Thật ra, ngay khi ném thiết bị đầu cuối đi, Hác Nhân có chút hối hận: Nhỡ đâu người phụ nữ kia thật sự cất nó đi rồi bỏ trốn thì sao? Đến lúc đó, hắn chưa chắc đã xin lại được một cái mới từ Độ Nha 12345...
Nhưng sự thật chứng minh không phải ai cũng nhanh nhạy như đám "hố hàng" bên cạnh Hác Nhân. Khi thấy một bản kim loại hình lục giác màu lam lấp lánh bay về phía mình, phản ứng đầu tiên của ả mặt sẹo là đó là ám khí. Nhìn ánh sáng xanh u ám kia, ả thậm chí không dám tùy tiện đón đỡ, sợ đó là đồ chơi phát nổ, thế là ả lập tức dùng dịch chuyển tức thời lùi lại hơn 20 mét, vừa xuất hiện đã giơ nỏ lớn lên, "Phanh" một tiếng, tên rời cung!
Nhưng lần này Hác Nhân đã chuẩn bị sẵn sàng, cơ thể cũng đã vào trạng thái. Ngay khi mũi tên bạc bay tới, hắn dứt khoát nghiêng người... rồi bị bắn trúng đầu gối.
Ả mặt sẹo nhìn cảnh này mà thấy khó hiểu. Gã đàn ông kỳ quái này dáng đánh nhau thì ra vẻ, né tránh cũng có bài bản, nhưng lần nào né xong cũng bị trúng... Với tư cách một người chuyên nghiệp, ả không hiểu Hác Nhân đang làm trò gì. Bản thân Hác Nhân cũng rất bực bội, tốc độ phản ứng của cơ thể quả nhiên không theo kịp nỏ máy tầm 20 mét. Hắn vừa né xong thì sau lưng lại vang lên vài tiếng leng keng, không biết tên thợ săn quỷ nào đang bắn lén mình.
Sau vài lần né tránh, hắn rốt cuộc nhận ra một điều: Mấy cao thủ né đạn trên TV đều là lừa người cả. Đây là thời đại của khiên cứng, đã có khiên rồi thì nên ngoan ngoãn làm xe tăng, đối đầu trực diện với địch mới có lợi nhất.
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu không tránh né nữa, đẩy tốc độ lên cực hạn, lao thẳng về phía tên thợ săn quỷ gần mình nhất!
Dịch chuyển tức thời của thợ săn quỷ không thể dùng liên tục, giữa hai lần dịch chuyển có khoảng hai ba giây giảm xóc. Hác Nhân vô tình phát hiện ra điều này trong lúc chiến đấu, hai ba giây thời gian hồi chiêu có thể nói là gần như vô nghĩa, nhưng đó là cơ hội duy nhất để nắm bắt. Hác Nhân tin chắc chỉ cần mình nhanh hơn, luôn có thể hạ gục vài tên xui xẻo phản ứng chậm - nhưng điều kiện tiên quyết là tấm khiên cứng phải chống được khoảnh khắc đó.
"Đinh đinh đinh", tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên không ngừng. Mỗi lần va chạm là một mũi tên nổ thành mảnh vụn trên người hắn, đồng thời cũng có nghĩa là một thợ săn quỷ mất đi viên đạn ma pháp quý giá. Hác Nhân vô tình phát hiện ra mình thật ra có cách hóa giải những khẩu nỏ đạn dược vô tận kia: Cứ để địch nổ súng vào mình là được!
Hắn nghĩ đến điều đó trong lòng, có chút hưng phấn, dứt khoát đem chiếc áo ngoài rách rưới cởi ra, tiện tay ném đi. Đứng giữa đất trống, hắn buông lời trào phúng: "Các cháu trai! Bắn ta đi!"
Mấy gã liệp ma nhân liếc nhau. Bọn hắn sớm đã để ý đến gã đàn ông với vòng bảo hộ kỳ quái kia, một kẻ quái thai căn bản không thể đánh bại. Đánh hắn chẳng khác nào lãng phí đạn dược. Nhìn số nỏ tiễn bạc còn lại không nhiều trên tay, đám liệp ma nhân ngầm hiểu ý nhau, loại Hác Nhân ra khỏi danh sách mục tiêu, bắt đầu dồn sức đối phó những người khác.
"Con mẹ nó!" Hác Nhân nhận ra tình thế thay đổi ngay tức khắc. Hắn nhảy nhót xung quanh mà chẳng ai buồn để ý, nhất thời cảm thấy khó chịu vì bị ngó lơ. Thế là, hắn lại lần nữa nhắm vào ả mặt sẹo đã đánh lén mình lúc trước, hô lớn rồi xông lên: "Này, ta bảo ngươi đấy! Ngươi đánh ta đi, đánh ta đi!"
