Xem ra bí mật về huyết hồ Beyinse còn nhiều hơn những gì Hách Nhân tưởng tượng ban đầu.
Nơi này có một hệ sinh thái kỳ lạ và biệt lập, bên dưới Nữu Khúc Lâm Địa là một hệ thống sinh vật khổng lồ đến kinh ngạc, mặt hồ đỏ rực ẩn chứa một sức mạnh thần bí, và vô số câu chuyện truyền thuyết xoay quanh tất cả những điều này. Hách Nhân tin chắc rằng phần lớn những câu chuyện này đều có nguồn gốc xác thực của nó, tất cả những điều đó khiến người ta tràn đầy hiếu kỳ về khu vực thần bí này.
"Ngươi nói Nữu Khúc Lâm Địa này rốt cuộc là giống loài gì? Có chắc là thực vật không?" Hách Nhân vừa xem ảnh chiếu 3D, cuối cùng vẫn đứng trên cầu quét hình Nữu Khúc Lâm Địa. Bộ rễ khổng lồ dưới lòng đất khiến hắn có một cảm giác rờn rợn. Chỉ nhìn những hình ảnh đó thôi, hắn cũng có thể cảm nhận được một sự rung động: Hắn đang đứng trên một sinh vật cổ xưa và quỷ dị, so với tất cả mọi thứ nơi đây, bản thân hắn chỉ như một hạt bụi.
"Đúng là thực vật," Đầu cuối dữ liệu vẫn tiếp tục tăng cường tín hiệu quét hình để bổ sung những khu vực mờ hoặc trống trên hình vẽ. "Ừm... Mặc dù sinh vật tiến hóa thành mô thức này tương đối hiếm thấy, nhưng không phải là chưa từng có tiền lệ. Ngươi phải biết hư không rộng lớn, vật gì cũng có thể xuất hiện. Thụ Tinh linh mẫu thân cây thậm chí có thể cắm rễ và bao trùm toàn bộ tinh cầu, còn cái ngươi đang thấy chỉ là một trong những hình thái 'thực vật khổng lồ' thôi. Điều duy nhất khiến ta không hiểu là tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Bản cơ thử đẩy ngược quá trình tiến hóa sinh thái của tinh cầu này và phát hiện rằng ngay cả hàng vạn năm trước, nơi này cũng không thích hợp cho loại thực vật liên kết khổng lồ này sinh tồn. Nó... không nên xuất hiện trên tinh cầu này, điều này không phù hợp với quy luật tiến hóa."
Hách Nhân là một người ngoài ngành sinh vật học, vì vậy hắn không suy nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ có chút cảm khái nhìn một cây đại thụ che trời bên cạnh. Hắn đưa tay vuốt ve lớp vỏ cây thô ráp với những mảng màu đậm, tưởng tượng rằng mình đang tiếp xúc với một sinh vật kỳ diệu chiếm diện tích hàng trăm cây số vuông, và đã sống hơn mấy vạn năm. Chỉ tiếc rằng sinh vật kỳ diệu này chỉ là một đống rễ cây. Nếu nó có thể nói chuyện thì tốt, Hách Nhân thật sự rất muốn biết sự kiện diệt thế xảy ra ở thế giới này hơn một vạn năm trước.
Ngay lúc Hách Nhân đang xuất thần, một cảm giác tim đập nhanh đột nhiên xuất hiện trong lòng.
Hắn giật mình đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Vừa rồi, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy như mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm. Đây không phải là một "ánh mắt" bình thường, mà là cảm giác bị một thứ gì đó không thể hình dung quét từ trên xuống dưới. Đầu cuối dữ liệu bên cạnh thấy vậy liền bay lên: "Chuyện gì xảy ra?"
"Không... Có thể là ảo giác," Hách Nhân hoang mang lắc đầu, "Ta cảm giác chung quanh có người nhìn lấy bên này."
"Phụ cận không ai, có người ta sẽ báo cảnh sát." Số liệu đầu cuối chậm rãi bay về trong ấm, "Về trước đi cùng cái kia dong binh tiểu cô nương tụ hợp đi, nếu không nàng thật nên hoài nghi ngươi thận không xong."
