Hòa bình thời gian

Thực ra, từ lâu rồi, Hách Nhân đã mơ hồ cảm nhận được cô gái Hấp Huyết Quỷ bên cạnh mình có rất nhiều bí mật. Đây không chỉ là do trực giác nhạy bén của anh mách bảo, mà còn vì những dấu hiệu rõ ràng khiến anh không thể không chú ý.

Việc Vivian thường xuyên ngủ say và mất trí nhớ, những tập tính khác biệt hoàn toàn so với Huyết tộc thông thường, những năng lực độc nhất vô nhị mà chỉ cô mới có, và cả cái "thể chất" kỳ lạ đến mức một con dơi nhỏ từ người cô rớt xuống cũng có thể tu luyện thành tinh – nếu có thể gọi đó là thể chất. Tất cả những điều này đủ để Vivian trở thành một cá thể đặc biệt, thu hút sự chú ý. Hơn nữa, pho tượng được tìm thấy trong di tích Olympus và sự kiện "Tà Linh" gần đây càng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, ai có thể không đặt câu hỏi?

Nhưng Vivian đã sống như vậy hơn một vạn năm, và dường như cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Sau khi rời khỏi Độ Nha 12345, Hách Nhân không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Những thông tin mà đối phương cung cấp về Vivian khiến anh vô cùng bận tâm. Anh không khỏi liên tưởng đến những thuyết "nhân quả" trong truyện xưa, mà trong phần lớn các câu chuyện, "nhân quả" dường như không phải là điều tốt đẹp.

"Nhân quả" vướng mắc trên người Vivian hiện tại dường như đều chỉ đến Mộng Vị Diện. Có lẽ, khi bí mật của Mộng Vị Diện được hé lộ, mọi vấn đề sẽ trở nên rõ ràng.

"Bản cơ đề nghị ngươi đừng quá xoắn xuýt," giọng nói của thiết bị đầu cuối kéo Hách Nhân ra khỏi dòng suy nghĩ, "Ngươi bộ dạng này trở về nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vả lại... 'vướng mắc nhân quả' nghe có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra cũng chỉ là vậy thôi. Đơn giản là khiến ngươi vướng vào một vài chuyện phiền phức. Chỉ cần có đủ năng lực giải quyết phiền phức, 'vướng mắc nhân quả' thường không nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng lẽ ngươi không có tự tin đó sao?"

Hách Nhân ngẩng đầu, thấy cửa nhà đã ở ngay trước mắt. Anh vỗ vỗ mặt, dứt khoát gạt bỏ những chuyện chưa thể giải quyết sang một bên: "Kệ đi, chuyện lớn đến đâu cũng có cách giải quyết!"

Thiết bị đầu cuối lẩm bẩm trong đầu: "Vậy mới đúng."

Vừa đẩy cửa bước vào nhà, luồng gió mát mẻ ùa tới xua tan cái nóng nực và cảm giác bồn chồn mà anh đã gom góp trên đường. Hách Nhân hít sâu một hơi, cảm thấy ngôi nhà của mình chẳng khác nào một ốc đảo dễ chịu. Anh thỏa mãn ngả người xuống ghế sofa trong phòng khách, lim dim mắt thở dài: "Thoải mái..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng rít "Meo ô", ngay sau đó khóe mắt lóe lên một tia hàn quang, và rồi một cái cào rắn chắc giáng xuống mặt. Hắn vội vàng né tránh, lúc này mới thấy "Lăn" đang ngồi xổm trên lan can ghế sofa, vẻ mặt tức giận, cái đuôi vắt ngang chỗ hắn vừa ngồi, hóa ra là hắn đã đè lên đuôi mèo.

 Hách Nhân vội vàng xin lỗi: "Ách, thật xin lỗi, không thấy ngươi. Mà lại đã bảo bao nhiêu lần rồi! Không được ngồi xổm trên lan can! Ngươi biết bây giờ ngươi nặng bao nhiêu không?!"

 "Lăn" nghiến răng với Hách Nhân, tiếp tục cúi đầu nghịch điều khiển từ xa, làm như không nghe thấy.

 Số liệu đầu cuối tiện hề hề lên tiếng từ bên cạnh: "Đến mức phải xin lỗi cả sủng vật, mà nó còn chẳng thèm để ý đến anh."

 "Im miệng."

 Nhưng cũng phải cảm ơn con mèo ngốc bướng bỉnh này đã ngắt lời, Hách Nhân đã hoàn toàn điều chỉnh lại được tâm trạng từ những lo nghĩ và áp lực trước đó, không cần lo lắng bị người nhà phát hiện ra điều gì. Hắn lắc đầu thở dài, tiến lên gạt đuôi "Lăn" sang một bên, rồi ngồi xuống vị trí quen thuộc, quay sang nói chuyện với mèo cưng: "Này... cho ta xem TV một lát được không?"

 Con mèo ngốc dứt khoát giấu cái điều khiển TV vào trong người: "Không cho mèo xem."

 Hách Nhân ôm mặt than thở: Không ngờ có ngày mình lại phải xin lỗi sủng vật, đến xem TV cũng phải thương lượng với nó. Giờ phút này, hắn thật sự có chút hoài niệm cái thời "Lăn" còn chưa thành tinh, khi đó con mèo này dễ đối phó hơn nhiều, nếu không vừa ý hắn, hắn cứ việc túm gáy nó lên và ném ra ngoài...

 Nghĩ đến đây, hắn không khỏi quay sang nhìn Miêu cô nương. Như thể đang tìm kiếm góc độ và vị trí thích hợp để ném cô nàng ra ngoài, nhưng rất nhanh hắn lại thở dài: Xưa rồi Diễm ơi, giờ không thể làm thế được nữa rồi. Chỉ cần hắn dám vung tay lên, đảm bảo tổ chức bảo vệ động vật, bộ phận nữ quyền và bộ phận nhân quyền sẽ liên hợp kéo đến đánh hội đồng...

