Allamanda, trạm trung chuyển trên không, bừng sáng lên một vệt sáng. Khi ánh sáng tan đi, Hách Nhân cùng những người khác xuất hiện trên bệ Truyền Tống Môn. Lúc này, hành tinh này vừa vặn đón hoàng hôn. Mặt trời gần như khuất sau rặng núi, những tia nắng cuối cùng chiếu rọi lên phế tích của đô thành Hoàng Kim, bao phủ cả thành phố trong một màu vàng ảm đạm.
Vivian ngước nhìn lên bầu trời, thấy một vệt sáng trắng bạc bất thường nổi bật giữa nền trời nhá nhem tối. Vệt sáng này nhỏ hơn so với Mặt Trăng khi nhìn từ Trái Đất, với đường viền uốn lượn như dãy núi. Cô nheo mắt nhìn kỹ, nhận ra những kết cấu rõ ràng trên bề mặt ánh bạc: "A, đó là trạm nghiên cứu sao?"
Lily ngẩng đầu lên, vừa thấy Mặt Trăng liền theo phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống đất, hào hứng hú vang: "Ngao ô... Ngao ô... Ngao... Sao không có cảm giác gì vậy?"
Hách Nhân túm lấy tai Lily kéo đứng dậy: "Nói nhảm! Đây không phải Mặt Trăng!"
"Thật ra tôi luôn tò mò không biết vì sao người sói lại hưng phấn khi thấy ánh trăng," Itzhak vuốt cằm, vẻ mặt đầy hứng thú nghiên cứu, "Tôi không cảm thấy ánh trăng có năng lượng đặc biệt gì, nó chỉ là phản xạ ánh sáng Mặt Trời bình thường thôi mà."
Vivian nhún vai: "Chỉ có trời mới biết, tôi giao du với người sói hơn một vạn năm rồi mà vẫn chưa hiểu rõ."
Đúng lúc này, một tiếng vù vù vang lên từ phía chân trời. Hóa ra Cự Quy Nham Thai nhận được lệnh từ quỹ đạo, hạ xuống để đón người. Hách Nhân dẫn mọi người lên phi thuyền, nhanh chóng tiếp cận công trình vũ trụ tựa như pha lê kia. Mọi người không khỏi kinh ngạc trước vẻ hùng vĩ của công trình đồ sộ này. Lily tiếc nuối lắc lư hai tai: "Lúc đó mình nên đi theo cậu xem mới phải! Chuyện hoành tráng như vậy mà lại bỏ lỡ..."
Hách Nhân không để ý đến cô, chỉ chờ phi thuyền từ từ tiến vào cảng cập bến của công trình vũ trụ. Trong đầu anh đã hình dung ra cấu trúc của "Thành phố Pha lê" này. Anh biết cảng cập bến nằm ở phần giữa của công trình. Kiến trúc này là một tổ hợp phức tạp, với trung tâm điều khiển khổng lồ ở phần giữa, bao gồm các khoang dùng cho tàu cập bến, vận chuyển vật tư, chỗ ở cho nhân viên và nhiều chức năng khác. Xung quanh trung tâm là những mái vòm pha lê lớn nhỏ khác nhau, chứa các đơn vị làm việc chính của trạm nghiên cứu.
Hai công đoạn xử lý mẫu vật đã được kích hoạt, nhưng hiện tại mới chỉ có một trưởng tử hoàn thành giai đoạn "Thu nhận và xử lý". Dù sao, trưởng tử là một thứ rất phức tạp: không chỉ có kích thước khổng lồ mà còn chứa rất nhiều "tạp chất" cần loại bỏ khi được đưa đến đây. Thêm vào đó, việc di chuyển nó đòi hỏi hệ thống "Khúc hát ru" phải luôn hoạt động, nên việc xử lý tốn khá nhiều thời gian.
Hiện tại, trưởng tử được khai quật từ núi lửa Lạc Nhật đã hoàn thành xử lý và được an trí trong thùng chứa kín số một. Trưởng tử còn lại đang vướng mắc với Cây Đại Thụ Sinh Mệnh nên chưa thể xử lý xong.
Hách Nhân nhìn cầu nối pha lê của cảng vũ trụ hiện lên trên màn hình. Anh giảm tốc độ phi thuyền bằng thiết bị đầu cuối, sau đó kích hoạt một máy giám sát bên ngoài: "Nhìn kìa, đó là công đoạn thu nhận mẫu số hai."
