Thu hoạch ngoài ý muốn

Nghe thấy tiếng nói từ phía không xa truyền đến, Hác Nhân quay đầu nhìn lại, phát hiện đúng là Betsy, người mà hắn đã từng gặp mặt một lần.

Cô nàng dong binh này đang từ một cánh cửa khác trong phòng giữ đi ra, tay nắm mấy tờ giấy, có vẻ như vừa làm xong thủ tục gì đó. Nàng nhìn thấy Hác Nhân thì lập tức hớn hở chạy tới: "Ồ! Ta còn tưởng mình nhìn nhầm chứ, sao ngươi vẫn còn ở đây vậy? Mấy hôm trước nói đi là đi ngay, ta chưa thấy ai đỏng đảnh như ngươi đó, chỉ vì cái hộp nhạc mà ngươi phải truyền tống bỏ chạy sao?"

Hác Nhân còn chưa kịp mở miệng, người lính tàn nhang dẫn đường đã tò mò hỏi: "Cô Betsy, cô quen bọn họ à?"

"Ờ, bọn họ đi cùng với hắn sao? Sao mấy ngày không gặp mà người thay đổi nhiều vậy...?" Betsy ngạc nhiên nhìn những người bên cạnh Hác Nhân, "Ta chỉ quen mỗi hắn thôi, hắn là một pháp sư, lúc làm thí nghiệm truyền tống thì bay đến tận đại thảo nguyên, từ trên trời rơi xuống còn làm hỏng cả đầu nữa. À phải rồi, hắn còn nợ ta một cái hộp nhạc nữa chứ..."

"Ngươi có thể đừng nhắc đến chuyện hỏng đầu được không!" Hác Nhân sắp bị sự cố chấp đến mức thần kinh thép của cô nàng này đánh bại rồi, "Ta thật sự không có hỏng đầu! Hơn nữa lần này ta mang hộp nhạc đến cho ngươi rồi đây..."

Người lính tàn nhang thấy hai người thực sự quen biết nhau thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta không muốn dẫn một pháp sư ngoại lai đi đăng ký chút nào, vì việc này không chỉ tốn nhiều thủ tục mà anh ta còn phải viết báo cáo nữa. Ngay lập tức, anh ta giải thích tình hình cho Betsy: "Vậy xem ra vị pháp sư bạn cô đây chưa được dạy dỗ gì cả, mà còn ngày càng táo tợn hơn – tất cả bọn họ đều gặp sự cố truyền tống mà đến, đột ngột xuất hiện ngay giữa ngã tư đông người, làm ta với Joseph giật cả mình. Hiện tại ta đang định dẫn bọn họ đi đăng ký đây, cô Betsy có thể giúp làm người bảo lãnh được không? Chứng minh cô quen biết một người trong số họ là được, như vậy sẽ không cần làm thủ tục đăng ký pháp sư lưu lạc rườm rà nữa."

Hác Nhân còn tưởng rằng Betsy, người chỉ mới gặp qua một lần, sẽ từ chối, nhưng không ngờ nàng lại vui vẻ gật đầu: "Được thôi, dù sao ta cũng đang rảnh."

"Ờ, cảm ơn nhé." Hác Nhân không biết người bảo lãnh và thủ tục pháp sư lưu lạc là gì, nhưng vẫn nói lời cảm ơn, dù sao người ta cũng có thể làm ngơ chuyện này mà.

Betsy xua tay: "Không có gì đâu. Ngươi không phải nói ngươi mang hộp nhạc theo sao? Ta đang đợi hộp nhạc của ngươi đó, lần này không được truyền tống bỏ chạy nữa đâu đấy, nhất là đừng có truyền tống lung tung trên đường phố, ngươi không biết việc đó nguy hiểm lắm đâu."

Đoàn người dưới sự hướng dẫn của người lính sẹo đi vào phòng làm việc. Vi Vi An thấy Betsy đi phía trước không để ý bên này, liền tiến đến gần tai Hác Nhân, nhỏ giọng hỏi: "Hộp âm nhạc? Truyền tống bỏ trốn? Rớt bể đầu óc? Lần trước ngươi đến đây gặp phải tình huống còn đặc sắc đấy chứ."

Trong giọng nói mang theo sự trêu tức đầy hứng thú.

