Quấy nước đục

Vivian và Lily kể lại chi tiết những gì họ đã phát hiện và suy đoán liên quan. Hách Nhân quay sang nhóm của Itzhaks và Betsy: "Các ngươi có phát hiện gì không?"

Hai người họ đi về phía bắc dãy núi, nơi tập trung nhiều thạch cự nhân nhất. Nhưng hiện tại xem ra, điểm bất thường lớn nhất lại nằm ở những khu vực khác, còn thạch cự nhân có lẽ chỉ là một chút phiền toái nhỏ trên bề mặt. Betsy lắc đầu: "Chúng tôi bên này thì không phát hiện gì, chỉ là thạch cự nhân xác thực rất nhiều, chúng du đãng trong dãy núi, thậm chí tụ tập thành nhóm nhỏ. Hơn nữa, kỵ sĩ đoàn phái rất nhiều nhân lực đến đó, dưới chân núi có một công trình phòng thủ bằng đá lớn được xây dựng nhanh chóng bằng ma pháp, có thể có các sĩ quan cấp Đại Ma Đạo Sư trấn giữ. Tôi và gã lớn kia lượn quanh vài vòng trong núi, suýt chút nữa bị lính tuần tra của kỵ sĩ đoàn phát hiện."

"Thạch cự nhân chỉ du đãng trên núi, tạm thời không có ý định tấn công," Itzhaks bổ sung, "Nhưng tôi cảm thấy việc chúng không tấn công bản thân nó đã là một sự dị thường lớn nhất rồi. Đó là một đám 'sinh vật' không có nhiều trí lực, chúng đáng lẽ phải tuân theo bản năng, mù quáng tấn công mọi mục tiêu khi bắt đầu hoạt động mới là bình thường. Hiện tại chúng quanh quẩn trong núi mà không xuống, tôi cảm giác có người đang áp chế những quái vật này. Có người điều khiển phía sau, nhưng hiển nhiên thủ pháp khống chế chưa đủ chuẩn xác."

Itzhaks và Betsy cũng coi như có chút phát hiện, nhưng hiển nhiên không phải là thông tin trọng đại gì. Hách Nhân thấy mọi người đã nói xong, liền hắng giọng: "Khụ khụ, giờ nói đến bên tôi..."

Vivian và những người khác lập tức nín thở. Hách Nhân kể lại tình hình. Khi nghe đến nghi thức tôn giáo quỷ bí âm độc và hiện trường tế người, Lily không khỏi kinh hô, Vivian và Itzhaks thì không có phản ứng gì: hai người kiến thức uyên bác, không cảm thấy kinh ngạc với loại tình huống này. Nhưng khi nghe đến việc những dị giáo đồ triệu hồi ra một con quái vật huyết nhục quỷ dị cường đại, Itzhaks mới cau mày suy tư lên tiếng: "Thân thể quái vật được tạo nên từ vật liệu huyết nhục tại hiện trường?"

"Đúng." Hách Nhân gật đầu, "Số liệu đầu cuối giám định cấu trúc sinh lý của quái vật kia cho thấy những điều không hợp với lẽ thường, về lý thuyết là không thể sống sót."

"Giáng lâm triệu hoán. Một vài dị giáo thường dùng thủ pháp triệu hoán này," Itzhaks gật đầu, "Bọn chúng triệu hoán một sinh vật đến từ nơi khác - dị không gian hoặc dị tinh cầu, nhưng bọn chúng không có khả năng mở ra loại cổng không gian này, quái vật liền đem ý chí và lực lượng của mình chiếu tới, giáng lâm vào một cơ thể tạm thời. Vì vật liệu và kỹ thuật có hạn, dị giáo đồ không tạo ra được cơ thể hoàn hảo đạt tiêu chuẩn, nên loại triệu hoán này chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn."

"Sau khi giáng lâm triệu hoán, thực lực của quái vật có bị suy giảm nhiều không?" Đây là vấn đề Hách Nhân quan tâm nhất, anh vẫn còn e ngại sức mạnh quỷ dị của "Đại não". Anh cảm thấy sức mạnh đó đã vượt xa phàm nhân, thậm chí hơn nhiều dị loại. Nếu không phải anh tình cờ phát hiện ra một nhược điểm, cộng thêm khẩu súng ngắn được đế quốc cấp phát có khả năng xuyên thấu mọi phòng hộ bất kể cấp bậc, thì kết cục hôm nay thật khó mà nói.

