Nghe Nam Cung Ngũ Nguyệt kể lại tình hình, Hác Nhân nhất thời cảm thấy hứng thú.
"Biển sâu có cấm chế?" Hắn nhìn Nam Cung Ngũ Nguyệt, "Ta cũng nghe Vi Vi An nói qua, năm đó những gã lợi hại nhất cũng không thể tìm được thành thị đáy biển của Hải Yêu ở đâu, có phải là do cấm chế này không?"
"Đại khái vậy," Nam Cung Ngũ Nguyệt cũng nghĩ như vậy, "Có lẽ cần phương pháp đặc thù mới có thể đi vào. Biển sâu là một địa phương thần bí, nhân loại đến nay vẫn chưa thể thăm dò được bao nhiêu. Chắc hẳn Hải Yêu bình thường phải biết cách lẻn vào biển sâu... Chỉ tiếc mẫu thân sau cùng cũng không nói cho ta biết tri thức gì liên quan đến cố hương, người giống như không muốn ta đến đó, cũng không biết vì sao."
"Kỳ thực ta nghĩ mẹ ta ở biển sâu khả năng không lớn," Nam Cung Tam Bát lắc đầu, "Nếu như người ở đó thì vì sao không tìm chúng ta? Năm đó người đã từng lên bờ một lần, không lý nào không thể trở ra lần nữa."
"Dù sao ta vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm, dù cho cuối cùng không tìm được cũng không sao," Nam Cung Ngũ Nguyệt thấp giọng nói, "Đã nhiều năm như vậy, việc này gần như đã là một phần trong cuộc sống của ta."
"Chúng ta đại khái cũng hiểu tình hình rồi, sớm nói rõ sự tình không phải tốt hơn sao," Hác Nhân thở ra một hơi, cảm giác huynh muội này trải qua thật đúng là đủ để dựng thành một bộ phim truyền hình dài tập. "Tam Bát huynh, sau này ngươi có dự định gì?"
"Ngươi vẫn cứ gọi ta Nam Cung đi," Nam Cung Tam Bát nhất thời mặt mày khổ sở, "Ta đến đây chủ yếu là muốn nhìn em gái ta, hiện tại xem ra nàng đã tìm được một đám bạn bè lợi hại, ta cũng yên lòng. Bất quá ta thật tò mò... Các ngươi cái gia đình này rốt cuộc là có ý gì?"
Nam Cung Tam Bát vừa nói vừa đảo mắt nhìn khắp phòng khách. Hắn liếc mắt là có thể nhận ra chủng tộc của Vi Vi An và Lily, việc ma cà rồng và người sói chung sống hòa bình khiến hắn trợn mắt há mồm, ngoài ra còn có một gã cự hán cao hơn hai mét ngồi đối diện, chỉ cần nhếch miệng cười là có thể khiến người ta sợ hãi. Chỉ cần nghĩ bằng đầu gối cũng biết đó không phải là người phàm. Tổ hợp kỳ lạ trong phòng Hác Nhân khiến hắn hoàn toàn bối rối.
"Cái này..." Hác Nhân nhớ tới mình còn ký một hiệp ước bảo mật, cho nên trước khi Nam Cung trở thành "Người một nhà" thì hắn vẫn không thể nói nhiều, ngay sau đó qua loa cho xong chuyện: "Nơi này của chúng ta coi như là một nơi ẩn náu, một khu vực an toàn trung lập tuyệt đối. Bất kể là ai, chỉ cần nguyện ý chung sống hòa bình với những người khác là có thể ở đây. Ngươi xem hai người kia (chỉ Vi Vi An và Lily) không phải rất hòa bình sao? Được rồi, nếu ngươi muốn ở cũng được, cứ trả tiền thuê nhà là được, ngoài ra ta phải xin phép cấp trên một chút..."
"Không, ta ở đây khẳng định sẽ gây thêm phiền phức cho các ngươi," Nam Cung Tam Bát dứt khoát từ chối, giúp Hác Nhân khỏi phải vòng vo nhiều. "Hơn nữa ta cũng có sự nghiệp riêng, là một Liệp Ma Nhân, ta không thể ở yên một chỗ hưởng thụ an nhàn."
Nam Cung Ngũ Nguyệt nhấc chân đá nhẹ hắn một cái: "Ca, đừng có lôi thôi, nói nghiêm chỉnh đi."
"À, ta nhận việc rồi, đi nước Nga giúp một phú thương trừ tà, tiền nhiều lắm không nỡ từ chối, hai ngày nữa đi rồi. . . . . ."