Hác Nhân lần trước sau khi trở về đã kể qua cho Vi Vi An về những gì hắn trải qua ở mộng vị diện, cũng nhắc tới cô nàng dong binh tên Betsy này, nhưng không nói gì quá chi tiết, nhất là cái màn "Rơi hỏng đầu óc" mất mặt kia, Vi Vi An lúc này đương nhiên rất hiếu kỳ.

"Đừng nhắc nữa," Hác Nhân thở dài, "Nhất là đừng nhắc tới chuyện rơi hỏng đầu óc, ta từ trên trời rơi xuống đã bị vị tỷ tỷ này thấy một lần, kết quả nàng nhớ mãi tới tận bây giờ. Ta đoán chừng nàng ngay cả tên ta cũng quên rồi."

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã tới phòng làm việc. Đây là một gian phòng nhỏ chất đầy giá sách, rương gỗ và hồ sơ vụ án, tường da đã bong tróc loang lổ, sàn gỗ kêu cọt kẹt, chỉ có ánh nắng tươi sáng từ ô cửa sổ thủy tinh cao chót vót chiếu vào khiến căn phòng có vẻ sinh động hơn. Những món đồ gỗ đặc sắc khiến người ta liên tưởng đến những thư phòng nhỏ trong trang viên cổ kính ở châu Âu trong phim ảnh. Đằng sau chiếc bàn gỗ lớn là một quân nhân trung niên trông có vẻ tri thức, Hác Nhân bọn họ đi vào thì hắn đang chăm chú xem một thứ trông như tờ báo, người lính sẹo tiến lên gọi tên người phụ trách: "Ngài Uyliam, tôi dẫn người tới đăng ký."

Người quân nhân trung niên tên Uyliam nghiêm nghị thẳng người, liếc nhìn người lính sẹo: "Gọi tôi là Uyliam trưởng quan, Ryan. Đây là bộ phận quân sự, mà cả hai ta đều là quân nhân."

Hóa ra người lính sẹo này tên là Ryan. Quả là dễ nhớ.

Ryan đem tình huống của đám pháp sư ngoại lai "Gây trở ngại thông tin do sự cố trong cuộc thí nghiệm nguy hiểm ở khu vực thành phố náo loạn" này giải thích qua loa, sau đó chỉ vào Betsy: "Cô Betsy là người bảo lãnh, nên không cần làm thủ tục đăng ký cho pháp sư chứ ạ?"

Người sĩ quan trung niên ừ một tiếng, đứng dậy tìm kiếm trên kệ hồ sơ bên cạnh, Hác Nhân phát hiện hình như chân hắn có tật, đi lại không vững. Cuối cùng người sĩ quan trung niên cũng tìm được một cuốn sổ đăng ký, mở ra đặt lên bàn. Betsy tiến lên viết tên mình một cách rồng bay phượng múa, sau đó quay đầu nói với Hác Nhân: "Cái người từ trên trời rơi xuống kia, tới ký tên đi!"

. . . . . . Cô nàng này quả nhiên không nhớ Hác Nhân tên gì.

Vi Vi An tiến lên nhìn lướt qua biểu mẫu đăng ký, lập tức phát hiện ra điều gì đó.

Loại văn tự được dùng trên biểu mẫu không phải là Lai tháp phù văn, loại văn tự được cho là ngôn ngữ thường ngày ở thế giới này mà bọn họ vẫn tưởng.

Hác Nhân rất nhanh cũng phát hiện điểm ấy, hắn và Vi Vi An ánh mắt giao nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương: những kiến trúc ở đây dùng chữ Lai Tháp phù văn để viết câu chúc phúc cho người máy nữ phục vụ. Nhưng loại văn tự này dĩ nhiên không phải là loại thường ngày vẫn dùng? Vậy Lai Tháp phù văn ở chỗ này có tác dụng gì?

Với sự hỗ trợ của hệ thống phiên dịch, việc nắm vững một môn dị giới văn tự không phải là vấn đề. Có lẽ có những nhân viên công tác đế quốc khác khi thi hành nhiệm vụ ở mộng vị diện đã thuận lợi đăng ký qua kho phù tự ở nơi này. Hác Nhân và những người khác rất dễ dàng có thể xem hiểu nội dung biểu hiện trên đăng ký, chỉ là việc viết lên chắc chắn không thể thuận lợi được. Bọn họ đành phải vụng về xoay xở dùng loại ký hiệu quanh co để viết phiên âm tên của mình, sau đó dưới sự chỉ điểm của Betsy lướt qua phần lớn hạng mục, cuối cùng vướng mắc ở ô "Đăng ký phe phái Pháp Sư ngoại lai và nguồn gốc địa".

