"Chính là quả trứng đó!"
Khi Hác Nhân nghe được câu này, hắn biết mình lại bị nữ thần hãm hại rồi: Chuyện trọng yếu như vậy sao không nói sớm! Chuyện hỗn đản thế này mà không nói trước thì ai mà nghĩ tới chứ!
Nam Cung Ngũ Nguyệt nghe vậy liền hoảng sợ, kết quả đuôi run lên một cái liền khiến cho quả trứng to kia rớt xuống đất. Hác Nhân thấy thế liền hô một tiếng "Chết mẹ", dùng bộ dáng như Lỵ Lỵ thấy xương lao tới. Vạn hạnh a, ta biết rất nhiều người nghĩ quả trứng bị vỡ, nhưng lần này thật là vạn hạnh, nó không vỡ.
Có thể là vì đáy biển có một tầng cát mịn mềm mại, cũng có thể là trứng bản thân tương đối rắn chắc, dù sao thì quả trứng này từ đuôi của hải yêu muội tử rơi xuống cũng không hề bị nứt vỡ. Hác Nhân ôm quả trứng xem xét lên xuống qua lại tựa như bảo vật, xác nhận toàn bộ hoàn hảo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Ôi cha mẹ tôi, làm sợ muốn chết, may là không vỡ."
Lúc đầu Hác Nhân thấy Nam Cung Ngũ Nguyệt chơi nên không chú ý, lúc này nhìn kỹ ở trong ngực mới thấy đúng là một quả trứng: Toàn bộ vật thể trắng ngần, ở giữa có một vòng màu vàng nhạt, tổng thể lớn hơn trứng ngỗng rất nhiều, đại khái thành hình trứng, nhưng so với trứng thông thường thì tròn hơn, vỏ trứng trơn truột, hơn nữa sờ vào tựa hồ hơi ấm. Nam Cung Ngũ Nguyệt lại gần tò mò chạm vào, hơi sợ sệt lè lưỡi: "May là không làm hư."
"Sao lại là một quả trứng?" Hác Nhân khóc không ra nước mắt hỏi Độ Nha 12345, "Vì sao khách trọ của ta lại là quả trứng?!"
"Do chưa nở thôi", Độ Nha 12345 nói đương nhiên, "Ngươi quan tâm làm gì, cứ thu nhận là được rồi, đều gửi cho ngươi ba bốn người dị loại rồi, chẳng lẽ ngươi lại phân biệt chủng tộc?"
". . . Không phải chuyện chủng tộc." Hác Nhân cầm quả trứng, khóc không được cười cũng không xong, "Ngươi an bài cho ta quỷ hút máu, hải yêu vân vân ta vẫn có thể tiếp thu. Ta vẫn có thể lý giải, nhưng đây là quả trứng a... Đừng nói là nhân dạng, đến khuôn mặt còn không có, vậy mà cũng gọi là "Người" à?"
"Nở ra liền là", Độ Nha 12345 thanh âm rất chắc chắn, "Nhất định sẽ nở ra! Hơn nữa ta nghĩ ngươi phải vui mới đúng, chăm sóc cho thứ này đảm bảo dễ hơn chăm sóc Husky nhà ngươi, chỉ cần đừng để nó vỡ là được, thứ này có thể tự nở ra được, đối với môi trường không có yêu cầu gì cao. Được rồi, nhớ kỹ đặt nó ở chỗ nào có nhiều hơi nước ấy, tiểu tử sau khi nở ra rất sợ khô ráo."
Hác Nhân phát giác ra rằng rất khó để truyền đạt sự không tự nhiên của mình cho nữ thần tỷ tỷ đầu óc không bình thường này. Tiếp đó hắn chỉ có thể cắn môi mà chấp nhận chuyện "Tân khách trọ của mình là một quả trứng". Hắn cùng Nam Cung Ngũ Nguyệt dở khóc dở cười liếc nhau, lúc này mới hữu khí vô lực hỏi: "Ngươi ít nhất phải giới thiệu lai lịch quả trứng này cho ta chứ."
"A, ta đang muốn kể cho ngươi nghe đây, nhưng đợi chúng ta gặp nhau đã, ta đang đến chỗ ngươi đây này," giọng của Độ Nha 12345 nghe rất vui vẻ, "Ta mang cho ngươi một bất ngờ lớn! Dùng để tổng kết công tác và sự tiến bộ của ngươi đợt này! Nhanh mang theo số liệu đầu cuối của ngươi đến một bãi đất trống trải, bản nữ thần một giờ sau sẽ tới."
