Ma Giới công chúa Địa Cầu sinh hoạt

Có vẻ như những sinh vật dị thường đến được chỗ Hách Nhân đều có khả năng thích nghi rất mạnh. Betsy chỉ mất chưa đến hai tháng đã hoàn toàn hòa nhập, trở thành một cô gái địa phương sành điệu. Elizabeth cũng vậy, chưa đầy hai tháng đã nắm rõ như lòng bàn tay mấy con phố xung quanh. Cô bé lục lọi, mày mò những món đồ điện tử bỏ đi ở khắp các ngóc ngách gần đó, có cái nhặt từ đống rác, có cái do người dân vứt đi.

Khu dân cư cũ kỹ này không bao giờ thiếu đồ bỏ đi. Chỉ cần để ý, ngày nào cũng có thể thấy nhà ai đó vứt đồ điện gia dụng cũ, và Elizabeth khuyến khích ba mình đi thu gom chúng. Itzhaks cuối cùng cũng tìm được việc làm, tiếc là không kiếm được tiền...

Cô bé lấm lem đầy bụi bẩn, nhìn thấy Hách Nhân thì mừng rỡ, vứt ống nước đi rồi chạy tới ôm chầm lấy anh: "Chú Nhân lại đi cứu thế giới hả? Con vừa nghe chị Cẩu khoác lác trong phòng kho đó..."

Hách Nhân không kịp né tránh, bị cô bé ôm trọn. Bộ quần áo mới của anh có nguy cơ bị bẩn. Anh dở khóc dở cười nhìn Elizabeth nhem nhuốc dầu mỡ, bộ váy Gothic vốn rất quý phái trông như bị nhuộm đen bởi khói bụi: "Con xem con làm cái gì thế này... Giặt giũ phiền phức lắm biết không?"

"Có máy giặt mà!" Elizabeth nhảy cẫng lên vui sướng, "Con biết tháo... à nhầm! Con biết dùng máy giặt rồi!"

Hách Nhân: "Cái gì?!"

Elizabeth vội vàng chữa lại: "À, con nói là con biết dùng máy giặt đó!"

Sau này Hách Nhân mới hiểu, cách Elizabeth nghiên cứu đồ điện mới lạ trên Trái Đất là tìm hiểu cách tháo chúng ra trước. Sau khi tháo tung xong, nếu lắp lại được thì mới nghiên cứu cách dùng. Vì vậy, bước đầu tiên học sử dụng đồ điện của cô bé là học cách mở chúng ra...

Lúc này, cửa sau nhà mở ra, Lily nghe thấy tiếng động lớn chạy tới xem sao. Thấy Hách Nhân, cô vui vẻ chào: "Chủ nhà về rồi à? Tối nay ăn gì thế? Ăn xong đi dạo nhé?"

Hách Nhân ôm đầu thở dài, thầm nghĩ quả nhiên ai về nhà cũng lộ nguyên hình.

Mà khoan, thực ra đám người này ở ngoài đường cũng có ngụy trang gì mấy đâu.

Hách Nhân lôi Elizabeth như cục than nhỏ vào phòng khách, tiện tay giao cô bé cho Nam Cung Ngũ Nguyệt: "Tắm rửa cho nó đi, mặt mũi đen thui chả nhìn ra đâu. Mà Itzhaks, anh không dạy con bé à?"

Itzhaks đang ngồi trên ghế sofa đọc báo Nhân Dân, trông như một người vừa mãn hạn tù. Nghe vậy, anh quay sang cười bất lực: "Ngươi cản được Đậu Đậu ra đường gặm cột nhà người ta à?"

Hách Nhân á khẩu: ". . ."

"Làm cha đúng là không đấu lại con gái," đại ác ma xòe tay, "Đây là khắc tinh rồi. Thật ra tính tình ta vẫn còn hiền đấy. Mấy ác ma khác dạy con á, phương pháp của bọn nó ngươi nghe xong còn rợn người hơn, trăng tròn là quẳng con xuống hồ nham thạch, bình thường không nghe lời thì túm chân quật vào tường, dạy con từ lúc ba tuổi chứ đâu ai như ta, Elizabeth nhà mình thể chất yếu, ngâm hai tiếng trong nham thạch là kêu nóng ngay..."