Hách Nhân: "?"
Hách Nhân xách theo ấm trở về vừa hay nhìn thấy Betsy một mặt lo lắng nhìn bên này, hắn còn chưa kịp chào hỏi, đối phương liền vội vàng kêu lên: "Sao đi lâu vậy? ! Ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm à?"
Hách Nhân không ngờ vị dong binh cô nương này lại quan tâm bạn đồng hành như vậy, lúng túng giải thích: "Ách, người có ba việc gấp mà. Lại nói ta cũng không thấy nơi này có ma thú."
"Ta cũng thấy kỳ quái đây, nơi này hình như còn bình thản hơn lần trước ta tới," Betsy hoang mang cau mày. "Mấy tháng trước ta có đến đây một chuyến, khi đó đi trên đoạn đường này dù không thấy ma thú, nhưng thường nghe thấy tiếng động của chúng ở sâu trong rừng, nhưng hôm nay không hiểu sao nơi này lại an tĩnh như vậy... Trước đó giáo khu trưởng chẳng phải nói huyết hồ phụ cận không yên ổn sao?"
"Có trời mới biết chuyện gì xảy ra. Dù sao không có quái vật vẫn tốt hơn." Nam Cung Ngũ Nguyệt thoải mái hít sâu một hơi không khí ẩm ướt, thúc giục mọi người tiếp tục lên đường: "Đi thôi đi thôi. Đường này dễ đi lắm, chắc hôm nay chúng ta sẽ thấy huyết hồ thôi!"
Đội ngũ tiếp tục lên đường. Vivian bất động thanh sắc tiến đến cạnh Hách Nhân: "Phát hiện gì rồi?"
"Về rồi ta cho ngươi xem cả đống," Hách Nhân thần bí chỉ vào ấm (số liệu đầu cuối). "Vùng rừng rậm này dưới lòng đất hùng vĩ lắm đấy."
Sau đó cả đoạn đường không ai nói gì, đoàn người nhanh chóng đi trên con đường rộng rãi trong rừng, không gặp ma thú, cũng không gặp loại quái vật ăn thịt lai giữa thực vật và động vật trong truyền thuyết. Nữu Khúc Lâm Địa bị đồn đại là tà dị lại giống khu rừng bình thường an toàn vô hại, Hách Nhân cảm thấy mình đi được gần nửa đường rồi, mà dọc đường hắn thấy con thú ăn thịt lớn nhất chính là con Husky lanh lợi bên cạnh...
Nhưng Betsy lại càng bất an trong hoàn cảnh bình hòa này, nàng biết khu rừng không nên yên tĩnh như thế. Nếu ở đây có một đống quái vật để nàng đánh một trận thì nàng còn yên tâm hơn, cục diện quá tĩnh lặng này chỉ có thể nói lên một điều: trong rừng đang có biến cố lớn.
"Chờ một chút," khi đội ngũ đang hết tốc độ tiến về phía trước, Vivian đột nhiên gọi lại mọi người, "Phía trước có đồ vật!"
Betsy ngược lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng tiểu quái thú cũng xuất hiện.
Đám người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Betsy rút trường kiếm đã được phù phép, Vivian mở cánh dơi bay lên không trung, Hách Nhân giương khiên chắn, Lỵ Lỵ xoa xoa đôi song nhận băng hỏa, bắt đầu tạo hơi nước. Nam Cung Ngũ Nguyệt ôm đầu ngồi xổm xuống đất – dù sao, tư thế chiến đấu của mỗi người đều khác nhau.
Gần như ngay khi bọn họ sẵn sàng, một loạt tiếng bước chân nặng nề khác thường bỗng vọng đến từ con đường phía nam!
Trong tiếng bước chân này, dường như còn lẫn cả âm thanh chạy của một đám vật gì đó nhỏ bé hơn.
Hách Nhân lập tức chắn khiên, tiến lên phía trước đội hình, sẵn sàng nghênh địch. Rất nhanh, một mảng bóng đen xuất hiện giữa rừng cây phía nam.
