Đặt tên

Đây là lần đầu tiên Hác Nhân nhận thức trực quan về sự khác biệt giữa hai chủng tộc lại thần kỳ đến thế.

Sau khi xác nhận nhiều lần, mấy tên giám hộ gà mờ rốt cuộc thừa nhận tiểu nhân ngư đang cầm đũa nhai. Nàng ăn chứ không phải cắn chơi, dù chỉ dài có nửa xích nhưng lực cắn rất ghê gớm. Cây đũa trúc nhanh chóng bị nàng nhai răng rắc thành bột phấn trong miệng, giống như nhai chocolate vậy. Lúc đầu Hác Nhân rất hoảng sợ, nhưng khi thấy nước miếng ứa ra trên khóe miệng tiểu nhân ngư, hắn liền bỏ cuộc, không giựt lại cây đũa nữa.

Nửa cây đũa nhanh chóng chui vào bụng, cái bụng của tiểu nhân ngư lúc này mới căng ra một chút. Nàng mãn nguyện vỗ bụng, ợ ra một hơi có mùi trúc, rồi lạch cạch nhảy vào chậu nước uống một ngụm. Động tác ăn uống linh hoạt, thành thạo khiến người ta khó tin đây chỉ là một tiểu gia hỏa vừa nở trứng vài giờ. Lỵ Lỵ ngạc nhiên nhìn tất cả, một lúc sau mới nói: "Này này, nếu thế thì nàng cũng cắn được gậy nhai của ta chứ nhỉ... Có đúng không chủ thuê nhà?"

Quả là suy nghĩ của Husky, trong lúc mấu chốt đại khái chỉ có nàng mới nghĩ tới chuyện này.

"Nàng ăn cây trúc hả?" Vivian biểu lộ vẻ cổ quái, "Ta sống lâu như vậy rồi mà lần đầu nghe nói nhân ngư ăn cây trúc, hơn nữa lại là loại tiểu bất điểm vừa mới sinh."

"Không, nàng hẳn là ăn loại thực vật sợi thô," Nam Cung Ngũ Nguyệt, dù gì cũng là một sản phẩm dưới nước, phân tích của nàng đáng tin hơn, "Ở biển không có cây trúc, dù là biển ở thế giới khác cũng không có loại cây này... Đám nhân ngư này chắc ăn loại thực vật sợi thô dưới biển. Hơn nữa có lẽ do môi trường sống bên kia khắc nghiệt quá, tiểu gia hỏa này có khả năng độc lập sinh hoạt rất mạnh mẽ, giờ thả xuống biển chắc vẫn sống được. Thảo nào nữ thần tỷ tỷ nói quả trứng này chắc chắn sẽ nở, sinh mệnh lực quá mạnh mẽ."

"Nhưng nàng không biết quả trứng này cần luộc nước sôi mới nở ra nhé, lúc trước nàng còn bảo ta không được nấu nó kìa," Hác Nhân bĩu môi. Hắn không để ý lắm đến năng lực sinh tồn của "Tiểu ngư miêu", chỉ cảm thấy đám nhân ngư ở thế giới khác chắc hẳn là một giống loài hung hãn. Vừa nở ra đã có răng hàm và lực cắn như vậy, nếu thả hơn chục quả trứng như thế xuống Thái Bình Dương, có lẽ vài năm sau ngay cả thuyền đánh cá cũng bị chúng ăn sạch. Tiếc là giống loài này đến giờ chỉ còn lại một cô nhóc đơn độc.

Trong lúc mọi người đang vây quanh chậu nước giao lưu với tiểu nhân ngư, từ ngoài cửa chính có tiếng nói thô kệch: "Hê, ta về rồi... Các ngươi đang nghiên cứu cái gì thế?"

Lỵ Lỵ quay đầu lại, thấy Itzhak đã về, liền vẫy tay, đứng lên kêu lớn: "Người cao to mau đến xem! Trứng của chủ nhà nở rồi! Ta hỗ trợ ấp đó!"

Trong khoảnh khắc đó, Hác Nhân chỉ muốn đấm cho con Husky đầu óc toàn bã đậu này bay ra khỏi cửa! Tiếc là hắn đánh không lại nàng...