Itzhaks thao thao bất tuyệt về chuyện dạy con, Hách Nhân nghe mà toát mồ hôi hột. Anh bỗng thấy may mắn vì năm xưa Itzhaks không "dạy dỗ" Elizabeth theo kiểu đó... Chẳng lẽ ác ma xem việc dạy con như trừng trị kẻ thù?

Anh thấy Nam Cung Tam Bát đang ngồi cúi đầu suy tư, liền vẫy tay: "Nghe hết rồi à?"

Nam Cung Tam Bát ngơ ngác ngẩng đầu. Xem ra anh ta vẫn còn đang sốc. Nhưng rồi anh cũng kịp phản ứng: "Anh về rồi à... Mà khoan, chuyện em gái tôi vừa kể là thật hả?"

Hách Nhân cười hề hề, ngồi xuống cạnh Nam Cung Tam Bát: "Đương nhiên là thật."

"Anh thật sự là cái nồi sinh ra nhân ngư, mà còn là do một con Husky đỡ đẻ?"

Hách Nhân chưa kịp ngồi xuống đã giật mình bật dậy. Anh tròn mắt tìm con Bì Bì tôm khắp phòng khách, nhưng Ngũ Nguyệt đâu để anh có cơ hội, cô bế Elizabeth phóng như bay vào phòng tắm: "Em tắm cho con bé đây!"

Hách Nhân trừng mắt nhìn Nam Cung Tam Bát, nghiến răng: "Cái đoạn đó là bịa!"

Anh vừa dứt lời, Đậu Đậu đã lon ton chạy tới bàn trà, cô bé vẫn như mọi khi, vừa về đến nhà là chạy tới ôm "nồi mụ mụ": "Mụ mụ! Con về rồi nè!"

Ánh mắt Nam Cung Tam Bát nhìn Hách Nhân lập tức... thôi thì mọi người tự tưởng tượng theo hướng ác độc nhất đi.

"Mẹ kiếp... Chuyện này để sau đi." Hách Nhân đè vai Nam Cung Tam Bát, "Nếu cậu còn hỏi nữa là tôi lôi đèn tẩy não ra dí vào mắt cậu đấy, dí đến khi cậu quên luôn mình là ai!"

Nam Cung Tam Bát vội rụt tay lại: "Tôi chỉ muốn pha trò một chút thôi mà, tại đầu óc tôi đang rối bời. Em gái tôi vừa kể hết rồi, theo nó nói... trên đời này thật sự có thần à? Không phải mấy vị thần cổ đại được thêu dệt trong truyền thuyết, mà là thần xịn luôn ấy? Thế chẳng khác nào anh là nhân viên công vụ hợp đồng với Thần Giới?"

Hách Nhân hai tay ôm ngực, vẻ mặt chính nghĩa: "Ta đã nói rồi, ta là nhân viên thần chức, mặc dù ta không bắt ai nướng trên giàn lửa, nhưng ta đồng thời là Thánh tử và tiên tri. Ít nhất, trong phạm vi 1 triệu năm ánh sáng tính từ Trái Đất, ta là người duy nhất có thẩm quyền kiểm tra."

Nam Cung Tam Bát sửng sốt, vẫn không dám tin vào sự thật này. Không phải anh ta không tin thần minh, dù sao Liệp Ma Nhân suốt ngày tiếp xúc với những thứ thần bí, đối với nghề này, dù có một đấng tạo hóa vũ trụ từ trên trời rơi xuống cũng không phải chuyện lớn. Anh ta không dám tin Hách Nhân lại là 'người của thần'. Quan trọng hơn, anh ta cảm thấy bản chất của Hách Nhân không giống với những sứ giả thần thánh mà anh ta tưởng tượng!