Nam Cung Tam Bát nói là Liệp Ma Nhân, nhưng thực tế gã gà mờ này chỉ lờ vờ ở giữa Liệp Ma Nhân và thuật sĩ giang hồ, bụng đầy quỷ kế. Thường ngày chạy ngược chạy xuôi khắp thế giới giúp đám nhà giàu trừ tà cầu phúc là nguồn thu nhập của hắn. Đương nhiên, ngoài ra hắn cũng chủ động đi tiêu diệt vài Tà Linh để thu thập tài liệu, như lần chạm mặt ở Anh quốc, đó là hắn chủ động tìm việc. Nhìn chung, hắn rất ít khi dây vào đám ngoại tộc cường đại. Ví dụ như quỷ hút máu, người sói, những chủng tộc cao cấp như vậy, đụng vào là mất nửa cái mạng, hạng mục Nam Cung Tam Bát thường nhận là vong linh, chủng tộc có sức chiến đấu thấp nhất trong đám ngoại tộc, hoặc giải quyết mấy vụ nguyền rủa, vu độc, nói chung là việc nào an toàn thì làm.
Nhưng người có lúc sai chân, ngựa có lúc vấp ngã, lần trước ở Anh quốc hắn suýt nữa thì tèo – ai ngờ dưới tòa thành của đám quý tộc lại có một địa cung chuyên phong ấn ác ma, hơn nữa còn một đám kỵ sĩ anh linh mất kiểm soát? Lần đó nếu không gặp Hác Nhân, chắc hắn chỉ còn nước gặp lại Nam Cung Ngũ Nguyệt qua ảnh thờ.
Lúc này Nam Cung Tam Bát mới nhớ ra chuyện cũ, vỗ đầu: "Đúng rồi. Lần trước ở địa cung Anh quốc. . . . . . Vậy lúc đó là các ngươi ra tay à? Ta đã thấy lạ, lúc đó nhiều điểm đáng ngờ lắm. . . . . . Các ngươi là ân nhân của ta?"
"Ha ha, chuyện nhỏ thôi," Hác Nhân xua tay, ý bảo không cần để ý. Đồng thời hắn ngáp một cái.
Nam Cung Tam Bát thấy vậy liền đứng dậy, chỉnh lại quần áo: "Hôm nay muộn rồi, ta không quấy rầy các ngươi nữa, lần này hành sự mạo muội có nhiều mạo phạm, sau này nếu có việc gì ta giúp được thì cứ nói nhé – ta không giỏi giang gì, nhưng dù sao cũng bôn ba nhiều năm, ít nhiều cũng có vài mối quan hệ."
"Trễ thế này rồi còn đi đâu?" Hác Nhân đứng lên, "Hay là ở lại đây ngủ một đêm đi."
Yitzhak cũng đi theo tới, nở nụ cười hiền lành, giọng nói như sấm rền: "Đúng đấy, người nhà của Ngũ Nguyệt cô nương thì đừng khách khí với chúng ta, nhà ta vẫn còn giường trống."
Yitzhak có thân hình quá khổ sở để sắp xếp giường chiếu cho hắn. Hơn nữa, Đại Ác Ma ta không muốn người ngoài phải nhọc công vì ta, nên hắn thường nằm ngủ dưới đất trong phòng mình, còn cái giường kia thì thành đồ trang trí.
Nam Cung Tam Bát có vẻ sợ sệt khi nhìn Yitzhak cao hơn hai thước, lại thấy nụ cười của hắn có gì đó không an toàn, nên theo bản năng lùi lại nửa bước: "Không cần phiền phức đâu, ta sẽ thuê chỗ ở gần đây. Hôm nay muộn rồi, ngày mai ta sẽ quay lại làm phiền một chuyến, hỏi thăm tình hình gần đây của em gái ta, mong các ngươi không phiền."
Nam Cung Tam Bát vừa nói vừa đi ra cửa. Hác Nhân vốn định nể mặt Nam Cung Ngũ Nguyệt mà giữ người thú vị này ở lại qua đêm, nhưng thấy vẻ mặt Vi Vi An có chút kỳ lạ, hắn mới nhận ra việc giữ một Liệp Ma Nhân ở lại qua đêm trong tình huống này có chút khó xử, Vi Vi An chắc chắn sẽ ngại. Vì vậy, Hác Nhân đành đứng dậy tiễn khách. Nam Cung Ngũ Nguyệt cũng đứng lên cùng hắn, tiễn Nam Cung Tam Bát ra đến cửa rồi vẫn còn trách móc: "Chỉ giỏi gây thêm phiền phức, ngươi không thể tiến bộ hơn được sao?"
Trong tiếng trách mắng của Nam Cung Ngũ Nguyệt, Nam Cung Tam Bát vừa gật đầu vừa xin lỗi rồi ra khỏi cửa, nhanh chóng biến mất trong màn đêm bao la—chiếc áo khoác đen của hắn hòa vào bóng tối.
