Liệp ma nhân lại tới?

Nếu không tự mình trải qua, Hách Nhân vĩnh viễn không nghĩ đến một hạm trưởng tinh hạm vạn trượng lại bắt đầu từ việc bưng tài liệu giảng dạy học thuộc lòng chỉ lệnh — mấy cái này trong phim ảnh tiểu thuyết đều không hề giảng!

Bất quá số liệu đầu cuối ít nhất có một điểm không hề lừa người, đó chính là phần tài liệu giảng dạy này xác thực đã căn cứ năng lực phân tích cùng thế giới quan của hắn tiến hành điều chỉnh, hơn nữa việc cải tạo thân thể lúc trước cũng cường hóa trí nhớ của hắn, những tài liệu giảng dạy này đối với Hách Nhân mà nói tuy nhìn qua như thiên thư, nhưng sau khi học thuộc lòng cơ sở bộ phận, hắn liền phát hiện mình có thể hơi lý giải nội dung phía sau.

Hắn không cần thiết biết tinh hạm hạch tâm vận hành như thế nào (chuyện này toàn bộ vũ trụ chỉ sợ đều không có mấy người có thể hiểu rõ hàng cao cấp của đế quốc), hắn chỉ cần biết gặp tình huống như thế nào thì nên đưa vào chỉ lệnh gì là được, nhiều nhất hiểu rõ hơn một chút ý nghĩa phía sau những chỉ lệnh này, để tương lai có thể tùy cơ ứng biến, đây chính là tri thức thiết yếu của một hạm trưởng tinh hạm, cũng là tri thức đầy đủ để ứng phó đại đa số cục diện.

Dù sao phi thuyền hỏng thì có thể để cho những cỗ máy tự hạn chế bên trong nó tự giải quyết mà.

Hách Nhân bưng số liệu đầu cuối từ sáng sớm bắt đầu nghiên cứu, một hơi giày vò đến hơn mười giờ, trong lúc đó tiểu nhân ngư Đậu Đậu ngay tại bên cạnh hắn. Chiếc nồi đựng đầy nước bây giờ đã là trang bị riêng của tiểu gia hỏa, đặt ngay trên bàn trà, tiểu gia hỏa một hồi nhảy vào trong nồi du lịch hai vòng, một hồi đụng tới kéo quần áo Hách Nhân leo lên bụng hắn nằm sấp nghỉ ngơi, ngẫu nhiên lẩm bẩm hai tiếng nói mớ chẳng ai hiểu, nhìn qua dương dương tự đắc.

"Ta cảm thấy... nuôi một con nhân ngư vấn đề lớn nhất chính là ngươi phải thường xuyên thay quần áo," Hách Nhân rốt cục triệt để không nhìn được những tư liệu nhức đầu kia, thế là để số liệu đầu cuối sang một bên, nhấc Đậu Đậu lên thả lại vào nồi. Áo của hắn ướt một mảnh, đều là do tiểu gia hỏa chạy tới chạy lui gây ra. Mà ngay cả ghế sô pha cũng không thể may mắn thoát khỏi, "Vivian, ngươi đang bận gì vậy?"

Hấp huyết quỷ muội tử từ vừa rồi đã cầm kim khâu vải vụn bận rộn ở cách đó không xa, Hách Nhân tò mò thăm dò nhìn thoáng qua, phát hiện trong tay nàng là một bộ y phục nhỏ nhắn tinh xảo: "Chẳng lẽ ngươi đang chuẩn bị quần áo cho tiểu gia hỏa?"

"Ngươi cho là sao," Vivian cắn đứt đầu sợi, liếc nhìn Hách Nhân một cái, "Ngươi cũng không thể cứ quấn băng keo lụa cho Đậu Đậu mãi được. Nam Cung Ngũ Nguyệt trước khi ra ngoài bảo ta giúp làm cho tiểu gia hỏa mấy bộ quần áo, ngươi thấy cái này được không?"

Toàn bộ thiên phú của con hấp huyết quỷ này quả nhiên đều dồn vào việc nhà cửa!