Ả mặt sẹo kinh ngạc né sang một bên, tránh cú đấm đánh lén của Hác Nhân. Nàng giơ nỏ lớn, đánh cũng không xong, không đánh cũng không xong, đành phải cầu viện người bên cạnh: "Roane! Ngươi đối phó với thằng điên này đi!"
"Sao không phải cô? Mũi tên của tôi sắp hết rồi đây này!"
"J, đến lượt anh!"
"Đi chỗ khác, tưởng tên bạc không tốn tiền chắc!"
Hác Nhân thừa dịp mọi người không chú ý (hoặc có lẽ đám liệp ma nhân này thật sự không muốn để ý đến hắn), đột nhiên bổ nhào tới sau lưng gã đàn ông cao lớn gần mình nhất: "Vậy thì ta phải đánh các ngươi rồi!"
"Phanh!" Một quyền, cuối cùng cũng hạ được một tên.
Tình hình chiến đấu càng trở nên hỗn loạn.
Vivian vẫn đang giằng co với thủ lĩnh liệp ma nhân. Nhờ khả năng tùy thời hóa thành dơi, nàng tạm thời không sợ đòn tấn công của đối phương. Nhưng gã thủ lĩnh liệp ma nhân không chỉ có nỏ để dùng, trên người hắn còn đủ loại đạo cụ trừ ma kỳ quái. Bùa chú và ma pháp đều rất khó đối phó, Vivian nhất thời không thể hạ được gã. Hơn nữa, nàng vừa giao chiến với hai người sói, tiêu hao không ít thể lực, tình hình của nàng không mấy khả quan. Tình cảnh của hai người sói nhà Eiben còn tệ hơn: Có lẽ do ngoại hình dữ tợn khiến chúng thu hút quá nhiều sự chú ý, hai người sói bị đám liệp ma nhân vây lại, chăm sóc đặc biệt. Mấy bóng đen mặc áo choàng không ngừng thoắt ẩn hiện quanh chúng, mỗi lần xuất hiện lại có vài mũi tên nỏ lao tới. Kassas Eiben đã có thêm vài vết thương lấp lánh ánh bạc quỷ dị. Thứ ánh sáng bạc đó như có sinh mạng, lan tràn chậm rãi trên người hắn, từng giây từng phút làm suy yếu sức chiến đấu của người sói. Ewan Eiben tạm thời không sao nhờ tốc độ nhanh hơn một chút, nhưng thể lực của hắn có lẽ sẽ cạn kiệt trước Kassas.
Mà người săn ma cũng không phải ai cũng toàn vẹn. Sau khi Hác Nhân dùng chiến thuật (chúng ta tạm gọi thế) làm cho đối phương phát điên... ý ta là, sau khi đánh gục tên người săn ma đầu tiên, Vivian cũng thừa cơ lúc địch nhân dồn sự chú ý vào hai người sói mà tung một đàn dơi ra đánh lén. Một người săn ma bị đàn dơi độc tấn công, ngã vật ra đất ngay tức khắc, toàn thân máu đen, không rõ sống chết. Kassas Eiben thì dùng lối đánh đổi mạng mà liều được một tên, nhưng năng lực cận chiến của người săn ma quá ư cường hãn, trước khi ngã xuống, hắn kịp dùng chủy thủ thánh ngân đâm trúng vai Kassas. Sức mạnh quỷ dị từ con dao găm khiến cả cánh tay hắn cứng đờ như thể bị hóa thành bạc. Kassas coi như mất luôn sức chiến đấu.
"Vô liêm sỉ!" Tiếng gầm của Ewan Eiben bỗng vọng đến từ một bên. Sau khi hao tổn quá nhiều thể lực, hắn cuối cùng bị hớ một lần. Một mũi tên nỏ lớn ánh bạc xuyên thủng bụng hắn, ghim thẳng người hắn vào tường ngoài một xưởng máy!
Tên nỏ phóng ra một hồi điện quang, Ewan chưa kịp phản kháng đã bất tỉnh. Kassas thấy cảnh này thì giận điên, nhưng hắn không thể nào tiếp ứng được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn tên người săn ma vừa tấn công lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu vàng nhạt để thu thập máu của Ewan – đó là thói quen của người săn ma, chúng sẽ thu thập mẫu vật từ thi thể kẻ địch, như thể đi săn về thu chiến lợi phẩm vậy. Máu của người sói chảy ra trong vòng một phút sau khi bị đánh ngất có chứa sức mạnh lớn, là nguyên liệu của nhiều loại dược phẩm quỷ dị của người săn ma.