Đập vào mắt đầu tiên là một đám sinh vật màu đen, quái dị và méo mó. Chúng dường như chính là đám Khủng thú đột biến mà Betsy đã nhắc tới, sinh sống trong khu Nữu Khúc Lâm Địa. Những sinh vật màu đen này dài chừng hai thước, nhưng không thể nhận ra giống loài cụ thể. Chúng trông như một cục thịt tròn mọc ra sáu đôi vòi dài như sợi, lại tựa như một con mực dị dạng, đột biến trên cạn. Những quái vật màu đen này không có ngũ quan, thậm chí không có đầu rõ ràng. Chỉ có thể thấy khi chúng chạy, nửa thân trên của chúng có hai xúc tu đầy răng nhọn đang điên cuồng vung vẩy. Những sinh vật này có vẻ ngoài vừa vặn vẹo vừa gớm ghiếc, có lẽ người lần đầu nhìn thấy chúng sẽ không khỏi run chân. Và giờ, có khoảng hơn hai mươi con Khủng thú vặn vẹo như vậy đang liều mạng xông về phía Hách Nhân và đồng đội, hệt như tranh nhau mua hàng giảm giá ở siêu thị!
Dù đã chuẩn bị kỹ càng, Hách Nhân vẫn giật mình trước đám sinh vật quái dị xấu xí này. Lỵ Lỵ bên cạnh hắn thì dựng cả tóc gáy: "A! Cái thứ gì thế này?!"
"Đó là Huyết nhục thú, loài quái vật ăn tạp!" Betsy đốt lửa hừng hực trên lưỡi kiếm, "Tuyệt đối đừng để chúng cắn phải, răng của bọn chúng có độc... hả?"
Betsy kinh ngạc kêu lên. Không lâu sau khi đám Huyết nhục thú lọt vào tầm mắt, một sinh vật to lớn hơn, kỳ lạ chưa từng thấy, chạy ra từ phía sau rừng cây!
Đó là một cái cây… nói đúng hơn, là một người khổng lồ mang hình dáng một cái cây.
Nó cao gần mười mét, giống như một cây cổ thụ mọc ra tứ chi. Những nhánh rễ lớn và hai chạc cây là hai chân và hai tay của nó. Trên nửa thân trên của đại thụ, lớp vỏ cây chằng chịt còn lờ mờ hiện lên hình một khuôn mặt. Gã khổng lồ lâm mộc này chạy nhanh theo sau hơn hai mươi con Huyết nhục thú. Thì ra, tiếng bước chân nặng nề làm rung chuyển mặt đất là do nó gây ra.
Huyết nhục thú chỉ là đang bị người khổng lồ kia đuổi theo mà thôi. Nhưng bây giờ, bọn này nhìn thế nào cũng thấy không ổn, cái tên kia đang theo hướng của Hách Nhân mà liều mạng chạy tới!
Đám người thấy tình hình này đương nhiên không định đối đầu trực diện. Nhưng bọn hắn vừa chuẩn bị rời đi liền phát hiện tình huống xấu: Không biết là lâm mộc cự nhân cố ý xua đuổi hay đám huyết nhục thú đang chạy trốn mà vẫn không quên bữa trưa, bầy sát tinh này lại trực tiếp lao về phía Hách Nhân!
Hách Nhân lập tức nhảy dựng lên: "Đánh xong sơn lĩnh cự nhân lại đến thủ hộ cổ thụ, đây là chọc vào ổ ám dạ tinh linh hay sao?!"
Betsy cực nhanh niệm mấy phép tăng sức chiến đấu đơn giản lên người, vung ma kiếm nóng rực như lửa lao về phía đám huyết nhục thú: "Tóm lại đánh trước đã!"
Hách Nhân cắn răng, mở hết hộ thuẫn trên người, trực tiếp nhào về phía con huyết nhục thú gần mình nhất: "Tôn tặc!"
Dù mỗi lần hắn trào phúng đều không kéo được quái, nhưng hắn vẫn kiên trì hô "Tôn tặc" trước mỗi đòn tấn công - điều này cho hắn một cảm giác an toàn về mặt tâm lý.
Về phía Itzhak thì sải bước chạy về phía "Thủ hộ cổ thụ" có vẻ khó đối phó kia.