi có nói được không?!"
Lỵ Lỵ há to miệng: "Ngao... Ô?"
"Chỉ nghe được mà không nói được, cái đồ ngốc này... Tiến hóa rồi còn vô dụng hơn trước," Vivian quạt cánh từ giữa không trung đáp xuống, mặt đầy vẻ dở khóc dở cười, "Lúc trước ta còn khẩn trương suốt ba ngày, sợ nàng tiến hóa xong sẽ lợi hại lắm..."
"Ta thấy nàng đúng là lợi hại hơn trước mà." Itzhak ở bên cạnh nói, ở thế giới của đại ác ma không có Husky, hắn là người duy nhất ở đây không hiểu vì sao Hác Nhân và Vivian lại phản ứng thái quá như vậy.
"...Cái này không liên quan đến sức chiến đấu," Hác Nhân nói với giọng kỳ quái hết mức có thể, "Husky là một cái cọc tiêu... của giới ngốc nghếch."
Một đạo ánh sáng màu lam cực nhanh từ xa bay tới, thiết bị dò xét số liệu đầu cuối bị ném ở gần Lỵ Lỵ lúc trước đã trở lại trước mặt Hác Nhân. Cái PDA không may này vừa rồi đã trực diện hứng chịu sóng xung kích, bị chôn dưới đất mấy mét, nhưng bây giờ nhìn nó vẫn không hề hấn gì, đúng là sản phẩm công nghệ cao đến từ Thần tộc. Thiết bị dò xét số liệu đầu cuối không quan tâm phàn nàn, nó xoay quanh Hác Nhân một cách gấp gáp: "Chuyện gì xảy ra vậy, không phải nói người sói phản tổ sao, sao lại biến thành một con Husky khổng lồ thế này?"
Số liệu đầu cuối đều cho thấy như vậy, Lỵ Lỵ biến thành bản thể là chuyện không thể thay đổi – PDA này có chức năng quét sinh vật mà.
Từ khi biến thành hóa thú, Lỵ Lỵ có vẻ như chỉ còn sự tập trung của một con Husky. Nàng ở gần Hác Nhân và những người khác như vậy, nhưng hoàn toàn không để ý đến việc họ đang nói gì. Rất nhanh, sự chú ý của cô nàng ngốc nghếch này lại chuyển sang chỗ khác. Nàng bắt đầu nhanh nhẹn đi dạo xung quanh, lúc thì chạy đi ngậm một "hòn đá nhỏ" (to như cối xay) rồi tự ném tự nhặt, lúc thì tìm chỗ dùng chân trước đào một cái hố to một cách nhanh chóng, chẳng biết để làm gì. Thường thì nàng cứ thế chạy chậm xung quanh chẳng có mục đích. Một con quái vật khổng lồ cỡ cự thú chạy lên thì động tĩnh có thể tưởng tượng được, nhưng khó chịu nhất là nàng vừa chạy vừa vung đuôi...
Bộ dạng hớn hở của nàng hôm nay thật sự không thể nhìn thẳng. Hác Nhân cảm thấy mình không dám đối mặt với cả phim điện ảnh lẫn kịch truyền hình, có lẽ cả đời này hắn cũng không dám đối mặt với từ điển nữa...