"Thật ra nên giữ anh ngươi lại qua đêm." Hác Nhân có chút ngại ngùng nhìn Nam Cung Ngũ Nguyệt, hắn nghĩ rằng nửa đêm canh ba mà để anh trai cô tự về thì thật thất lễ. Nhưng Nam Cung Ngũ Nguyệt không để ý đến chuyện này, nàng chỉ xua tay: "Không sao đâu, tính anh ấy bướng lắm, ngươi thật sự không khuyên được đâu. Anh ấy lớn từng này rồi, không đến nỗi không đi được đường đêm."
Sau khi tiễn Nam Cung Tam Bát, mọi người trong phòng im lặng một hồi, cuối cùng Vi Vi An lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Thật đúng là Nhân Gian không chỗ nào không có sự trùng hợp, lúc đầu nghe tên Nam Cung Ngũ Nguyệt ta đã có chút nghi ngờ... nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy."
"Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi," Hác Nhân lúc này lại thấy buồn ngủ, hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện đã hơn hai giờ rưỡi sáng, "Có gì để mai nói, ta mệt quá rồi."
Mọi người lục tục đứng dậy về phòng, chẳng mấy chốc phòng khách trở nên yên tĩnh. Nhưng khi Hác Nhân chuẩn bị rời đi, hắn mới phát hiện Lily vẫn còn nằm dài trên ghế sofa. Cô nàng này tối nay đã cố gắng hết sức để chống lại cơn buồn ngủ, nhưng bây giờ đã đến giới hạn, không biết từ lúc nào đã ngủ say sưa.
Hác Nhân tiến lên kéo đuôi Lily, nếu như bình thường nàng khẳng định liền vồ lấy hắn, bất quá lần này đáp lại Hác Nhân chỉ là một chuỗi nói mê lộn xộn. Hác Nhân thấy thế chỉ có thể thở dài, lúc này tìm Vi Vi An hoặc Nam Cung Ngũ Nguyệt tới hỗ trợ hình như không thích hợp, nhưng muốn ôm cô nương nhà người ta trở về phòng... Hắn có lòng đó, nhưng lại sợ Lily ngủ mơ hồ quay đầu cắn hắn một cái, dù sao chuyện tương tự trước đây đã xảy ra, cho nên sau cùng hắn chỉ có thể từ trong nhà nhảy ra vớ lấy cái thảm cho Lily khoác lên người, sau đó ngáp liên tục trở về nhà.
Sau nửa đêm không có việc gì, Hác Nhân ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau gần 10 giờ mới dậy.
Hắn bị Đậu Đậu dùng đuôi đập bùm bụp vào mặt đánh tỉnh.
Vừa mở mắt liền thấy một con tiểu nhân ngư đang nhảy loạn trên ngực mình, đây đối với Hác Nhân mà nói là một kích thích không nhỏ, nhất là khi hắn còn đang mơ màng, suýt chút nữa đã văng tiểu nhân ngư ra. Hắn ôm lấy tiểu tử kia ngồi dậy trên giường, phát hiện trên mặt đất từ bàn làm việc đến giường chiếu có một vệt nước ướt nhẹp, rõ ràng là dấu vết Đậu Đậu để lại khi nhảy qua.
Xem ra tiểu quỷ này vẫn là không hiểu tiếng người - hôm qua đã dặn nó không được tùy tiện nhảy lên mặt đất.
Hác Nhân thả Đậu Đậu vào nồi, bưng khuê nữ đi tới phòng khách, phát hiện Vi Vi An đang quét nhà, còn Lily thì ngơ ngác ngồi trên ghế sa lông, cổ vẹo một góc buồn cười. Thấy Hác Nhân đi ra, Lily vẫy tay chào hỏi với cái cổ vẹo: "Chủ nhà buổi sáng tốt lành..."
"Ngươi làm sao vậy?"
"Bị vẹo cổ rồi," Lily nhìn Hác Nhân với góc nghiêng 45 độ, "Cổ đau quá..."
Hác Nhân: "..."
Hắn nghĩ đêm qua đáng lẽ nên mạo hiểm bị cắn để ôm Lily về phòng mới đúng.
"Ngươi đói bụng không?" Vi Vi An cầm chổi đi ngang qua Hác Nhân hỏi, "Trong bếp có bánh bao, nếu đói thì ăn tạm lót dạ, hôm nay dậy muộn quá, không làm điểm tâm, lát nữa ăn trưa luôn."
Hác Nhân "ờ" một tiếng, vừa định đi về phía phòng bếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn nhấc cái đầu của Đậu Đậu lên hâm nóng lại, nhờ Nam Cung Ngũ Nguyệt đưa tiểu tử kia vào phòng nước khóa lại (phòng ngừa vạn nhất người đến là nhân viên thu tiền điện nước hoặc mấy bà cô bên tổ dân phố), sau đó chạy ra mở cửa, phát hiện hai người ngoại quốc cao lớn đang đứng ở đó.
Câu đầu tiên họ nói là: "Nữ Bá tước có ở đây không?"