"Chuyện này không nhất định, còn tùy thuộc vào hình thức sinh mệnh và hình thức lực lượng của kẻ giáng lâm," Itzhaks nhún vai, "Lực lượng chắc chắn sẽ bị suy giảm. Nhưng nếu nó sử dụng chiến thuật tâm linh, lực lượng sẽ không giảm quá nhiều. Hơn nữa, phương pháp giáng lâm và kỹ xảo đặc biệt của nó cũng sẽ ảnh hưởng đến thực lực cuối cùng. Theo như cậu miêu tả, sinh vật đại não kia cơ bản là dùng siêu năng lực tự nhiên để chiến đấu. Ngay cả khi tiếp xúc vật lý, nó cũng tạo ra hiệu ứng ma pháp tương tự như khống chế động năng và trọng lực. Vì vậy, thực lực thật sự của nó chắc cũng không khác biệt nhiều so với chân thân. Sau khi giáng lâm, khác biệt duy nhất chỉ là thời gian lưu lại ở đây có hạn. Tất nhiên, tất cả những điều trên chỉ là phỏng đoán dựa trên quy tắc ở quê hương tôi."

Lily nhìn Itzhaks với vẻ kỳ lạ: "Sao ngươi lại hiểu rõ chuyện này như vậy?"

Itzhaks xòe tay: "Đây là nghề cũ của ta mà. Từ vực sâu ác ma truyền tống đến quốc gia loài người rất khó khăn. Phần lớn thời gian, ta đều dùng phương thức giáng lâm triệu hoán để đi qua. Dù ta không thích phát triển thế lực ở thế giới loài người, nhưng vẫn có vài thuộc hạ là người."

Hách Nhân có chút bất ngờ: "Ngươi không phải không muốn khai chiến với loài người sao?"

"Trước đây ta không đến để khai chiến," Itzhaks gãi cái đầu trọc lốc, cười rất thật thà, "Phần lớn thời gian là đi du lịch."

Mọi người xung quanh đều trợn mắt, không biết nên nói gì. Một Ma Vương đường đường lại tùy tiện lộ mặt ở nhân gian, đủ để gây ra long trời lở đất ở vài quốc gia. Mục đích duy nhất của việc khuyến khích loài người triệu hoán hắn đến lại chỉ là ngắm cảnh. Điều này khiến cho những dũng giả trên khắp thế giới đang rầm rộ tập hợp lại vì Ma Vương giáng lâm cảm thấy thế nào? Hách Nhân thật sự không dám tưởng tượng các dũng giả ở quê hương Itzhaks sẽ phản ứng ra sao trước vị Ma Vương hành xử không theo lẽ thường này. Một mình Itzhaks đi du lịch đã đủ nuôi sống bao nhiêu cửa hàng binh khí và quán bar mạo hiểm rồi.

Itzhaks tựa hồ cũng biết mình có điểm không đủ tế nhị, bị người ngoài nói trúng thì gãi đầu cười trừ: "Ha ha, chuyện của ta không nói nữa, tóm lại cái não người khổng lồ kia chết chắc rồi. Dù sinh vật triệu hồi có thể rời khỏi thể xác tạm thời để về 'quê', khẩu súng của cậu đặc biệt lắm, nó chôn vùi luôn cả linh hồn, thậm chí cả đường về của nó, nên đừng lo cái não kia về mách lẻo báo thù."

Hách Nhân từng kể chuyện khẩu súng của mình, nên Itzhaks mới dám chắc như vậy.

Sau khi mỗi người đều trình bày tình hình, Hách Nhân và Vivian, với vai trò lãnh đạo và "bộ não" của đội, bắt đầu xâu chuỗi mớ thông tin hỗn độn này.

Những xúc tu bí ẩn dưới lòng đất quanh Huyết Hồ (có lẽ đã xác nhận là rễ cây của Khu Rừng Vặn Vẹo), kẻ điều khiển Người Đá Khổng Lồ, nghi lễ dị giáo ở dãy Long Tích, quái vật thịt được triệu hồi, dị giáo ẩn mình trong Kỵ Sĩ Đoàn Giáo Hội và Kỵ Sĩ Đoàn Vương Quốc, "Tội Đồ Đánh Cắp Thần Năng" của Huy Diệu Giáo Phái, và thế giới xa xôi đỏ rực với biển máu trào dâng...

Cuối cùng, còn có câu nói của cái não khổng lồ trước khi chết: "Các ngươi đều là lũ cặn bã."