Nói xong câu đó, Độ Nha 12345 giống như mọi khi liền thô bạo cúp máy, để lại Hác Nhân ngẩn người: Nàng tới đây á?
Hác Nhân mất hai giây để nhận ra cái tên thần kinh kia muốn đích thân đến đây, tuy rằng không biết Độ Nha trăm công nghìn việc làm cách nào để tới được, nhưng hắn vẫn lập tức hành động. Hắn túm lấy đuôi của Nam Cung Ngũ Nguyệt, thành thạo quấn lên người: "Đi, lên mặt biển thôi!"
Nam Cung Ngũ Nguyệt biểu tình cổ quái nhìn Hác Nhân thuần thục làm như vậy. Nàng làm mặt quỷ lè lưỡi, từ trong miệng phát ra một âm tiết ngắn ngủi. Bình chướng vô hình liền biến mất, nước biển từ bốn phương tám hướng ào ạt đổ tới. Giữa tiếng nước biển va vào nhau như sấm, hải yêu muội tử cuốn lấy Hác Nhân phóng lên mặt biển như một mũi tên.
Lúc trở về địa điểm xuất phát thì tốc độ nhanh hơn, hơn nữa trên đường đi hai người cũng chẳng có gì để nói, bơi không bao lâu liền thấy ánh nắng xuyên thấu mặt biển chiếu xuống, bóng mờ của băng đảo đã ở phía trước, Nam Cung Ngũ Nguyệt trước khi lên đến mặt biển liền buông đuôi ra, khống chế dòng nước đẩy Hác Nhân lên: "Chủ nhà, lên trên lấy quần áo của ta ném xuống nha, ta ở dưới biển thay quần áo xong rồi lên. Được rồi, mang theo quả trứng!"
Hác Nhân nghĩ đây là tạo hình ngốc nghếch nhất đời hắn: Hắn bị Hải Yêu đẩy lên từ dưới nước, ngẩng đầu đứng thẳng, trong tư thế giống như nữ thần tự do tay giơ cao, trong tay cầm một quả trứng...
Híc, chỉ cần không phải quả trứng, cái gì cũng được mà!
Hải vực này đã bị Nam Cung Ngũ Nguyệt khống chế, Hác Nhân vừa lên mặt biển liền phát hiện dưới chân mình ngưng kết thành một con đường băng, hắn có thể thoải mái đi tới băng đảo. Itzhak đang trông coi "Y phục băng cầu", tiện thể chơi bài với chính mình, lúc này thấy Hác Nhân đi lên liền nhiệt tình chào hỏi: "Hey, chủ nhà ngươi đã trở về, khách trọ mới cùng hải yêu muội tử đâu rồi?"
"Ngũ Nguyệt thay quần áo xong mới lên," Hác Nhân tiện tay ném y phục băng cầu xuống biển, liền thấy nhân ngư nhảy lên lôi băng cầu xuống nước, sau đó hắn đưa quả trứng đến trước mặt Itzhak, "Đây là khách trọ mới."
Itzhak: "...?"
"Không sai, đây là người mới," Hác Nhân vẻ mặt trang trọng, "Không chỉ lạc sai chỗ, mà lại còn chưa nở. Ta thật mẹ nó không hiểu tại sao bọn họ phải dùng container để vận chuyển cái thứ này."
Itzhak tiếp tục ngơ ngác: "...?"
Giải thích một hồi mới khiến Đại Ác Ma tin quả trứng này chính là người mới mà bọn họ vất vả đến đón tiếp, nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nữ thần đại nhân thật đúng là... Ha ha, ta còn muốn cùng với tân khách trọ bắt tay đây này."
Hác Nhân thuận tay đưa trứng tới: "Đây, cầm lấy, cẩn thận đừng bóp nát."
Itzhak: ". . ."
