Biển sâu

Nam Cung Ngũ Nguyệt đang vui chơi thỏa thích trong biển cả xanh thẳm, hiển nhiên đối với nàng, đại dương mới thật sự là nhà —— mặc dù nàng nghe lời mẹ chưa bao giờ đến biển sâu, nhưng ở trong nước mới là bản năng bẩm sinh của nàng.

Hác Nhân có chút xuất thần nhìn tư thái của Nam Cung Ngũ Nguyệt ở trong nước, câu cảm thán "cái đuôi thật lớn" nói xong cũng chưa nói tiếp.

"A hắc hắc... Thật lâu không xuống nước, có chút kích động", rào một tiếng, Nam Cung Ngũ Nguyệt xé nước hiện ra trước mặt Hác Nhân, dùng tay bám vào bên bờ mặt khối băng, "Chủ thuê nhà thấy cái đuôi của ta đẹp không? Là màu vàng đỏ, hey là màu vàng đỏ đó! Giống như mặt trời lúc hoàng hôn đó."

Vừa nói, hải yêu muội tử vừa vẫy đuôi đập ra một đám bọt nước. Biến thân xong nàng trông giống như nhân ngư trong truyện vậy, có một cái đuôi cá màu vàng đỏ xinh đẹp, hơn nữa trên đuôi còn tô điểm hai lớp đường vân màu tím nhạt, đồng thời nửa người trên của nàng cũng sinh ra biến hóa: Một bộ phận da từ cẳng tay tới cổ tay có màu xanh nhạt, tựa như lân phiến bao phủ, nửa phần dưới gò má cũng có thể nhìn thấy lân phiến bé xíu sặc sỡ, những lân phiến này nhìn không thấy vẻ quỷ dị, chúng nhỏ nhỏ xinh xắn mà lại được xếp đặt tinh diệu với nhau, nhìn lại cảm thấy như những hoa văn đẹp đẽ, mà quần áo Nam Cung Ngũ Nguyệt mặc lúc đầu không biết ở đâu rồi, hiện tại nửa người trên của nàng đang khoác lớp "Áo khoác" vừa giống như vảy cá, vừa giống như một loại da lạ kỳ, rất là đẹp —— hơn nữa nhìn tương đối thanh linh.

Trước đây thật ra Nam Cung Ngũ Nguyệt chỉ là một cô nương sắc đẹp trên trung bình, nhưng sau khi biến thân nàng nghiễm nhiên được thần bí thêm vào, khiến cho người ta nhìn thấy kinh diễm, bất quá suy nghĩ này của Hác Nhân có lẽ khác với người bình thường, có thể bởi vì trong nhà có Husky với quỷ hút máu nên khiến hắn có sức miễn dịch cao đối với các cô gái xinh đẹp, câu thứ hai mà hắn nói sau khi cảm thán "cái đuôi thật lớn" chính là: "Quần áo của ngươi đâu rồi?"

"Nè", Nam Cung Ngũ Nguyệt vẫy đuôi một cái, một quả cầu băng liền bay ra khỏi mặt nước, vừa vặn rơi vào mặt băng, trong quả cầu băng loáng thoáng thấy được quần áo, "Itzhak đại ca trông quần áo của ta một lát nha."

Itzhak cười cười gật đầu, mà Hác Nhân thì thử đưa tay chạm vào mặt biển thăm dò: "Giờ ta làm sao xuống đó đây? Ngươi thi triển phép thuật lên ta hả?"

"Cứ thế mà xuống thôi he he~~" Nam Cung Ngũ Nguyệt vui vẻ nhảy khỏi mặt nước, cái đuôi đập vào sau lưng Hác Nhân. Hắn chưa kịp phản ứng gì cả đã ùm một tiếng ngã xuống biển, hải yêu muội tử thì cười hi hi ha ha đi theo.

Hác Nhân mới cảm thấy hoa mắt, tai liền nghe thấy âm thanh rơi xuống nước, nhưng đợi mãi không thấy cảm xúc lạnh băng khi tiếp xúc với nước đến, hắn liền mở mắt nhìn, phát hiện mình đang từ từ chìm vào dưới biển, trên người có một tầng "Thủy màng" đang chậm rãi lưu động. Tầng thủy màng này không những ngăn cách nước biển khỏi hắn, thậm chí còn giúp hắn tự do hô hấp —— trừ cảm giác quái dị khi trôi trong nước ra thì cùng lúc hắn ở trên đất liền không mấy khác biệt!

