Hác Nhân nghe được thông báo liền tranh thủ thời gian chạy tới xem xét tình hình. Người bên kia đang chiếu một hình ảnh ba chiều lên không trung, đó là vết thương của Hesperis. Điều kinh khủng là một vật thể hình tam giác màu trắng bạc đang cắm xuyên qua vết thương. Hác Nhân sững người một lúc mới nhận ra đó là gì: "... Mẹ ơi, cái mũi tên từ mấy ngàn năm trước vẫn còn kẹt ở đấy à?"
"Có vẻ như không thể dùng khoang hôn mê để khép miệng vết thương được, cần phải làm một tiểu phẫu," người kia vừa nói vừa mở khoang hôn mê, bắt đầu đánh thức Hesperis, "Vừa hay, năng lượng cơ giới tự động này có thể xử lý công việc đơn giản như vậy. Không biết Hesperis có biết trong đầu mình có một màn trình diễn như thế này không."
Nắp khoang hôn mê mở ra hoàn toàn. Hesperis hít sâu một hơi rồi chậm rãi tỉnh lại. Nàng ngồi dậy, xoa ót một cách mơ màng: "Kiểm tra xong rồi à? Có cách chữa không?"
"Cô có biết trong đầu mình có cái gì không?" Hác Nhân nhìn "Nữ thần" với vẻ mặt kỳ lạ, cảm thấy những chuyện mình phải đối mặt ngày càng quái dị, "Chúng tôi phát hiện có một mũi tên trong đầu cô... Tôi còn tò mò không biết cô sống sót bằng cách nào đấy!"
Hesperis không hề ngạc nhiên, dường như nàng đã biết chuyện này từ trước: "À, cái đó hả, tôi còn tưởng anh nói gì. Tôi biết chứ, mũi tên của Độc Nhãn Long, nó chứa Lực lượng Khu Ma, đã hòa vào vết thương rồi, không thể lấy ra được. Nếu không có nó, vết thương có lẽ đã lành rồi."
Hác Nhân trợn tròn mắt: "... Cô với Darwin có thù oán gì à?"
"Không có, tôi với Darwin quan hệ tốt lắm, ông ấy là một người thú vị. Lúc ông ấy mất tôi còn đến viếng," Hesperis nhìn Hác Nhân một cách kỳ lạ, "Mà việc sinh mệnh lực dị thường thì có liên quan gì đến thuyết tiến hóa?"
Hác Nhân cạn lời. Anh cảm thấy mình không nên đùa với một dị loại như thế này! Bài học từ Vivian vẫn chưa đủ sao?
"Khụ khụ. Chuyện là thế này, tôi định lấy cái mũi tên đó ra," Hác Nhân ho khan hai tiếng, vẫy tay gọi con robot tự động đến, "Cô xem, tôi có dụng cụ chuyên dụng..."
Vừa nhìn thấy con robot, Hesperis trợn tròn mắt: "Đây là cái gì!?"
Hác Nhân không đổi sắc mặt: "Một trợ lý khác."
Hesperis quay đầu nhìn căn phòng, nhìn Hác Nhân với vẻ mặt "Anh đang trêu tôi đấy à": "Anh tạo ra nó ở đây á? Để tạo ra một con rối tinh xảo như vậy ít nhất cần một nhà xưởng, phòng nghiên cứu của Hephaistos phải lớn hơn chỗ này gấp hai mươi lần, mà tôi đoán ông ta cũng không làm ra được thứ này. Chẳng lẽ anh cũng là người cổ xưa?"
Hác Nhân xòe tay: "Đã có con rối thì dễ giải thích rồi. Dù sao cô cứ tự tưởng tượng theo cách mà cô hiểu được đi, nhiều chuyện tôi giải thích cô cũng không hiểu đâu. Mà cô có muốn làm phẫu thuật không thì bảo?"
