Loáng thoáng nguy cơ

Vi Vi An thực lực quả thực mạnh nhất, Hác Nhân lần này rốt cục được trực tiếp chứng kiến. Ở trong nước gần gũi hưởng thụ thứ tia chớp trùng kích kia, cảm giác vừa chua xót vừa thoải mái, quả thực không dám tin tưởng. Về sau, một đám người từ trong hài cốt phi thuyền chật vật bò ra, phát hiện cả chiến thuyền đều đang lòe lòe chiếu sáng, xung quanh còn chết một đống cá tôm – cái bản lĩnh điện cá này mà đặt vào người khác thì đã sớm phát tài rồi.

Vi Vi An là người duy nhất lên bờ mà hoàn hảo không tổn hao gì, nàng miễn nhiễm với lực lượng của mình. Nhưng nàng không miễn nhiễm với Lily, cho nên sau khi cùng con Huskies nổi giận đánh một trận, nàng cũng chẳng hơn gì người khác. Đương nhiên, việc nàng bị Lily đuổi theo đánh còn có một nguyên nhân nữa là do trong lòng nàng có chút áy náy, Vi Vi An là một cô nương tốt, chỉ là thầy giáo dạy vật lý của nàng mất sớm mà thôi.

"Ta không chú ý," thấy Hác Nhân cùng Đậu Đậu đang trên bờ thi nhau nhả khói đen, Vi Vi An vẻ mặt áy náy nhích lại gần, "Trước đây ta toàn hành động một mình, bản thân ta chưa từng bị điện giật, nên đã quên mất việc trong nước dẫn điện."

Lily không biết từ đâu móc ra một cái bàn chải, vừa chải cái đuôi xù lông của mình vừa lầm bầm tức giận: "Ở chung với ngươi sớm muộn gì cũng chết vì aoe không rõ nguồn gốc."

Hác Nhân lau mặt, nghĩ thầm sau này phải chú ý đến những chiêu thức sát thương diện rộng của Vi Vi An. Yitzhak mỗi khi định ném thiên thạch còn biết bảo đồng đội tránh ra, còn cô nàng quỷ hút máu này mỗi lần phóng tia chớp đều là lập tức thi triển không chút do dự. Hôm nay là lần đầu tiên cả đội cùng nhau quét phó bản chìm thuyền, nàng đã tiện tay "ăn" luôn cả đồng đội. Đậu Đậu bám vào cổ áo Hác Nhân rồi ho khan, há mồm phun ra hai vòng khói. Hác Nhân nhìn lại. Được rồi, coi như là thiểu số đi. "Double kill"...

Lily loay hoay mãi vẫn không thể làm cho cái đuôi xơ xác như chổi lông gà của mình trở lại bình thường, cuối cùng đành bất lực buông tha. Nàng định sau khi về nhà sẽ dùng khăn nóng ủ xem sao, sau đó cất bàn chải đi, qua đây ân cần nhìn Đậu Đậu: "Nhóc kia không sao chứ? Nhìn thảm quá."

"Hình như chỉ là bị hoảng sợ thôi," Hác Nhân cũng cảm thấy rất khó tin, "Con bé này khỏe mạnh đến khó tin, ở cự ly gần như vậy mà bị điện giật đấy..."

Vi Vi An nhìn tiểu nhân ngư mặt mày đen nhẻm, vừa sợ vừa lẩm bẩm: "Thứ mà nấu trong nước sôi còn sống được thì có gì mà không thể?"

Yitzhak cười ha hả nhìn mọi người vẫn còn đang sanh long hoạt hổ, hắn là người bị thương nhẹ nhất. Trên thực tế, ngoại trừ mặt bị bôi đen thì dường như không có vấn đề gì, hắn vỗ vỗ cát đất trên quần, đi tới trước một đám quái vật hợp kim cách đó không xa: "Mặc kệ nói thế nào, thứ này giải quyết xong rồi. Tia chớp của Vi Vi An dường như có hiệu quả đặc biệt với nó."