Một đám bọt nước bắn ra từ phía sau, cách đó không xa. Nam Cung Ngũ Nguyệt đã khôi phục hình người, đồng thời thay quần áo xong liền đi lên mặt biển. Nàng làm khô người, cảm thấy thật mát mẻ và thoải mái, ngay cả một giọt nước cũng không thấy. Hải Yêu cô nương thấy Hác Nhân đang cùng Itzhak ngồi đối diện nhau nghiên cứu quả trứng, liền nhắc nhở hai người đàn ông kia: "Nữ thần tỷ tỷ nói một lát nữa sẽ đến, chúng ta đi đâu đó tìm một bãi đất trống trải đi?"
"Bãi biển chúng ta ở trước kia rất trống trải, là địa phương mà chúng ta đáp xuống đầu tiên đó," Hác Nhân suy nghĩ một chút, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhìn xuống băng đảo dưới chân, "Đương nhiên nếu bàn về bằng phẳng, nơi này vẫn bằng phẳng hơn. Ngũ Nguyệt, ngươi có thể mở rộng băng đảo ra thêm được không?"
"Có thể chứ, có thể mở rộng trong vòng bán kính 1 km."
"Không, bản cơ kiến nghị các ngươi nên quay về địa phương lúc đầu," số liệu đầu cuối đột nhiên lên tiếng, "Căn cứ kinh nghiệm của bản cơ, theo như khái niệm 'kinh hỉ lớn' của Độ Nha trưởng quan, e rằng sẽ tương đối đáng sợ. Nàng đã chỉ rõ muốn một cái gò đất, chúng ta tốt nhất nên tìm một nơi ổn thỏa."
Hác Nhân vừa nghe vậy liền nhớ tới phong cách hành sự thường ngày của Độ Nha, liền gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, cả ba người (bây giờ còn phải thêm một quả trứng) lại truyền tống trở về bãi biển lúc đầu đáp xuống. Để đảm bảo có đủ không gian trống trải, bọn họ còn đi tới một bãi biển khác cách đó 1 km để chờ đợi Độ Nha giáng lâm.
Dù sao người ta cũng là nữ thần, hẳn là dùng từ "giáng lâm".
Sau khi số liệu đầu cuối thiết lập xong tín hiệu dẫn đường, chỉ còn vài phút nữa là đến thời gian Độ Nha đã hẹn. Ba người tìm một chỗ cao trên bãi biển, đứng đó ngóng lên bầu trời. Hác Nhân cảm thấy thời gian lúc này trôi qua đặc biệt chậm, nhưng ngay khi hắn đang nghi ngờ liệu mình có bị nữ thần cho leo cây hay không, thì một đạo màn sáng đột ngột xuất hiện trên cao.
Trong khoảnh khắc đó, dị tượng xảy ra: ánh nắng biến mất, bầu trời sao thay thế cả bầu trời xanh. Một màn sáng xanh nhạt giống như cực quang từ trên trời cao chậm rãi hạ xuống, một cánh cửa không gian cực lớn từ trong màn cực quang mở ra. Hác Nhân thấy một vật tựa như quái vật khổng lồ từ trong cánh cửa không gian bay ra.
Đó là một chiếc phi thuyền.
Hình dạng của nó đại khái là lục giác, nhưng không hoàn toàn tiêu chuẩn. Hai mặt của nó dài hơn so với các mặt còn lại, và tổng thể có vẻ hẹp dài. Ấn tượng đầu tiên của Hác Nhân là nó giống như một chiếc quan tài của phương Tây. May mắn là trên thân nó còn có các bộ phận khác, làm giảm bớt cảm giác giống "quan tài". Mặt hẹp của phi thuyền có bốn cụm thiết bị hình trụ lục lăng phân bố đối xứng, và ở mặt đầu nhô ra có thể thấy được một kết cấu phức tạp, khiến nó trông giống như một đầu quái thú nhiều mắt đang lơ lửng trên không trung. Hác Nhân khó có thể phán đoán kích thước của chiếc phi thuyền này bằng mắt thường, nhưng hắn đoán rằng nó có lẽ còn to hơn cả hàng không mẫu hạm trên Địa cầu. Lúc nó từ từ hạ xuống, trông giống như một ngọn núi lớn đang chuẩn bị đổ sập xuống đầu vậy!
Phi thuyền được bao phủ bởi một màn sáng màu xanh nửa trong suốt. Độ Nha 12345 xuất hiện phía trên màn sáng, giọng nàng vang vọng như sấm: "Thế nào? Phi thuyền của ngươi đến rồi! Hôm nay hàng vừa tới, bản nữ thần liền tự tay đem đến cho ngươi!"