 "Lăn" cảm thấy gáy chợt lạnh sống lưng, run rẩy một cái, nghi hoặc nhìn Hách Nhân, trong đôi mắt mèo phản chiếu hình ảnh chủ nhân đang lười biếng: "Đại đại mèo, vừa rồi tâm trạng không tốt, bây giờ đỡ hơn chưa?"

 Quả là trực giác động vật, con miêu yêu chưa hoàn toàn thoát ly bản năng này vậy mà có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ nhất trong tâm trạng của Hách Nhân, Hách Nhân ý thức được con bé ngốc này cũng biết quan tâm mình, không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa lỗ tai nó: "Không sao."

 "Vậy hả, thế hôm nay có cá khô nhỏ không?"

 Hách Nhân: "..."

 Mỗi lần ấn tượng của hắn về con mèo ngốc này được cải thiện thì đều bị chặn đứng bởi sự bướng bỉnh không đổi của nó khi nhắc đến cá khô nhỏ.

Vivian từ phòng bếp đi ra, cô vừa cảm nhận được Hách Nhân về nhà, vui vẻ chào đón: "Anh về rồi à? Em còn tưởng hôm nay Nữ Thần lại bao ăn chứ. Chờ lát nữa ăn cơm nhé, hôm nay em cùng đại cẩu đi mua đồ ăn, về nấu cơm hơi muộn."

Nhìn Vivian, Hách Nhân không khỏi nhớ đến chuyện Độ Nha 12345 kể. Anh vô thức nhìn kỹ cô gái Hấp Huyết Quỷ, như muốn tìm kiếm thông tin gì trên người cô, nhưng tất nhiên là vô ích.

"Anh nhìn em làm gì? Mặt em dính dầu à?" Vivian khó hiểu sờ mặt, "Đâu có..."

Hách Nhân vội thu lại tâm tư, lảng sang chuyện khác: "À, không có gì, chỉ là thấy em mặc bộ đồ này đẹp đấy."

Vivian càng khó hiểu, cúi đầu nhìn: Ngoài bộ quần áo cũ thì chỉ có cái tạp dề mới may. Cô hiểu lầm: "À, ra là anh thích tạp dề..."

Hách Nhân không biết cô nghĩ gì, nhìn quanh, thấy Vivian vẫn giữ hình dáng người, không có gió lạnh nào quanh cô. Anh ngạc nhiên: "Hôm nay không phải em tạo gió lạnh à?"

Vivian chỉ lên cầu thang: "Hai mẹ con Ngũ Nguyệt làm đó, bảo là hôm nay cho mọi người trải nghiệm 'gió biển băng dương'."

Hách Nhân chưa để ý phòng khách, giờ nhìn mới giật mình: Trên cầu thang lên lầu hai là hai cái đuôi rắn khổng lồ, hóa ra Nam Cung Ngũ Nguyệt và Elsa đang nằm dài ở đó. Hai vị Hải Yêu dùng đuôi chiếm trọn cầu thang, gió mát ẩm ướt tràn ra từ chỗ họ, khác hẳn không khí khô lạnh Vivian tạo ra.

"Cứ như vườn bách thú," Hách Nhân nghĩ đến cảnh tượng kỳ dị này, trong đầu hiện lên đủ loại phim thần tiên ma quái, "Nếu có người ngoài đến chắc sợ chết khiếp... Mà hai người làm lạnh thì đâu cần nằm trên cầu thang chứ?"

Đuôi Nam Cung Ngũ Nguyệt ở tầng một khẽ vẫy, giọng nói từ tầng hai vọng xuống: "Bảo dưỡng đó, bảo dưỡng. Tựa đuôi lên dốc thoải giúp ngủ ngon, mẹ em vừa dạy, gọi là 'trọng lực liệu pháp'."

Hách Nhân ngẩn người, nghĩ tốt nhất đừng tìm hiểu thói quen sinh hoạt của ma vật, nhưng vẫn hỏi: "Hai người chắn đường thế kia, người khác lên xuống thế nào?"

Nam Cung Ngũ Nguyệt tiếp tục vẫy vẫy chóp đuôi: "Chủ nhà, ngươi thử xem đi, ta có thể cuốn ngươi lên đó, chắc chắn ổn định hơn thang máy nhiều."

Hách Nhân: "Vậy còn xuống lầu thì sao?"

Vừa dứt lời, Elizabeth đã nhanh nhẹn xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai. Cô bé chào hỏi hai con rắn biển rồi ngồi ngay lên đuôi Elsa, trượt xuống như trên cầu thang trơn bóng, vừa trượt vừa vui vẻ kêu lên. Hách Nhân lúc ấy đã hoàn toàn bị đám sinh vật kỳ lạ nhà mình chinh phục bởi lối tư duy sáng tạo khác người. Anh nghĩ, có lẽ một ngày nào đó cầu thang nhà mình biến thành tinh cũng không có gì lạ.

Anh vừa nghĩ vậy thì thấy Elizabeth lại vui vẻ bảo Nam Cung Ngũ Nguyệt cuốn mình lên lầu hai, rồi lại tiếp tục trượt xuống, miệng không ngừng reo hò. Anh chỉ có thể thầm sửa lại suy nghĩ: Cũng có thể là cầu trượt thành tinh.

Cứ như vậy, bất kể thế giới bên ngoài có bao nhiêu phiền phức đang chờ đợi, Hách gia đại trạch vẫn nghênh đón những ngày tháng bình yên như trước.

Ít nhất là hiện tại.