Mọi người hào hứng tiến đến trước màn hình 3D và thấy công trường thi công hùng vĩ trong vũ trụ.
Mẫu số hai đang trải qua giai đoạn xử lý cuối cùng tại lối vào thùng chứa kín số hai, cách Cự Quy Nham Thai hào 100 km. Trưởng tử, tựa như một ngọn núi, vẫn còn hợp nhất với Cây Đại Thụ Sinh Mệnh. Phần lớn đá, tạp chất và những thứ tương tự đã được dọn dẹp sạch sẽ khỏi tổ hợp này. Vô số chùm sáng trong suốt, như keo lỏng, len lỏi giữa các xúc tu và dây leo của tổ hợp, vừa loại bỏ tạp chất còn sót lại vừa quét toàn bộ trưởng tử. Những chùm sáng này chính là "công nhân" của trạm nghiên cứu, vì Hách Nhân không có đủ nhân lực để điều động, nên trạm nghiên cứu này đồng thời kiêm luôn vai trò công nhân.
Phế liệu thải ra chủ yếu là đá và đất, nhưng cũng chứa các chất hóa học do trưởng tử bài tiết trong hơn một vạn năm hoạt động sinh lý chậm chạp, cùng với một số mảnh vụn bong tróc từ lớp vỏ ngoài. Vì vậy, chúng vẫn có giá trị lưu giữ. Chúng sẽ được đưa xuống tầng một của trạm nghiên cứu để phân giải, thu hồi toàn bộ vật chất hữu ích, sau đó đốt trong tầng khí quyển của Tana Goose.
"Cây Đại Thụ Sinh Mệnh và mẫu số hai đã gắn liền với nhau, không thể tách rời trong thời gian ngắn. Vì vậy, tôi định nhét toàn bộ thứ này vào thùng chứa," Hách Nhân chỉ vào thùng chứa số hai trong hình, mái vòm thủy tinh hình vỏ sò trên thùng đang chậm rãi mở ra, hé lộ không gian khổng lồ bên trong. "Trước khi bỏ vào, tất cả các xúc tu của trưởng tử và các điểm kết nối với Cây Đại Thụ Sinh Mệnh sẽ được gắn máy truyền cảm và thiết bị chặn thần kinh, để việc thí nghiệm sau này trở nên dễ dàng hơn."
Số hai của vật chứa mái vòm đã hoàn toàn mở ra. Trưởng tử cùng Sinh Mệnh Đại Thụ tổ hợp thể được bao bọc trong một đoàn quang mang, chậm rãi được đẩy vào bên trong. Khi toàn bộ hàng mẫu triệt để chìm vào thùng chứa, một lớp màng ánh sáng gần như trong suốt xuất hiện giữa vách thùng và hàng mẫu, bọc hàng mẫu thành hình dạng như một cái "kén". Sau đó, một loại vật chất mỏng manh, như mây như dịch được rót vào, dần dần ngâm trưởng tử vào trong đó.
Sau khi hoàn thành thao tác cuối cùng này, mái vòm thủy tinh bắt đầu chậm rãi khép lại.
Cự Quy Nham Thai hào nhận được báo cáo từ trạm nghiên cứu: "Số hai vật chứa chấp hành xác nhận thao tác... Chủ bình chướng tầng khép kín, trung tính chất môi giới dịch quán chú hoàn thành, tín hiệu truyền lại khảo thí... Như thường, cấp hai an toàn bình chướng khép kín, ngoại bộ mái vòm khép kín. Tất cả bộ phận an toàn kiểm tra thông qua, tín hiệu kết nối đến trung tâm khu khống chế, máy chủ trạm nghiên cứu tiếp quản vật chứa. Thu nhận thao tác hoàn thành."
Lily nghiêm mặt, biểu lộ nghiêm túc nghe xong báo cáo, thần thái trang trọng gật đầu: "Ừm, báo cáo xác nhận."
Hách Nhân cốc đầu cô: "Ngươi xác nhận cái cọng lông!"
Lily dùng đuôi ra sức vỗ vào chỗ tựa lưng của ghế: "Bởi vì cái này rất mang cảm giác mà!"