Nam Cung Tam Bát hỏi hết những nghi vấn trong lòng, Hách Nhân chỉ cười: "Không sao, ta hẹn trước cho cậu rồi, trưa ngày kia có thể dẫn cậu đi gặp Nữ Thần kia. Vừa hay ta cũng có một đống chuyện muốn báo cáo. Đến lúc gặp mặt... tôi không cần phải thuyết phục cậu nữa."

Nam Cung Tam Bát: "..."

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Elizabeth sạch sẽ và tràn đầy năng lượng chạy đến phòng khách, vòng quanh Itzhaks để gây sự chú ý. Người sau mỉm cười lấy ra một cuốn sách bìa đen: "Đây, « Thống trị luận », về phòng đọc đi."

Vẻ hưng phấn trên mặt Elizabeth chưa tan đã muốn khóc, Itzhaks nghiêm mặt: "Con chơi cả ngày rồi, học đi!"

Hách Nhân thấy vậy liền chạy tới giật lấy cuốn sách trên tay Itzhaks: "Dạy con cũng phải chọn sách phù hợp chứ, con bé còn vị thành niên, anh đã cho nó đọc thứ nặng nề như vậy rồi?"

Elizabeth lập tức vui vẻ trở lại, kéo tay áo Hách Nhân: "Chú Nhân tốt nhất!"

Hách Nhân gật đầu hưởng thụ, lấy ra một cuốn sách mỏng từ không gian tùy thân: "Ta chuẩn bị cho cháu thứ thích hợp với trẻ con, đây là một bộ bài tập tiểu học..."

Elizabeth oà khóc, vừa khóc vừa giật lấy cuốn « Thống trị luận » trên tay cha: "Con đi học trị quốc!"

Khi Elizabeth chạy về phòng, Hách Nhân cúi đầu nhìn quyển bài tập trong tay, tặc lưỡi: "Đây là bộ bài tập năm xưa ta dùng, bao năm rồi vẫn không nỡ làm bẩn..."

Lily liếc nhìn anh: "Đúng vậy, như mới ấy, anh không thấy ngại khi nói đây là bảo vệ sách à?"

Hách Nhân cười gượng không nói gì, Vivian thấy Nam Cung Ngũ Nguyệt đang ngồi ngẩn người trên ghế liền đi tới.

"Không sao đâu, sẽ tìm được thôi." Vivian vỗ vai Ngũ Nguyệt, cô là một cô gái dịu dàng và nhạy cảm, tự nhiên có thể nhận ra hai anh em Nam Cung có tâm sự, chỉ là không ai biểu hiện ra ngoài.

Những gì họ chia sẻ đều liên quan đến tin tức về cha mẹ của mình.

Ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng nộ linh trong pháo đài cổ của Andrew có thể mang đến thông tin về vấn đề này. Vivian thậm chí đã lên kế hoạch chi tiết để "khảo vấn" nộ linh, nhưng không ai ngờ rằng khi chân tướng của nộ linh bị vạch trần, tất cả đều tan thành mây khói.

Nộ linh căn bản không phải là ác linh hay oán linh, cũng không thể giao tiếp được. Chúng chỉ là một dạng sóng điện từ và hỗn hợp năng lượng, pha trộn với một lượng lớn ký ức vỡ vụn gần như không thể đọc hay phục hồi. Ngay cả khi truy tìm đến quê hương của nộ linh, mọi người cũng chỉ tìm thấy một hành tinh hoang vu và không có phản ứng năng lượng Hải yêu nào trên hành tinh đó.

Nếu cha mẹ của anh em Nam Cung thực sự mất tích năm đó, thì có vẻ như họ đã bị nộ linh đưa đến một địa điểm hoàn toàn ngẫu nhiên thông qua dịch chuyển không gian dị thường. Cân nhắc đến việc nộ linh hành động phi logic, có lẽ bất kỳ manh mối nào cũng vô dụng.

Do đó, anh em Nam Cung vô cùng thất vọng.