Hách Nhân nhận lấy chiếc áo cộc tay màu hồng nhạt, phát hiện kích cỡ vừa vặn, đường may lại tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Vivian không chỉ chọn loại vải hút nước, không sợ bị rút sợi, mà còn dùng kỹ xảo điêu luyện thêu hai con cá nhỏ sau lưng áo. Điều này khiến người ta hoài nghi không biết nàng đã luyện tập như thế nào mới có thể làm được. Đậu Đậu tròn mắt tò mò nhìn Hách Nhân mặc thứ kỳ lạ này lên người, tay chân vụng về phối hợp với "ba ba" cũng vụng về không kém. Hai người loay hoay mãi mới mặc xong áo cho nàng. Lần đầu tiên mặc quần áo thật khiến Đậu Đậu có chút khó chịu, nàng ngọ nguậy, đuôi đập lên bàn trà, rung lên bần bật. Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền vui vẻ trở lại, có vẻ như cảm thấy việc có thứ gì đó che thân cũng khá thú vị – tiểu gia hỏa coi đây như một trò chơi.

Tiểu nhân ngư mặc áo mới lạch cạch chạy nhảy trên bàn trà một vòng, cuối cùng "bịch" một tiếng nhảy về nồi, treo mình lên ngủ. Vivian thỏa mãn ngắm nhìn tác phẩm của mình được tiểu gia hỏa đón nhận, động lực tăng vọt: "Chờ chút ta làm thêm cho nàng hai bộ áo yếm và áo ngực nữa, thay cho cái băng dính lụa kia. Trông cứ như băng vải ấy..."

Ngay lúc Hách Nhân và Vivian đang nghiên cứu cách chăm sóc nhân ngư bé bỏng, bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa, Lỵ Lỵ hôm nay về sớm hơn bình thường rất nhiều.

Vivian ngạc nhiên nhìn Lỵ Lỵ: "Hôm nay về sớm vậy? Còn chưa nấu cơm nữa."

Trong ấn tượng của mọi người, Lỵ Lỵ thường về nhà đúng giờ ăn cơm, hiếm khi thấy cô về sớm như vậy.

Lỵ Lỵ không trả lời câu hỏi của Vivian. Cô mang vẻ mặt nghiêm trọng khác thường, sau khi vào nhà liền cẩn thận nhìn ngó xung quanh, rồi khóa cửa cẩn thận, lúc này mới nhanh chóng đi đến trước mặt Hách Nhân và Vivian: "Có chuyện rồi."

Một người vô tư lự như Lỵ Lỵ mà cũng có bộ dạng như vậy, khiến Vivian và Hách Nhân ngơ ngác nhìn nhau. Hách Nhân vô thức nắm lấy thiết bị đầu cuối (không biết phản xạ này hình thành từ khi nào): "Có phải ngươi cắn người ta nên giờ có người đến trả thù không?"

Vivian đạp Hách Nhân một cái dưới gầm bàn: "Tuy ta biết ngươi nói nhảm, nhưng ngươi nói vẫn rất hay."

"Là cái này," Lỵ Lỵ cũng lườm Hách Nhân một cái, rồi lấy từ trong túi xách ra một mảnh giấy nhỏ: "Ta thấy quen quen."

Đó là một mảnh giấy cứng chỉ to bằng quân bài poker, màu hơi vàng, tỏa ra một mùi hương lạ. Trên đó vẽ những đường cong phức tạp bằng mực đỏ - phù văn Letta!

Hách Nhân hiện tại đối với mấy cái đường vân thần bí mà quỷ quyệt này thật có chút dị ứng, bởi vì chỉ cần trông thấy đám đồ chơi này hắn tám chín phần mười đều không gặp chuyện tốt! Vivian lông mày cũng lập tức nhăn lại: "Đây là phù thẻ liệp ma nhân dùng, ngươi từ đâu tìm được?"

"Gần đường đi, có cái bị cắm ở trong khe gạch, có cái dán trên cột điện, tất cả đều giấu ở chỗ nhỏ không dễ phát giác, ta tìm được rất nhiều," Lỵ Lỵ từ trong bọc nhỏ đổ ra một đống lớn trang giấy, ". . . Lần này ta sẽ không thật phải bị loài người hầm chứ?"

"Đừng suy nghĩ nhiều," Hách Nhân thấy nhiều phù văn trang giấy xuất hiện trước mắt cũng giật mình, nhưng hắn so Lỵ Lỵ tỉnh táo hơn nhiều, "Trước giám định xem có phải là thật không, nhỡ ai đùa ác. . ."

"Không thể là giả," Vivian thuận tay búng một tờ phù văn lên không trung, dùng một đoàn huyết vụ bọc nó lại, trong huyết vụ lập tức lốp bốp bắn ra điện quang, trong nháy mắt phù thẻ cùng huyết vụ liền tiêu tan sạch sẽ, "Đây là phương thức vẽ rất nghiêm cẩn, chỉ có liệp ma nhân cùng khổ tu sĩ giáo hội biết vẽ thế nào, xem ra chúng ta thật bị liệp ma nhân để mắt tới."