Quan sát xong quá trình thu nhận của vật chứa khổng lồ kia, Cự Quy Nham Thai hào mới bình ổn hạ xuống tại cảng cập bến của phi thuyền. Mọi người rời phi thuyền, đi đến một cây cầu dài sặc sỡ, giống như cầu vồng. Phía trên cầu là một tầng bình chướng gần như trong suốt, vượt qua bình chướng có thể trực tiếp nhìn thấy tinh không rực rỡ bên ngoài, còn bốn phía của cầu đều là kiến trúc công trình trong suốt sáng long lanh được hình thành từ thủy tinh. Lily vừa nhìn thấy cảnh tượng sáng lấp lánh này liền vui vẻ trở lại: "A...! Nơi này trông thật xinh đẹp! Còn xinh đẹp hơn Kuiper trạm nữa!"
Vivian cũng sờ cằm bình luận: "Ngươi nhìn xem cái thẩm mỹ quan này quá bình thường, sao mà đưa cho ngươi mấy cái thiết bị kia đều thành cái dạng quan tài vậy hả?"
Hách Nhân khóe miệng co giật: "Xem ra Nữ Thần tỷ tỷ cuối cùng cũng có chỗ bình thường: Chắc là khi lợp nhà thì thẩm mỹ quan của nàng mới bình thường."
Một đoàn người đi dọc theo cầu tinh thể vào bên trong, đi được một lúc thì Lily bắt đầu vụng trộm chuyển về phía bên cạnh, đôi mắt màu vàng óng ánh lên vẻ hưng phấn. Hách Nhân từ đầu đã để ý đến con Husky này, ngay lập tức gọi lại: "Lily ngươi làm gì đó?"
Đuôi Lily xù lông lên ngay lập tức, nhảy nhỏ chạy về: "Ta đi xem bên cạnh cầu có hàng rào không..."
Hách Nhân trợn trắng mắt: "Không được phép đào đá ở đây, ta biết ngay là ngươi muốn cho kho báu của ngươi thêm hai khối thủy tinh!"
Tai Lily lập tức mềm oặt xuống: "Gõ một khối mang về thôi có được không?"
Hách Nhân bị dáng vẻ của con nhóc này chọc cười: "Đừng nghịch ngợm, đây là nhà mới đó, mà ta cũng không tin ngươi thực sự có thể đánh được đá ở chỗ này, cái ngục giam này là để giam giữ trưởng tử đấy."
Vivian ở bên cạnh bày mưu cho Lily: "Ngươi về nhà có thể ghé qua chợ pha lê xem sao, đằng nào đá ngươi nhặt về cũng chỉ để bày thôi, chắc cũng không khác biệt lắm đâu..."
Lily vẫy đuôi, không để ý tới.
Khi mọi người đến khu trung tâm, Hách Nhân chợt nhớ ra một việc: "À phải rồi, ta vẫn chưa đặt tên cho trạm nghiên cứu này."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đồng loạt dừng bước. Vivian và Lily gần như đồng thanh: "Anh suy nghĩ lại đi!"
Hách Nhân gãi đầu: "Tôi còn chưa nói gì mà, tôi thấy gọi là..."
Vivian thành khẩn bịt miệng Hách Nhân lại: "Đừng nói, suy nghĩ kỹ đi – anh suy nghĩ lại đi."
Hách Nhân: "..."
"Hắn có suy nghĩ lại cũng thế thôi, đặt tên cho con gái là Hách Đậu Đậu, đặt tên cho mèo là Lăn, thì còn nghĩ ra cái tên nào hay ho hơn được nữa," Số liệu đầu cuối lắc lư ung dung bay lên giữa không trung, "Đừng xoắn xuýt, trạm nghiên cứu này có tên rồi, Trạm nghiên cứu Tinh Hạch – ngay trên đỉnh đầu các người kia kìa."
Hách Nhân ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên mái vòm pha lê của đại sảnh đang hiển thị hình ảnh trung tâm điều khiển ở chế độ chờ, và tên của trạm nghiên cứu nằm ngay trong khung hình đó. Anh ngạc nhiên: "Sao lần này chị Độ Nha đặt tên bình thường vậy?"
"Bình thường cái gì mà bình thường," Số liệu đầu cuối trao đổi với máy chủ của trạm nghiên cứu, nhanh chóng hiểu ra chân tướng, "Cậu nhìn cái trạm nghiên cứu này có giống hạt táo không?"
Hách Nhân: "..."
"Cho nên tên đầy đủ của nó là 'Trạm nghiên cứu Hạt Táo Thủy Tinh', Tinh Hạch là tên viết tắt thôi."
Hách Nhân: "...Đáng lẽ tôi không nên hỏi nguyên nhân mới phải!"