Phe phái đăng ký là gì?

"Các ngươi thuộc về Tiêm Tháp phái hay Học viện phái?" Betsy cũng rất kinh ngạc khi có Pháp Sư không biết mình thuộc về phái nào, "Lẽ nào các ngươi không có đạo sư, đều là tự học thành tài?"

"Ờ... Chúng ta ở một nơi rất xa, phía bắc đế quốc có một vài ẩn tu phái không màng thế sự," Hác Nhân nhớ Betsy không rành lắm chuyện bên đại thảo nguyên, hơn nữa chính hắn có một vài suy đoán về thế giới này, nên dần dần nghĩ ra lý do, "Vậy Tiêm Tháp phái và Học viện phái có gì khác nhau?"

"Ẩn tu phái? Vậy coi như là Tiêm Tháp phái," Betsy gật đầu, "Ta nghe nói qua ẩn tu Pháp Sư, nhưng không ngờ các ngươi lại bế tắc đến mức này, phỏng chừng ngay cả Hiệp hội Pháp Sư cũng chưa từng tham gia ấy chứ? Nhìn y phục của các ngươi ta còn tưởng là Học viện phái đấy."

"Hai cái phái này đến cùng có ý nghĩa gì?" Hác Nhân thấy đối phương không quá nghi ngờ, liền thẳng thắn hỏi thăm với hình tượng một tiểu bạch Pháp Sư.

"Tiêm Tháp phái là những kẻ lạc hậu rồi, nghiêm ngặt dựa theo quy tắc truyền thừa Pháp Sư từ xưa đến nay để phát triển. Vì căn cứ địa của các Pháp Sư uy tín lâu năm đều là những Pháp Sư tháp có lịch sử trăm nghìn năm, hơn nữa phần lớn hoạt động của họ đều diễn ra trong Pháp Sư tháp, nên được gọi là Tiêm Tháp phái. Học viện phái là phái mới nổi mấy thập niên gần đây, bắt nguồn từ đế quốc Hocken ở phương Bắc, vì giáo dục tân sinh trong học viện nên được gọi là Học viện phái. Hiện tại Pháp Sư Học viện phái ngày càng nhiều."

Hác Nhân và những người khác liên tục gật đầu, sau đó quả quyết điền vào Tiêm Tháp phái - phái này nghe có vẻ bảo thủ, hơn nữa có loại hình ẩn tu, rất thích hợp để giải thích tình huống lạ lẫm nơi này của bọn họ. Còn về việc tại sao một phái bảo thủ như Tiêm Tháp phái lại có một người khác thường thích cởi mở như Lily...

Hác Nhân nghĩ ngợi một lát, quyết định nếu có ai hỏi thật, hắn sẽ nói Lily uống nhầm thuốc trong lúc làm thí nghiệm. Dù sao cũng không ai nghiên cứu kỹ chuyện này, mà ý kiến của Lily thì có thể bỏ qua.

Trong lúc mọi người điền đơn, Will bỗng nhiên bắt chuyện với Ryan. Ryan chỉ vào tờ báo Will vừa xem, nói: "Vùng Huyết Hồ Bei Yinci lại mất tích một đội tìm kiếm nữa rồi à?"

"Đúng vậy, đây là đội thứ tư mất tích trong hai tháng nay rồi. Giáo hội có vẻ hơi sốt ruột," Will lắc đầu, khó khăn dịch chuyển cái chân bị tật sang chân kia, "Có người đồn rằng đáy Huyết Hồ Bei Yinci thông với thế giới khác, đội tìm kiếm đều bị hút vào đó. Hiện tại giáo hội đang bác bỏ tin đồn này. Chậc chậc, bây giờ người ta thật là cái gì cũng dám nói, Huyết Hồ là Thánh Địa, do chính Nữ Thần tạo ra, đám viết tiểu thuyết ăn nói lung tung chẳng chọn địa điểm gì cả."

Hác Nhân đang điền đơn, nghe đến đây thì không khỏi dừng tay.

Xem ra việc mình thật thà đến phòng giữ đăng ký là một quyết định sáng suốt, lại còn đúng dịp nghe được tin tức khiến người ta chú ý như vậy: Huyết Hồ Bei Yinci thông với thế giới khác?