Đang nằm cách đó không xa mọi người chính là con quái vật máy móc đã tấn công bọn họ trước đó. Nó bị tia chớp của Vi Vi An đánh trúng trực diện, sau đó lại bị Lily xông lên túm lấy làm cong một phen. Phần lõi hình cầu của nó bị phá ra một lỗ lớn, kết cấu then chốt bên trong hỏng bét, trông thế nào cũng không thể hoạt động lại được. Hác Nhân tiến lại gần nghịch nghịch mấy cái "cánh tay" của con quái vật máy móc. Thứ này có một chủ thể hình cầu đường kính chưa đến 1 mét, nhưng trên chủ thể lại gắn mấy chục cái xúc tu hợp kim như mực, khiến nó chiếm diện tích tương đối lớn. Hiện tại một bộ phận cánh tay người máy đã bị Lily chém đứt. Từ chỗ bị chém có thể thấy bên trong là một chất gì đó lấp lánh kim loại, mềm dẻo như cơ thể sống. Mỗi một cánh tay người máy đều kết nối với một phần cuối cấu trúc phức tạp. Hác Nhân miễn cưỡng nhận ra phần cuối này bao gồm một chùm vũ khí tia sáng, một bộ phận thị giác và vài loại cảm biến khác. Rõ ràng đây là một đơn vị chiến đấu, hơn nữa thiết kế vô cùng tuyệt vời. Nó nằm dưới đáy hồ trong xác tàu hai tháng mà vẫn duy trì được tính năng tốt.

Khi rời khỏi xác tàu, Hác Nhân vì hứng thú nên đã mang một khối của nó ra ngoài.

Kỳ thực, hắn vốn định nhét cả chiếc tàu chiến vào không gian tùy thân mang về, dù sao thứ như vậy nằm yên dưới đáy Huyết Hồ lúc nào cũng là một mối họa ngầm. Bản thân con tàu tuy đã hỏng, nhưng động cơ của nó vẫn có nguy cơ rò rỉ. Hơn nữa, chất làm mát ở một số bộ phận của con tàu đã bắt đầu gây ô nhiễm vùng nước quanh đảo giữa hồ, chính là những chất màu xanh lục dạng keo kia. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn bỏ qua quyết định này: Số Liệu Đầu Cuối quét hình cho thấy phần trước của con tàu đã hòa vào lớp đá dưới đáy hồ, có thể là do sự cố không gian gây ra. Nói chung, con tàu đó không thể di chuyển dễ dàng được, nếu không rất có thể gây ra sụp lở đảo giữa hồ.

Số Liệu Đầu Cuối biết Hác Nhân đang nghĩ về con tàu, nên góp ý: "Lần sau đến, nên mang theo một số dụng cụ chuyên dụng, có thể xin từ cục quản lý. Nhưng nếu được, tốt nhất là tìm được đơn vị cấp trên của con tàu này, để họ xử lý chuyện này thì tốt hơn."

"Phải tìm thế nào đây?" Hác Nhân lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Đừng thấy hắn là thẩm tra quan, nhưng đến giờ, nhiệm vụ hắn hoàn thành nhiều nhất cũng chỉ là đi các nơi tiếp người thôi. Giờ một chiếc phi thuyền gặp nạn lớn như vậy lại bày ra ngay trước mắt, hắn cảm thấy có chút luống cuống: xử lý sự cố, người có trách nhiệm báo cáo, các loại báo cáo khác, liệu hắn có cần phụ trách giải quyết hậu quả không, có cần liên lạc với thế lực chủ quản phi thuyền không, có cần giao tiếp với mấy tổ chức chính phủ phiền phức không? Hác Nhân trong nháy mắt nghĩ đến vô số thứ khiến người ta đau đầu. Mấy vấn đề về mặt ngoại giao văn minh tinh tế này thực sự có chút vượt quá thế giới quan của hắn.

"Thì cứ lên kênh Vũ Trụ bản địa thôi," Số Liệu Đầu Cuối ngược lại quen việc dễ làm, "Ngươi là thẩm tra quan, trong tất cả các đường dây tin tức của vũ trụ này, ngươi có quyền phát thanh tin tức chính phủ. Đăng tình huống chiếc thuyền này lên, xem ai là chủ quản, sau đó xem đối phương định xếp vào sự kiện cấp mấy. Nếu sự kiện không lớn thì tổ chức cá nhân sẽ đứng ra, nếu sự kiện khá lớn thì thủ lĩnh nền văn minh đối phương sẽ đứng ra. Dù sao thì đối với ngươi cũng chẳng khác gì nhau, thẩm tra quan độc lập với các đại nền văn minh, ngươi chỉ cần dựa theo điều lệ đế quốc mà làm thôi. Điểm phiền phức duy nhất của sự kiện lần này là trong số những người chết có một người thuộc tộc Tuobei Lu. Hắn chắc là một cố vấn kỹ thuật mà một nền văn minh cấp thấp bỏ tiền ra mời từ thế giới khác, giống như một xí nghiệp hương trấn mời người giàu nhất nước đến xưởng tham quan chỉ đạo, kết quả người giàu nhất lại bị ngộ độc thực phẩm chết trong nhà ăn của công ty. Chuyện này rất có thể sẽ gây ra chút phiền toái nhỏ về mặt ngoại giao cho một nền văn minh. . . . . . Nhưng không liên quan nhiều đến ngươi."