Hesperis sờ lên miệng vết thương, vẻ mặt cổ quái nhìn con mực cơ giới, dù xúc tu trông rất linh hoạt, thiết bị nhìn rất tinh xảo, các trang bị trong tầng hầm ngầm thoạt nhìn rất thần kỳ... Nhưng điều này không ngăn được cảm giác bất thường của cô! Cô trịnh trọng nhìn Hác Nhân: "Nếu anh nghĩ chỉ cần lấy mũi tên ra là xong thì nhầm rồi. Nếu vậy, tôi có thể mời bác sĩ loài người tới, sinh mệnh lực của tôi bảo đảm ca phẫu thuật nào cũng thành công 100%. Nhưng đầu mũi tên này rất đặc thù, lấy ra chỉ thêm phiền phức."
Hesperis giải thích tình huống vết thương, Hác Nhân mới biết liệp ma nhân cấp cao có thêm vài năng lực khó nhằn: Mũi tên kia có thuộc tính "Vô tận truy sát", rất khó lấy ra.
Bản thân mũi tên đã dung hợp vào miệng vết thương, đồng thời lực lượng khu ma kèm theo cũng xâm nhiễm, thay đổi hình thái tổ chức sinh lý của vết thương, dần dần gây dị hóa. Hiện tại nó gần như là một phần cơ thể Hesperis, cắt nó ra đã là một vấn đề khó. Hơn nữa, dù lấy được mũi tên, nó vẫn sẽ trở lại vị trí cũ – điều này mới là bất khả thi.
"Sau khi anh lấy nó ra, nó sẽ bay trở về," Hesperis chỉ trán, lạnh lùng nói điều kinh hoàng, "Và cắm sâu hơn, hoặc đổi góc độ, khi đó tôi sẽ chết thật. Nhiều năm trước, tôi từng thử cưỡng ép rút nó ra, lần đó tôi đã mất gần nửa cái mạng."
"Liệp ma nhân có năng lực điên rồ này..." Hác Nhân cứng họng, "Bọn họ sinh ra chỉ để giết người thôi sao?"
"Trừ khi anh xóa được ấn ký trên người tôi, nếu không đừng động vào mũi tên. Lấy ra chỉ gây tổn thương lớn hơn cho tôi," Hesperis thở dài, "Thật ra tôi không hy vọng nhiều, chỉ là thấy Vivian tôn sùng anh như vậy. Tôi tưởng anh biết bí thuật mà chỉ vu sư mới biết... Hóa ra chỉ là ngoại khoa thôi à. Tôi nói rõ rồi đấy, ngoại khoa vô dụng."
Lúc này, thiết bị đầu cuối đột nhiên nói: "Xóa ấn ký khu ma không khó."
Nghe vậy, Hác Nhân và Hesperis lập tức trừng mắt nhìn, thiết bị đầu cuối cố ý dừng một giây rồi chậm rãi đáp: "Sức mạnh của thần có thể xua tan mọi ma pháp yếu hơn. Anh tìm một vật có ấn ký Chân Thần cho Hesperis nắm, ấn ký liệp ma nhân để lại trên người cô ta sẽ biến mất. Tất nhiên, hiệu quả xua tan là toàn diện, toàn thân ma lực của Hesperis cũng sẽ bị phong ấn tạm thời, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ."
Hác Nhân nghe nửa câu đầu đã đứng ngồi không yên, hắn nhảy dựng lên ồn ào: "Ngươi đừng có nói nhảm! Ta đi đâu tìm thần khí bây giờ! Chẳng lẽ chuyện này còn để Độ Nha 12345 tự mình ra tay chắc?"
Số liệu đầu cuối huých vào người Hác Nhân hai cái: "Đồ ngốc, lấy hợp đồng lao động ra đây."
Hác Nhân ngớ người: "Cái gì?"
"Trên đó chẳng phải có chữ ký của trưởng quan Độ Nha sao!"
Hác Nhân lập tức ngây ra, lúng túng lấy ra hợp đồng từ không gian tùy thân. Đây là hợp đồng lao động hắn ký với cục quản lý thời không, vẫn được bảo quản rất kỹ. Hắn mở ra, nhìn "bút tích Chân Thần" xiêu xiêu vẹo vẹo, dở khóc dở cười: "Đừng đùa, cái thứ này..."