"Sao sao thế...", Itzhak ngớ người trước lời của Lỵ Lỵ, chưa hiểu gì cũng xáp lại xem, thấy con nhân ngư nhỏ đang bơi trong chậu nước, hắn giật mình hỏi: "Cô Nương Nam Cung, ra là cô có thai à?"

Hác Nhân: "..."

"À không, ta nhớ ra rồi!" Itzhak thấy không khí xung quanh không đúng, vội vàng tỉnh ngộ, lúng túng vỗ đầu, "Là quả trứng chúng ta mang về phải không, không ngờ lại nở sớm vậy. Xin lỗi, ta lỡ lời."

Đây không chỉ là vấn đề lỡ lời, Hác Nhân nghi hoặc liếc nhìn đại ác ma. Cảm giác như Itzhak có tâm sự, tâm trí hắn không đặt ở đây. Nhưng đại ác ma nhanh chóng chuyển sự chú ý của mọi người: "Tiểu gia hỏa tên gì?"

"Đúng rồi, chưa đặt tên!" Vivian vỗ tay. "Không thể cứ gọi là ngư miêu mãi được."

Thế là mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về việc đặt tên cho tiểu nhân ngư. Tiểu gia hỏa vừa nở ra đã cho thấy tương lai xán lạn, mới mở mắt đã nghiễm nhiên trở thành người quan trọng nhất trong nhà. "Lăn" bị bỏ rơi kêu bên ngoài cũng chẳng ai để ý. Ngày xưa được sủng ái nhất, giờ "Lăn" buồn bã vô cùng.

Hác Nhân dùng đầu ngón tay nghịch nghịch đuôi cá của tiểu nhân ngư, vừa chơi vừa đề nghị: "Đặt nhũ danh là Bảo Bảo được không? Cứ gọi vậy cho tiện, dù sao chúng ta cũng không cần hộ khẩu. Tên chính thì đợi nàng lớn hơn rồi đặt."

"Không được, tên đó thường quá," Nam Cung Ngũ Nguyệt khoát tay, "Đổi đi."

"Nàng là chủ nhà mang về, lại thích bám lấy chủ nhà, hay là đặt họ Hác luôn," Vivian nghĩ ngợi, "Mà nàng lại là nhân ngư, gọi là Hác Đa Ngư thì sao? Nghe được không?"

Lỵ Lỵ mừng rỡ: "Tuyệt vời, ta đồng ý, ta đồng ý..."

"Đổi đi!" Hác Nhân muốn nổ tung đầu, "Mấy người có thể nghiêm túc chút không?"

Lỵ Lỵ vắt óc: "Hay là thế này, trứng này là ta ấp, gọi là Cẩu Đản..."

Tất cả cùng hét lên: "Đổi đi!"

"Ta cảm thấy nên đặt một cái tên thật cao quý và hoa lệ," Itzhak trầm giọng nói, "Chúng ta phải nhớ thân phận của đứa bé này: Nàng là một nhân ngư cuối cùng còn sót lại của một thế giới, lại do chính nữ thần gửi gắm cho chúng ta. Hơn nữa, người giám hộ chính là ngươi, chủ nhà. Ngươi dù thế nào cũng coi như là người gần thần nhất, ở thế giới của ta bên kia thì là Giáo Hoàng được Thiên Tuyển, ngay cả quốc vương còn phải quỳ xuống hành lễ. Cho nên, tiểu nhân ngư này phải có một cái tên giống như tên của một cô công chúa..."

Hác Nhân bị Itzhak nói đến choáng váng đầu óc, hắn chóng mặt hỏi: "Vậy theo ngươi thì nên đặt tên nào cho tốt?"

"Elizabeth∙François•Angel Velásquez∙Liên… Đợi chút, ta còn chưa nói hết đâu..."

Hác Nhân dùng sức đẩy Itzhak ra (việc này không hề dễ dàng): "Khả năng đặt tên của ngươi còn kém hơn cả ta!"

Nhìn vào khả năng đặt tên kém cỏi của đại ác ma, cứ như hắn đang vác cả một cuốn từ điển trên lưng vậy!