Một vệt màu vàng lướt qua mắt, đó chính là chiếc đuôi cá kiêu ngạo của Nam Cung Ngũ Nguyệt. Ở dưới nước, hải yêu muội tử tỏ ra hưng phấn hơn nhiều so với trên đất liền. Nàng lượn vòng quanh Hác Nhân mấy vòng, làm cho hắn choáng váng rồi mới cười vui vẻ tiến đến lấy đuôi cá đập vào tay Hác Nhân: "Chủ nhà, sao rồi? Bị dọa giật mình rồi hả?"

"Có thể nói à?" Hác Nhân ngạc nhiên lên tiếng, phát hiện giọng của mình vẫn nghe được, "Dưới nước vẫn có thể nói chuyện sao?"

"Hải yêu là một bộ phận của nước, nước cũng là một bộ phận của hải yêu." Nam Cung Ngũ Nguyệt lôi Hác Nhân hướng về phía bóng tối biển sâu bơi đi, "Hiện tại ở đây, hết thảy nước bao quanh ta trong bán kính một cây số hình cầu này sẽ do ta điều khiển, cho ngươi ở trong nước hô hấp, nói chuyện, cho ngươi miễn dịch với áp lực đều được hết. Nhưng đừng có bơi ra quá xa, quá một km là không còn hiệu lực đâu nha."

Hác Nhân gật đầu, bắt đầu trải nghiệm cuộc mạo hiểm mới lạ lẫn kỳ lạ này. Dù sao đã có hải yêu kéo mình đi, mình không cần phải bơi làm gì.

Nam Cung Ngũ Nguyệt kéo tay Hác Nhân lặn một đường xuống phía dưới. Tốc độ nhân ngư di chuyển dưới nước quả thật nhanh không tưởng tượng nổi. Mặc dù Hác Nhân không cảm nhận được cảm giác nước lướt qua da thịt, nhưng bằng vào những tia sáng đang ngày càng ít đi cùng với việc thân thể cảm nhận được gia tốc, hắn đoán được hải yêu muội tử đang sử dụng tốc độ bơi rất nhanh, nhanh hơn bất cứ loại tàu nào trên Địa cầu. Cái đuôi to kia ở trước mắt hắn đung đưa ưu nhã mà lại nhanh nhẹn, rốt cuộc khiến cho Hác Nhân sinh ra tò mò: "Ta nhớ là có đọc được ở đâu đó, nói là hải yêu với nhân ngư không giống nhau... Nhân ngư là giống như ngươi có một cái đuôi cá dài ra, nhưng hải yêu có hai loại, một loại là quái vật hình chim bay trên biển, một loại thì lại có đuôi như hải xà…"

"Hải xà? Ý ngươi là như vậy hả?" Nam Cung Ngũ Nguyệt buông lỏng tay Hác Nhân, hi hi ha ha ở trong nước lăn lộn hai vòng, đuôi cá nhanh chóng biến thành trong suốt, sau đó một cái đuôi dài đến ba thước màu vàng đỏ ngưng kết. Rất giống hải xà, hơn nữa trên khuôn mặt nàng, những lớp vảy nhỏ xinh đẹp kia dần dần biến mất, thay vào đó là một loại hoa văn màu sắc như huyết hồn hiện ra. Vẻ đẹp nhân ngư công chúa gây ra cảm giác kinh diễm biến mất, mà thay vào đó là một loại cảm giác quái dị cùng với… yêu diễm.

Biến thành như vậy tuy vẫn đẹp, nhưng ấn tượng đầu tiên chính là cho người ta cảm thấy nguy hiểm. Hác Nhân ngược lại không cảm thấy nguy hiểm, hắn lại nghĩ rằng như vậy mới giống "Hải yêu" — chứ hình tượng nhân ngư lúc trước có vẻ quá non nớt.

"Ngươi còn có thể biến thân lần nữa à?" Hác Nhân kinh ngạc nhìn Nam Cung Ngũ Nguyệt, cái đuôi dài ba thước đẹp đẽ giống hải xà kia khiến cho người ta khó mà dời mắt đi được, "... Cái này đã là giới hạn rồi chứ?"

"Biến thân bao nhiêu lần cũng không sao cả, hải yêu vốn không có hình dạng nhất định," Nam Cung Ngũ Nguyệt dứt khoát dùng cái đuôi dài quấn lấy Hác Nhân, dùng cách quỷ dị lôi chủ nhà của mình đi, "Nước vốn vô định hình, chúng ta cũng vậy, nên ta có thể biến thành bất kỳ hình dạng nào, cứ thế nào thuận lợi thì biến thôi. Lúc nãy biến thành nhân ngư là vì ta nghĩ ngươi dễ thích ứng hơn với hình dạng đó, dù sao loài người cũng quen thuộc với hình tượng này hơn một chút. Ai ngờ ngươi lại biết hình dạng hải yêu thường dùng... À đúng rồi, hay là ta thử biến thành con cua biển cho ngươi xem nhé?"

Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh kỳ dị, Hác Nhân vội lắc đầu: "Đừng, đừng biến! Đừng phá hỏng tuổi thơ đẹp đẽ của ta."

"Ồ, ta còn đang muốn biến thành con sứa hay con mực khổng lồ cơ, như vậy có thể nắm tay dễ hơn," Nam Cung Ngũ Nguyệt uốn éo người, kéo Hác Nhân đến gần mình, "Chủ nhà, ngươi thấy đuôi cá đẹp hơn hay đuôi hải xà đẹp hơn?"

Hác Nhân: "..."

Hắn cảm thấy càng sống với những sinh vật dị loại này, áp lực càng lớn. Bởi vì sống với họ, ngươi phải đối mặt với những vấn đề kỳ quái. Những người này căn bản không cảm nhận được sự khác biệt về thẩm mỹ và văn hóa giữa họ và loài người. Trước kia Lily còn hỏi hắn một câu rất sáng tạo: "Giữa cắn cây gậy và cao su thì cái nào thích hơn..."

"Ta thấy cả hai đều đẹp," Hác Nhân suy nghĩ hồi lâu, dùng cách đơn giản nhất để trả lời câu hỏi này. Không còn cách nào, câu hỏi này thật sự quá kỳ dị. Hắn chạm vào đuôi hải xà đang quấn quanh hông mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo, trơn nhẵn và linh hoạt, "Vậy... những truyền thuyết mà loài người kể về nhân ngư, hải yêu, hải quái... đều là các ngươi?"

"Ta không biết nữa, khi đó ta còn chưa thành trứng. Nhưng chắc tám chín phần là vậy, có khi là vị tiền bối nào đó lên mặt biển hóng gió bị nhân loại nhìn thấy cũng nên. Chẳng phải rất nhiều truyền thuyết trên Địa Cầu bắt đầu như vậy sao? Nói thẳng ra thì thời đại thần thoại cũng chỉ là một đám sinh vật cổ đại lập bè kết phái đánh nhau thôi."

"À phải rồi, ngươi có thể biến thành tôm không?"

"Có thể chứ, ngươi muốn xem à?"

"... Thôi, ta chỉ hỏi vậy thôi."

Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện, ánh sáng từ mặt biển chiếu xuống ngày càng mờ, cuối cùng biến mất. Biển sâu lúc này đen kịt, chỉ có ánh sáng từ thiết bị đầu cuối đang đi phía trước là dễ thấy. Hác Nhân dùng thị lực đã được cường hóa để cố gắng phân biệt cảnh vật xung quanh, cảm giác như mình đã đến một khu vực thần bí khó lường.

Ở rất xa, thỉnh thoảng lại có những bóng đen quái dị lóe lên. Hoặc có những bóng đen ở đằng xa lén lút theo sau lưng hắn và Nam Cung Ngũ Nguyệt. Những cái bóng này hẳn là sinh vật nguyên thủy trong đại dương này. Trí lực của chúng có vẻ không thấp, có lẽ chúng ý thức được sự xuất hiện của hai người ngoại lai kỳ quái nên không tùy tiện xông lên tấn công. Nhưng chúng cứ lén lút theo sau như vậy, hiển nhiên chẳng có ý đồ tốt đẹp gì.

"Ngàn vạn lần đừng tới ăn thịt ta a..." Nam Cung Ngũ Nguyệt khẽ than thở, "Mặc dù không chết được nhưng rất đau a..."

"Là một hải yêu, ngươi không có chút sức chiến đấu nào à?" Hác Nhân cảm thấy Ngũ Nguyệt cô nương này có chút yếu đuối. Nhìn bộ dạng nhát gan này, nàng thật sự làm hổ thẹn cái đuôi uy mãnh dài ba thước kia, hình dạng như vậy không phải bá chủ biển khơi sao?

"Có sức chiến đấu a, nhưng ta chưa từng đánh nhau," Nam Cung Ngũ Nguyệt vừa tăng tốc vừa lẩm bẩm, "Hơn nữa ở đây không phải Địa Cầu, trời mới biết đám sinh vật ở đây phiền toái thế nào. Mà còn bao lâu nữa mới tới nơi vậy?"

Số liệu đầu cuối ở phía trước dẫn đường, sử dụng một chùm tia sáng màu xanh chỉ về phía trước: "Sắp rồi, còn mấy phút nữa thôi là tới."

Lúc này nó lại quên mất là mình có chứng sợ hãi biển sâu, hiển nhiên chuyện trước đây là nó nói phét.

Dần dần, Hác Nhân thấy phía trước có mấy điểm ánh đèn xuất hiện trong tầm mắt.