"Cái thứ này làm sao? Nó có tên thần! Hơn nữa là thần tự tay viết đấy! Ngươi nghĩ đẳng cấp chúc phúc có thể thấp được chắc?" Số liệu đầu cuối khinh bỉ tư duy cứng nhắc của Hác Nhân, "Ai bảo ngươi thần khí nhất định phải hoành tráng? Ngươi nghĩ đám thần minh thẩm mỹ có vấn đề à? Muốn làm Thần Tiên còn phải học ba năm mỹ thuật tạo hình, bốn năm điêu khắc, năm năm rèn sắt, tiện thể luyện hai tháng chữ ký mới được hả?"
Hác Nhân bị số liệu đầu cuối làm cho đầu óc choáng váng, cuối cùng đành phải đưa hợp đồng cho Hesperis: "Cái này... cô cầm thử xem?"
Hesperis nhìn Hác Nhân với ánh mắt kỳ lạ, rồi đưa tay nhận lấy mấy tờ giấy: "Ngươi lại bảo ta cầm mấy tờ giấy này, rồi tin chúng có thể xóa bỏ ấn ký thợ săn quỷ trên người ta mấy ngàn năm, sau đó ngươi cứ thế mở đầu ta ra, lấy mũi tên ra?"
Hác Nhân thở dài: "Thôi đi, đến ta còn không tin nữa là..."
"Đương nhiên... Khoan đã, ta tin!" Hesperis định trả giấy cho Hác Nhân, nhưng sắc mặt đột ngột thay đổi, nàng nhanh chóng tháo trang sức, để lộ vết thương: "Mặc kệ nó là cái gì... nó có hiệu quả thật! Ta cảm thấy sức mạnh của thợ săn quỷ đang biến mất!"
Hác Nhân và Lily ngơ ngác nhìn nhau, đồng thanh thốt lên: "Thật sự được luôn?"
"Đương nhiên, bản cơ lừa ai bao giờ," số liệu đầu cuối huých đầu Hác Nhân, "Ngươi nhớ kỹ, thần danh tự là thần danh tự, Chân Thần có não tàn đến mức ký tên là WC cũng là việc của họ, bản thân thần tích sẽ không thay đổi! Còn thất thần ra đấy làm gì? Mau phẫu thuật đi!"
Lúc này, hợp đồng do Độ Nha 12345 tự tay viết bắt đầu phát ra ánh sáng xanh nhạt. Dù không chuyên về ma pháp hay Thần Thuật, Hác Nhân cũng cảm nhận được không khí xung quanh đang biến đổi nhanh chóng, uy áp thần thánh khiến người ta kinh sợ, cùng với khí tức của Độ Nha 12345 đang dần lan tỏa. Dù khí tức mạnh mẽ này phát ra từ mấy tờ A4 chứ không phải Thần Điển khiến người ta có chút hụt hẫng, nhưng không ai nghi ngờ thần danh tự đã phát huy tác dụng!
Hác Nhân tranh thủ thời gian cùng Lily vịn Hesperis nằm xuống, sau đó giao hết thảy sự tình cho cơ giới tự hạn chế. Hắn và Lily đứng ở xa quan sát.
Cơ giới tự hạn chế liên kết với khoang hôn mê để xác nhận cấu trúc sinh lý và sức chịu đựng của Hesperis, đồng thời nhanh chóng lên phương án giải phẫu. Con mực cơ giới phát ra những âm thanh "Gollum" dồn dập, sau đó hai xúc tu lóe điện quang, "Phốc" một tiếng chọc vào khoang hôn mê.
Nhất thời, tầng hầm ngầm vang lên tiếng lửa hoa văng khắp nơi, cưa điện và máy khoan điện nổ thành một mảnh, động tĩnh như trong xưởng...
Hác Nhân: "..."
Lily: "..."
"Cmn, động tĩnh này không đúng lắm!" Mặt mũi Hác Nhân trắng bệch. Nghe tiếng động không giống như đang giải phẫu, mà giống như đang cắt sắt. Số liệu đầu cuối còn ở bên cạnh an ủi hắn: "Không có việc gì, kết cấu thân thể người khổng lồ khác với nhân loại. Nếu không có búa và máy khoan điện thì thật sự không mở sọ được..."
Lily kẹp lấy đuôi, núp phía sau Hác Nhân: "Chủ nhà, sao ta thấy ghê thế?"
Hác Nhân rụt cổ lại: "Đừng lên tiếng, bây giờ là vì khoa học..."