Hác Nhân thở dài: "Thôi cứ để sau hẵng nói, cứ nói đến cái này là ta lại thấy đau đầu."

Hắn nhớ lại tình huống trong phòng lái phi thuyền. Cuối cùng mọi người vẫn không ai vào phòng điều khiển. Sau khi Vi Vi An tung một chưởng tia sét làm các đồng đội thành tàn phế thì chỉ có Số Liệu Đầu Cuối lướt qua xem tình hình bên đó, rồi thu lại hình ảnh phòng điều khiển: phần lớn thành viên phi thuyền đều chết trong phòng điều khiển, mặc dù đó là một đám tiểu lục nhân khác xa với loài người, nhưng nhìn cũng rất rợn người.

Bởi vì không thể xử lý chiếc thuyền hỏng ngay lập tức, cũng không biết phải làm gì với thi thể người ngoài hành tinh, nên Hác Nhân chỉ có thể để những thuyền viên xấu số kia dưới đáy hồ. Nhưng theo thông lệ xử lý sự cố, hắn cố gắng bảo vệ hiện trường: nhờ Nam Cung Ngũ Nguyệt tạo một kết giới quanh khu vực mảnh vỡ tàu, để ngăn ô nhiễm lan rộng và làm chậm quá trình phân hủy thi thể. Hắn hy vọng có thể nhanh chóng liên lạc với thế lực chủ quản con tàu. Nếu không được, hắn sẽ tự tìm cách di dời nó.

Dù sao, không biết chừng giáo phái Chiếu Sáng sẽ phái đội cảm tử xuống đáy hồ xem xét tình hình. Dù khả năng này không cao vì những điều cấm kỵ trong tôn giáo của họ và môi trường thực tế dưới đáy hồ, nhưng vẫn nên đề phòng. Môi trường đáy hồ chỉ gây hại cho người thường, còn những cường giả của thế giới này vẫn có thể chịu đựng được, chỉ cần họ có được sự cho phép của giáo hoàng.

Cố gắng xua đi những hình ảnh kinh hoàng trong đống đổ nát của con tàu, Hác Nhân nói: "Giờ chúng ta hệ thống lại những gì đã xảy ra ở Huyết Hồ, chắc hẳn thông tin tình báo đã thu thập được không ít."

Vi Vi An tranh thủ thoát khỏi Lily, bắt đầu phân tích: "Chúng ta đi theo dòng thời gian nhé: Hai tháng trước, giáo phái Chiếu Sáng tổ chức nghi lễ rước bảo châu Thánh Đường, nó bị mất tích ở Huyết Hồ. Đêm đó có nhiều dị tượng. Cùng lúc đó, một con tàu từ thế giới khác bị sự cố không gian và rơi xuống đáy Huyết Hồ, rồi phát nổ. Nếu không nhầm thì một phần dị tượng mà người dân thấy đêm đó là do ánh lửa từ vụ nổ này. Trong hai tháng sau khi bảo châu mất tích, Huyết Hồ bắt đầu xuất hiện nhiều hiện tượng kỳ lạ. Theo như lời của trưởng khu, quái vật trong rừng rậm hoạt động thường xuyên hơn. Hai tháng sau, chúng ta đến đây và phát hiện ra những người đá khổng lồ ở dãy núi Long Tích, chúng đang hướng về Huyết Hồ. Ngoài ra còn có bốn người đá khác đi về phía thảo nguyên, không rõ lý do. Về cơ bản là có những sự kiện đó."

"Ngươi còn bỏ sót một chuyện," Hác Nhân nhắc nhở, "Hill Da đến thế giới này khoảng 7 ngày trước, tức là sớm hơn chúng ta hai ngày, đó cũng là một sự kiện trong hai tháng này."

Yitzhak ngồi bệt xuống đất: "Giờ chỉ cần xem liệu những việc này có liên quan đến nhau không. Ta nghĩ ít nhất việc bảo châu mất tích và tai nạn tàu thuyền có liên hệ trực tiếp. Còn việc Hill Da đến thế giới mộng... Chà, có nguyên nhân nào có thể giải thích cho tất cả những 'sự kiện xuyên không' này không nhỉ?"

"Có một cách giải thích," Hác Nhân liếc nhìn Số Liệu Đầu Cuối, nhớ lại lúc ở đáy hồ người này đã từng nói: "Một sự cân bằng nào đó đang suy yếu, khiến cho việc xâm nhập mộng vị diện trở nên dễ dàng hơn. Có thể... một vài nơi đã xuất hiện 'động'."