Mớ manh mối lộn xộn này có vẻ liên quan, nhưng lại rối tung lên, Hách Nhân vắt óc cũng không thể xâu chuỗi chúng thành một hệ thống hoàn chỉnh. Anh không dám chắc kẻ điều khiển Người Đá là đám dị giáo đồ, cũng không dám chắc con quái vật thịt có liên quan đến dị biến của Bối Tỳ Giáo Khu, càng không dám chắc rễ cây của Khu Rừng Vặn Vẹo có dính dáng gì. Dường như tất cả các sự kiện đều quái dị như nhau.

"Tớ chịu," Vivian nói, "Chúng ta biết quá ít."

"Xem ra kế hoạch cho hai ngày tới phải thay đổi," Hách Nhân xoa cằm, "Chúng ta mò mẫm thế này cũng chẳng đi đến đâu. Tớ quyết định kể hết cho Ofra, để cô ta huy động lực lượng điều tra: Cô ta chắc chắn rất muốn đối phó dị giáo đồ."

"Cô ta có đáng tin không?" Vivian hỏi ngay.

"Không phải ai cũng đáng tin, nhưng cũng không phải ai cũng quan trọng. Ta chỉ cần cho giới thượng tầng Halleta biết chuyện này, rồi để bọn họ tự hành động là được," Hách Nhân nhún vai, "Chúng ta tay trắng không sợ mất gì, thế cục càng loạn càng không ảnh hưởng đến chúng ta, chỉ cần khoang ngủ đông bị cắt điện thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Tình hình hiện tại quá bình lặng, đến mức muốn điều tra cũng không thấy dấu vết gì, nên cần một kẻ đủ mạnh mẽ để khuấy động. Nước càng đục càng tốt, ta không quan tâm ai là người khuấy."

Sau khi quyết định, Hách Nhân mới bắt đầu nghĩ cách giải thích với Ofra về hành vi điều tra của cả nhóm đêm qua.

Vivian ngạc nhiên nhìn Hách Nhân, đầy ẩn ý: "... Cứ như hai người khác nhau vậy."

Lily cũng ngạc nhiên nhìn Hách Nhân, với vẻ mặt tương tự: "Cứ như hai người khác nhau vậy."

Hách Nhân trừng mắt nhìn Husky: "Vivian thì không nói, ngươi thì nhìn ra cái gì!"

Lily lắc đuôi: "Không biết các ngươi đang nói gì, nhưng mỗi khi con dơi lộ vẻ mặt đó và nói như vậy, ngươi đều khen nàng ta vài câu, ta bắt chước theo thôi!"

Hách Nhân: "..."

Lúc này Betsy đột nhiên nhận ra: "Chờ đã! Các ngươi nói chuyện này ngay trước mặt ta có ổn không vậy?!"

Hách Nhân lập tức bừng tỉnh, còn có một thổ dân mộng vị diện ở đây, những lời vừa rồi của mình có thể khiến cô ấy hiểu lầm rằng mình thờ ơ với sự bình yên của mộng vị diện (Hách Nhân chắc chắn không có ý đó), nên anh vội vàng giải thích: "Betsy, ta không có ý..."

Betsy không đợi Hách Nhân nói hết đã đứng phắt dậy: "Vậy chẳng phải chúng ta chỉ còn hơn mười ngày nữa thôi sao! Nếu đại nhân Ofra thật sự muốn giữ chúng ta lại đây điều tra, thì tòa nhà và tước vị của ta chẳng phải là mất trắng sao?"

Mọi người đổ mồ hôi trán: Hóa ra cô nương này vẫn còn nhớ đến cái danh hiệu quý tộc phong sau khi chết kia...

Nhưng may mắn là Betsy không phải người không hiểu chuyện, cuối cùng cô cũng không quá kiên trì chuyện này, dù sao phần thưởng vẫn ở đó, trừ khi Halleta vong quốc trong vòng một tháng, nếu không lần sau đến cô vẫn có thể đến Vương Đô nhận tước phong.

Đương nhiên, cô ấy chọn hợp tác còn vì một lý do lớn: Dù sao cô cũng không đánh lại đám quái vật này...

Sau đó, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi trước khi trời sáng. Khi cơn dông kéo dài hơn nửa đêm cuối cùng cũng dịu lại, nguyên soái Ofra chủ động đến thăm.

Cứ như thể cô ấy biết Hách Nhân và đồng đội có chuyện muốn tìm mình vậy.

...

Tác giả: Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: