Chứng kiến Độ Nha 12345 biểu lộ chân thành, nghĩ đi nghĩ lại Hác Nhân cũng cảm thấy một người là nữ thần thì có lẽ không cần phải đi lừa một tên công nhân quèn như hắn, Hác Nhân liền tin tưởng. Hắn gật gật đầu, không tiếp tục thảo luận truyền thuyết "Nữ thần diệt thế" của Mộng vị diện, mà nhắc đến chuyện về những phù văn Letta kia: "Vậy những Letta phù văn kia là làm sao?"
"Xem ra ngươi cũng đã phát hiện ra chuyện này rồi," Độ Nha 12345 nói với ngữ khí giống như đã sớm biết, "Liệp ma nhân ở thế giới bên ngoài sử dụng Letta phù văn, và chúng cũng tồn tại trong Mộng vị diện. Thế giới bên ngoài có Lang nhân và Hấp huyết quỷ, trong Mộng vị diện cũng có những chủng loài tương tự. Đây không phải trùng hợp, trên thực tế những kẻ bị coi là dị loại ở thế giới bên ngoài này... phần lớn đều đến từ Mộng vị diện đấy."
Hác Nhân: "... Ta hận, ngươi đã sớm biết sao không nói cho ta?!"
Độ Nha 12345 khoát tay ý muốn Hác Nhân an tâm đừng nóng vội: "Ta đã sớm nhắc nhở ngươi rồi... Ta nói là Mộng vị diện và thế giới thật có quan hệ mật thiết, hơn nữa trước khi ngươi đem nhúm lông sói kia ra khỏi Mộng vị diện thì đã có tiền lệ vật gì đó ở Mộng vị diện đi vào thế giới bên ngoài rồi. Ta không trực tiếp nói cho ngươi chân tướng là vì hy vọng ngươi có thể tự phát hiện ra manh mối, ngươi bây giờ vẫn còn chưa quen thuộc, cần phải đảm nhiệm thêm trọng trách để xứng đáng là quan thẩm tra."
Hác Nhân nhìn chằm chằm Độ Nha 12345, như muốn moi ra âm mưu quỷ kế từ trong đôi mắt kia, nhưng vẻ mặt Độ Nha sớm đã cứng đờ như được bọc thêm một lớp hợp kim bên ngoài, đôi mắt nhỏ của Hác Nhân chả có tác dụng gì. Độ Nha 12345 đợi Hác Nhân trừng mắt chán rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Để ta nói cho ngươi nghe, đám dị loại trên địa cầu đó… mười phần chín là từ Mộng vị diện đi ra, hoặc là hậu duệ của chúng. Nguồn gốc của liệp ma nhân chắc cũng có quan hệ với Mộng vị diện. Nhưng chuyện này ta cũng đang điều tra, đám này xuất hiện đột ngột quá khiến ta cũng thấy hồ đồ. Ngươi phải biết rằng, ta không phải lúc nào cũng ở đây nhìn chằm chằm vào thế giới này. Ta còn có công việc khác, một hai ngàn năm lúc bọn liệp ma nhân trắng trợn hoạt động cùng với đám dị loại tụ thành đàn kia ta lại vắng mặt, lúc sau bọn hắn cũng không có làm ra chuyện lớn gì nên cũng không có đi điều tra, cho nên bây giờ tin tức của ta không có mấy."
Hác Nhân chậm rãi tiêu hóa tin tức thu được, ngẫm đi ngẫm lại nhận thấy tấm màn đen che dấu lịch sử trên trái đất so với hắn tưởng tượng sâu hơn rất nhiều, nguồn gốc của dị loại cùng liệp ma nhân đều truy đến Mộng vị diện. Vậy nguyên nhân gì khiến cho bọn họ dùng một số lượng lớn đi tới Địa cầu?
"Chẳng lẽ là tai nạn một vạn năm trước kia?" Hác Nhân đột nhiên liên tưởng, "Mộng vị diện ma pháp đế quốc một vạn năm trước bị hủy diệt, trí nhớ của Vivian hình như cũng chỉ có thể nhớ đến sự tình gần một vạn năm trước. Chẳng lẽ Mộng vị diện tận thế khiến cho rất nhiều dị loại đi đến Địa Cầu?"
"Haha, liên tưởng có tiến bộ, đáng tiếc trật rồi," Độ Nha 12345 lắc đầu, "Ngươi cảm thấy một vạn năm trên Mộng vị diện cùng một vạn năm trên Địa cầu là giống nhau sao? Ai nói với ngươi rằng một năm ở Mộng vị diện là 365 ngày, một ngày là 24 giờ?"
Hác Nhân lập tức á khẩu, hắn bị lẫn lộn bởi những thiết định cơ bản nhất này.
"Nếu dị loại và liệp ma nhân đều từ Mộng vị diện 'rò rỉ' đến Địa cầu, vậy năm đó hẳn phải có sự kiện tiêu biểu chứ," Hác Nhân tràn đầy mong đợi nhìn Độ Nha 12345, "Ngươi nghĩ xem, bình thường mấy trăm năm đều không có chuyện người thường có thể xâm nhập Mộng vị diện, mà hiện tại số lượng dị loại và liệp ma nhân trên Địa cầu lại nhiều bất thường, vậy trước kia làm sao mà bọn họ có thể tiến vào Địa cầu với quy mô lớn như vậy?"
"Muốn biết chân tướng Mộng vị diện không?" Độ Nha 12345 trầm mặc một hồi, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Hác Nhân với ánh mắt sáng rực.
Hác Nhân vô thức nuốt nước miếng. Màn cuối cùng rốt cuộc đã tới.
"Không nói cho ngươi."
Hác Nhân: "..."
"Người trẻ tuổi, đừng quá nóng vội, chuyện gì đến thời điểm thích hợp ngươi sẽ biết." Độ Nha 12345 cười hắc hắc đứng lên vỗ vai Hác Nhân, "Với năng lực hiện tại của ngươi, dù biết rõ tất cả bí mật của liệp ma nhân và dị loại thì ngươi làm được gì? Ngươi có thể khiến bọn họ chung sống hòa bình không? Ngươi có thể biến tất cả dị loại thành vô hại không? Hay là ngươi có thể tách Mộng vị diện khỏi thế giới bên ngoài để không có thêm sự kiện nào xảy ra nữa không? Ngươi không thể, cho nên tốt nhất là ngươi nên tập trung vào những chuyện trước mắt. Ta khuyên ngươi nên tranh thủ thời gian về nhà, chuẩn bị tâm lý cho lần tới tiến vào Mộng vị diện, ngươi nghe ta nói nhiều ở đây cũng không có cảm giác thật bằng tự mình trải nghiệm..."
Cuối cùng, Độ Nha 12345 khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như một vị thần thương xót nhân loại: "Hỡi con, sự che chở của nữ thần sẽ luôn bên ngươi, lúc nào ngươi sắp bị đánh chết ta sẽ đến cứu... Dù có bị đánh chết ta cũng sẽ cố gắng hết sức để phục sinh ngươi."
Hác Nhân còn muốn nói gì đó, Độ Nha 12345 đã vung tay lên cắt ngang: "Mấy ngày tới ta phải ra ngoài một chuyến, nếu có chuyện gì xảy ra thì tự ngươi ứng biến, ở đây có thể có người thay ta, nhưng đừng quá trông mong."
Hác Nhân bản năng cảm thấy việc Độ Nha 12345 đột nhiên ra ngoài hình như có chuyện gì gấp, nhưng hỏi cũng không ra, liền không hỏi nhiều, từ từ dùng xong bữa trà chiều rồi bị Độ Nha 12345 ném từ Thiên Quốc về nhà (nơi ở của nữ thần, nên gọi là Thiên Quốc đúng không?).
Sau khi về nhà, hắn thấy phòng khách khá yên tĩnh. Nam Cung Ngũ Nguyệt hình như vẫn còn trong phòng ngủ, Itzhak cũng chưa về. Nhưng hắn thấy túi xách nhỏ của Lỵ Lỵ trên ghế sofa, có lẽ khuyển nương kia đã về nhà, không biết Vivian có về cùng nàng không. Hác Nhân vẫn còn nhớ đến quả trứng bảo bối phiền phức kia, nên không buồn tìm Lỵ Lỵ chào hỏi, mà đi thẳng đến phòng tắm. Vừa đẩy cửa, hắn liền đứng hình trước một cảnh tượng:
Chậu nước vẫn còn, trứng đã mất...