Vì vậy, mọi người lại một phen bảy mồm tám lưỡi thảo luận, nhưng vẫn không ai đưa ra được một đề nghị hợp lý. Cuối cùng, Vivian khoanh tay trước ngực, trầm ổn nói: "Kỳ thật, lời người cao to nói cũng có lý. Tiểu bảo bối này cần có một cái tên thật kêu, nhưng tên hắn chọn dài quá, rút ngắn bớt đi có được không? Chỉ Elizabeth thôi thì sao?"

Hác Nhân cảm thấy cái tên Elizabeth cũng không tệ, nhưng có quá nhiều người dùng tên này rồi, nên có lẽ không đặc sắc lắm. Nhưng Vivian đã chốt: "Nếu không ai có ý kiến thì quyết định vậy nhé. Ở Trái Đất này, truyền thuyết về nhân ngư cũng bắt nguồn từ phương Tây, cho nên cái tên này ta thấy rất hợp với khí chất của tiểu nhân ngư. Chủ nhà, ngươi thấy sao?"

Hác Nhân định nói cái con nhân ngư bé xíu nửa thước này thì có khí chất gì, nhưng nhìn lại đám người nhà không đáng tin cậy của mình, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: Elizabeth ít nhất còn khả thi, chứ nếu cứ tiếp tục thế này, đến cuối cùng lại đặt là Cẩu Đản thì sao? Nhìn cái động lực của Husky kìa, chuyện này không phải là không thể xảy ra đâu!

"Ta muốn đặt một cái nhũ danh," Nam Cung Ngũ Nguyệt giơ tay, "Elizabeth nghe nghiêm túc quá, đặt một cái nhũ danh cho nó mới hay. Đậu Đậu thì sao? Mọi người nhìn xem, nàng nhỏ xíu như vậy..."

Lần này, không đợi người khác lên tiếng, tiểu nhân ngư đã cao hứng vẫy đuôi nhảy lên, mặc dù có lẽ lý do nàng vui mừng không phải vì cái tên. Tuy nhiên, mọi người vẫn rất vui vẻ, Hác Nhân vỗ tay kêu to: "Vậy thì gọi là Đậu Đậu! Tiểu gia hỏa đồng ý rồi!"

Vậy là từ đây, tiểu nhân ngư đã có được cái tên sẽ theo nàng cả cuộc đời: Tên chính là Elizabeth, tên thường gọi là Đậu Đậu.

Hác Nhân cảm thấy cái tên này chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một truyền kỳ. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng sự chênh lệch giữa tên chính và tên thường gọi thôi cũng đủ thấy rồi...

Tất cả mọi người vì một tên tiểu nhân ngư mà bận rộn cả buổi chiều, lúc này Lỵ Lỵ đã đói đến mức sắp cắn người rồi, vì vậy mọi người liền tản ra đi làm chuyện của mình. Vivian chạy tới nấu cơm, Itzhak cùng Nam Cung Ngũ Nguyệt đi thu thập hành lý. Nhưng ngay lúc Hác Nhân chuẩn bị trở về phòng mình, hắn phát hiện một chuyện phiền toái: Tiểu nhân ngư lại bám vào người hắn.

Phát hiện mọi người rời đi hết, rồi thấy cả Hác Nhân cũng chuẩn bị rời đi, tiểu nhân ngư liền ở trong chậu nước kịch liệt nhảy lên, sau đó thét ra âm thanh sợ hãi bén nhọn khiến cho người ta hoảng hốt. Hác Nhân nhìn thấy tiểu gia hỏa dùng phương thức như là té ngã nhảy ra khỏi chậu nước, từ bàn trà nhảy xuống đất, sau đó ở dưới đất dùng sức nhảy nhảy về phía Hác Nhân, loạt hành động vừa rồi dọa cho Hác Nhân thét ra thành tiếng!

Đậu Đậu dùng tay bám lấy quần Hác Nhân, rồi mới an tĩnh trở lại. Thế nhưng cái tên bị bám vào đã khóc không ra nước mắt rồi: Hắn ý thức được một chuyện, đó chính là hắn vẫn còn phải giải quyết vấn đề bị tiểu cô nương này coi là mẹ.