"Độ Nha 12345 không phải nói đã giải quyết rồi sao!" Hách Nhân hít vào một hơi, nghĩ tới mấy cái tên biến thái kia liền cảm thấy tê cả da đầu, "Sao lại xuất hiện? !"

Vivian thở dài: "Ai, cho nên mới bảo đừng trông cậy vào nàng, chúng ta phải học tự bảo vệ mình mới được. Chờ Nam Cung với to con trở về rồi thương lượng đối sách, liệp ma nhân bố trí phù thẻ trên con đường này, chứng tỏ bọn hắn đã xác định vị trí của chúng ta, chỉ sợ đến lúc đó còn phải đại náo một phen. . . Chậc, khó có được thời gian thanh tịnh."

Vivian nói vậy, nhưng công tác chuẩn bị không hề lơi là, nàng phất tay triệu hồi mười mấy con dơi nhỏ, vẫy tay với Hách Nhân: "Tới giúp ta bôi kem chống nắng."

Nàng chuẩn bị bắt đầu điều tra tình huống xung quanh, dù Hách Nhân rất hoài nghi chỉ dựa vào mấy con dơi nhỏ có tìm được tung tích liệp ma nhân không, nhưng dù sao cũng hơn là không làm gì. Lỵ Lỵ thì hiếu kì lật qua lật lại những trang giấy nàng tìm về, tương đối hoang mang với những ký hiệu quanh co kia: "Nói cái này viết có ý gì vậy? Sao không giống trang giấy lần trước thấy?"

"Phù thẻ có rất nhiều loại, những Liệp ma nhân thành thạo thậm chí có thể tự mình sáng tạo ra các phù thẻ mới. Sức mạnh phù văn của Letta nằm ở sự biến hóa vô tận," Vivian vừa hợp tác với Hách Nhân bôi kem chống nắng lên người con dơi nhỏ vừa giải thích, "Dựa trên các phù văn trên những trang giấy này... ta đoán chúng có thể tạo thành một loại 'trận địa' hoặc 'trận' nào đó. Một nửa phù văn viết về cương vực đại địa, nửa còn lại viết về bóng tối vô hình. Sự kết hợp này hẳn là để bố trí một lĩnh vực, dùng cho điều tra, giám thị, chiến đấu, phong tỏa, và mọi hành động tiếp theo đều dựa trên lĩnh vực này. Xem ra đám Liệp ma nhân cũng chỉ vừa mới đến, chúng còn chưa kịp bố trí nhiều thứ hơn thì đã bị ngươi phát hiện."

Hách Nhân cảm thấy đám Liệp ma nhân lần này hơi yếu, thậm chí ngay cả Lỵ Lỵ, một Husky tinh nhân, cũng có thể phá hỏng những bố trí này một cách tình cờ. Lỵ Lỵ cũng rất vui vẻ, "Phốc" một tiếng liền vẫy mạnh cái đuôi: "Đúng thế, ta còn nhiều chỗ lợi hại lắm."

"Được thôi, vậy ngươi phụ trách tìm hết những phù văn còn lại đi," Vivian nói vu vơ, "Dựa theo tình hình bố trí trận địa, lần này Liệp ma nhân dường như rất kiêng kỵ giao chiến trực diện với chúng ta. Vậy ngươi cứ liên tục phá hủy cái trận địa này đi, như vậy có thể trì hoãn thời gian, chúng ta cũng sẽ chủ động hơn – nghĩ cách tìm ra tất cả phù văn trên con đường này đi."

Đuôi của Lỵ Lỵ lập tức dừng lại giữa không trung: "... Hả?"

"Hả cái gì," Vivian đẩy cửa sổ ra, mười mấy con dơi xếp thành đội hình tản binh bay về phía bầu trời. Nàng quay đầu nhìn Lỵ Lỵ và Hách Nhân, nhếch miệng lộ ra hai chiếc răng nanh, "Đây là khiêu khích! Lần trước bị đánh bất ngờ coi như ta xui xẻo, lần này chúng ta sớm phát giác và đã chuẩn bị, thế nào cũng phải bắt sống được."

Thiếu nữ hút máu nói, hàn phong bên cạnh nàng dần nổi lên, chiến ý dâng trào.