Trong khoảnh khắc đó, Hác Nhân cảm thấy tình hình tệ rồi. Lúc đầu, hắn còn lạc quan rằng tiểu nhân ngư đã nở ra và trốn ở góc nào đó trong phòng tắm. Nhưng xung quanh chậu nước không có mảnh trứng vỡ nào, phá tan mọi tưởng tượng đẹp đẽ của hắn. Hắn vất vả tìm kiếm trong phòng tắm một lúc lâu, và phải đối mặt với sự thật đau buồn: hắn đã khổ cực đến tận hành tinh khác để mang về quả trứng kỳ dị, sáng còn hứa với Độ Nha 12345 sẽ chăm sóc nó thật tốt, trước khi ra ngoài còn nghĩ xem khi nào quả trứng nở ra tiểu nhân ngư,... thế là hết.
Hắn đột nhiên nhớ đến việc Lỵ Lỵ vừa về nhà, có lẽ đã thấy quả trứng trong chậu nước, vì vậy vội vàng hô lớn: "Lỵ Lỵ!"
Giọng của Lỵ Lỵ lập tức vọng ra từ phòng bếp: "Heyy, ta ở đây!"
Hác Nhân ba chân bốn cẳng chạy đến phòng bếp, thấy khuyển nương đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn bếp lò. Vì ở nhà trọ đều là "người một nhà", dù có người lạ xuất hiện, Lỵ Lỵ cũng có thể phát hiện từ xa, nên nàng vẫn quen ở hình thái thú, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẫy đuôi trông y hệt một con chó nhà. Thấy Hác Nhân, Lỵ Lỵ mừng rỡ vẫy đuôi rồi xoay người lại: "Chủ nhà ngươi về rồi à? Hành tinh khác có thú vị không? Có mang đồ ăn ngon về cho ta không?"
"Hoang sơn dã lĩnh thì có gì ngon," Hác Nhân nhịn không được nhéo tai Lỵ Lỵ, "Ngươi có thấy trong phòng tắm... Ặc, ngươi đang nấu gì thế?"
Lúc này Hác Nhân mới để ý trên bếp ga có một cái nồi, trong nồi đang sôi ùng ục luộc thứ gì đó. Lỵ Lỵ vừa nãy ngồi trên mặt đất nhìn cái nồi này một cách xuất thần. Hác Nhân lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn ý thức được con Husky mình nuôi lại bộc lộ thiên phú rồi, thứ trong nồi kia chín phần mười là...
"Ta đói quá híc!", Lỵ Lỵ đáng thương ngồi chồm hổm trên mặt đất, đuôi quệt qua quệt lại, "Biên Bức bảo lên hậu sơn hái rau dại về hầm thịt, nhưng đến giờ vẫn chưa về, ta đói quá... Vừa rồi ta tìm được một quả trứng ngỗng to đùng trong phòng tắm, nên đem đi luộc, mà sao chủ nhà ngươi cũng ngồi xuống đất giống ta vậy?"
Hác Nhân ngồi phịch xuống đất, suýt chút nữa thì nghẹn thở. Hắn ôm ngực nhìn vẻ mặt ngây ngô của Husky, lần đầu tiên trong đời hắn hiểu rõ ý nghĩa của từ "ngốc nghếch". Nhìn Lỵ Lỵ vẫy đuôi không ngừng, hắn không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể bật dậy chạy nhanh đến bếp ga, tắt bếp rồi ôm nồi ra ngoài, sau đó mở nắp nồi với tâm trạng khó tả.
Cảnh tượng tiếp theo khiến hắn cả đời khó quên:
Trong nồi, một tiểu mỹ nhân ngư dài chừng nửa thước đang ngửa bụng, thoải mái phun bong bóng bơi lội, tay ôm vỏ trứng, vẻ mặt đắc ý. Khi Hác Nhân mở nắp nồi, dường như cô nhóc giật mình, trợn to mắt nhìn khuôn mặt lớn xuất hiện giữa không trung, rồi nghịch ngợm phun một ngụm nước lên mặt Hác Nhân.
Nước sôi!!!