Hai người sói đã mất sức chiến đấu, ma cà rồng thì bị thủ lĩnh của chúng cuốn lấy, còn gã đàn ông có cái vòng bảo hộ kỳ quái kia thì đã có người khác đối phó. Tên người săn ma đang thu thập "nguyên liệu" kia rõ ràng đã cho là cục diện đã an bài xong, nên bắt đầu thu hoạch chiến quả trước.
Nhưng mọi người không để ý một biến số, đó là cô nàng Lỵ Lỵ từ đầu đến giờ đã bị làm choáng váng đầu óc, trông như chỉ biết làm trò dễ thương. Con ngốc này sau khi ôm đầu chạy trốn mấy vòng thì cuối cùng cũng kịp phản ứng, nó phát hiện tạm thời không ai đến đánh mình, vì vậy nắm chặt thời gian nhập trạng thái chiến đấu, triệu hồi ra cặp móng vuốt băng hỏa, không ai biết nguyên lý hoạt động của chúng là gì. Cảnh này chỉ có Hác Nhân để ý.
"Tránh ra đi!" Lỵ Lỵ vung vẩy hai cặp trảo lao lên cứu người. Tên người săn ma đang thu thập máu kia chỉ thấy sau lưng có hai luồng khí xoáy băng hỏa nhanh chóng ập đến, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lỵ Lỵ vả một móng văng ra xa hơn chục thước, rơi xuống đất thì đã đông thành một khối băng.
Mong là sau khi tuyết tan hắn còn sống lại – nghe nói người săn ma có sức sống mạnh lắm.
Lỵ Lỵ tiện tay đỡ Ewan từ trên tường xuống rồi ném cho Kassas, bất quá khi đỡ xuống nàng quên thu lại trảo nhận. Kassas nhìn đồng bạn mình nửa thân cháy đen, nửa thân lạnh cóng, trên bụng còn bị khoét một lỗ lớn, bộ dạng hấp hối. Hắn chỉ có thể sắc mặt cổ quái nhìn Lỵ Lỵ: "Cám ơn..."
Lời này nghe có bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu.
"Phành phạch phạch" một hồi tiếng vỗ cánh truyền đến từ trên không, Vivian đáp xuống sau lưng mọi người. Trên người nàng có vài chỗ bị phù chú đốt cháy, nhưng có vẻ không bị thương nặng.
Còn trên nóc nhà, thủ lĩnh liệp ma nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cánh tay trái của hắn rũ xuống bất lực bên cạnh người, trên mặt tím bầm, mạch máu chuẩn bị nổ tung. Nhưng dường như hắn bỏ qua những tổn thương này, thủ lĩnh liệp ma nhân vẫn giơ nỏ chỉ về phía Vivian, đồng thời ngậm trong miệng một bình thuốc nhỏ bằng kim loại, hẳn là để đối kháng độc tố huyết dịch.
Song phương chiến nhau bất phân thắng bại, liệp ma nhân tổn thất có vẻ lớn hơn một chút, nhưng cục diện không thể kéo dài như vậy được nữa. Vốn số lượng liệp ma nhân đã chiếm ưu thế, dù có người ngã xuống, bọn vẫn đông hơn phe Hác Nhân. Mà hai người Eiben lang nhân bên Hác Nhân đã hoàn toàn mất sức chiến đấu, người có thể đánh thật ra chỉ còn Vivian và Lỵ Lỵ, Lỵ Lỵ lại còn là một con gà mờ không biết có làm nên trò trống gì không. Về phần Hác Nhân, hắn là một MT xứng chức – đáng tiếc liệp ma nhân đã học được cách làm ngơ, không mắc bẫy khiêu khích nữa rồi.
Hác Nhân cũng thấy rõ thế cục, phe liệp ma nhân càng có lợi. Bọn họ giữ im lặng, khẽ điều chỉnh vòng vây, hơn nữa đều đổi sang loại nỏ lớn, đã chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng. Vivian thì thấp giọng lẩm bẩm: "Tìm cơ hội rút lui."
"Muốn vậy thì phải để bọn cho chúng ta cơ hội đã," Kassas Eiben gắng sức nhổ mũi chủy thủ thánh ngân trên vai, tranh thủ thời gian hồi phục một giây hay một giây, "Biết vậy ta đã mang mấy cân đạn khói tới... Lúc ấy ai mà nghĩ còn cần chạy trốn chứ."
"Đạn khói?" Tai Lỵ Lỵ dựng lên ngay lập tức, "A đúng rồi ta có cách!"