Lại phải cùng đám kia gian thương liên hệ

Ngay từ đầu hành động, Heshana cơ bản là mê man suốt hành trình. Nhưng trước đó, việc bị ném lên một chiếc phi thuyền ngoài hành tinh khiến nàng choáng váng hơn nhiều.

 Khi thấy đài chỉ huy của Cự Quy Nham Thai hào, nàng mới tin đây là phi thuyền công nghệ cao thật sự, sờ được. Rõ ràng người Địa Cầu không thể tạo ra thứ này.

 "Đây là thật ư?" Heshana dò xét khắp cầu tàu, nhưng không dám động tay, sợ làm hỏng thứ gì rồi bị Hách Nhân lừa. Trong mắt nàng, Hách Nhân luôn là kẻ xấu xa. "Các ngươi lấy đâu ra cái thứ này?"

 "Ở Địa Cầu còn có cả Hấp Huyết Quỷ và Người sói, sao lại không thể có khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh?" Hách Nhân đáp, "Hơn nữa, theo lẽ thường, khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh đáng tin hơn lũ huyễn tưởng chủng như các ngươi."

 Heshana ngẩn người nhìn Hách Nhân, một lúc sau mới nói: "Ngươi từ Sao Hỏa tới? Hay là Halo Reach?"

 Có thể thấy Hấp Huyết Quỷ nhanh nhạy này khác Hấp Huyết Quỷ truyền thống thế nào, đứa trẻ này còn biết Halo Reach...

 Cự Quy Nham Thai hào chậm rãi xuyên qua địa xác thượng tầng, rồi tuần hành trên không lớp ngoài của nó. Hình ảnh gửi về cho thấy không khí đục ngầu, cảnh tượng mục nát suy vong của địa xác thượng tầng, tạo cảm giác chán ghét.

 Phi thuyền vượt qua một vùng đồi núi nhão nhoét, phía trước là vài miệng phun rải rác. Hơi nóng đục ngầu xông ra từ miệng phun khiến không khí vùng này có màu xanh thẫm.

 Nhìn cảnh tượng Địa Ngục này, Vivian cảm khái: "Không ngờ bên dưới lại ẩn giấu một thế giới khác."

 "Ngươi định xử lý tầng địa xác này thế nào?" Nam Cung Ngũ Nguyệt tò mò hỏi, "Nơi này đầy nước thải và khí thải độc hại, còn có quái vật biến dị, lại thêm việc nó che chắn ánh mặt trời. Chắc chắn phải xử lý sạch, nhưng bên dưới nó lại là khu bảo tồn... Ta không nghĩ ra cách nào an toàn để bóc lớp này đi cả. Chỉ cần rơi chút cặn bã xuống dưới thì đó là vật rơi tự do từ độ cao hơn vạn mét, không chỉ là tạo ra một cái hố đâu."

 Lily đáp ngay: "Chúng ta định tiếp quản hệ thần kinh trưởng tử còn gì? Đến lúc đó kích hoạt lại những cây trụ đại thụ kia, để nó thu tán cây lại thì sao?"

Hách Nhân gảy ót nàng một cái: "Đừng làm rộn. Như vậy tất cả mái vòm đều sụp đổ xuống mất, nơi này tích lũy hơn trăm triệu tấn Thạch Hóa vật chất. Thiên Trụ Đại Thụ mà hơi run rẩy một cái thôi là bên trong sinh thái quyển chết gần hết. Phần cuối, ngươi tra xem tình huống tương tự nên xử lý thế nào, có nghề nào chuyên gọt da hành tinh không?"

 "Ngươi nghĩ mà xem, tình huống bình thường thì có công ty chuyên gọt da hành tinh chắc?" Số liệu đầu cuối không khách khí chút nào mà châm chọc, "Nhưng ta thì có thể giới thiệu cho ngươi công ty dân doanh có công năng tương tự."

 Số liệu đầu cuối vừa nói vừa truyền tư liệu đến trước mắt Hách Nhân, hắn vừa nhìn đã sửng sốt: "Fairyl liên hợp khai thác mỏ? Đám gia hỏa này sao đâu cũng có mặt?"

 "Ta nói cho ngươi biết, phàm là nghề nào kiếm ra tiền là y như rằng có bọn nó nhúng tay. Cho dù nghề nào không kiếm được tiền, nhưng kiếm được tiếng tăm là bọn nó cũng phải tham gia cho bằng được, nếu không sao thành gian thương nổi danh khắp Hư Không Văn được."

 Hách Nhân ồ một tiếng, nhìn cái tên Fairyl liên hợp khai thác mỏ vẫn thấy có gì đó sai sai: "Nhưng ta muốn gọt da cho hành tinh này, ngươi lại tìm đám chuyên đi đào quặng... Ờm, chẳng lẽ ngươi định để bọn nó đào hết địa xác đi...?"

 Phần cuối lẩm bẩm: "Đúng thế, đội khai thác mỏ dân gian hiệu suất cao nhất vũ trụ này chính là bọn nó. Nghe nói năm xưa gần Arcturus có Tiểu Văn minh quyển gặp nguy vì đám thiên thạch lang thang, một đống lớn tiểu hành tinh khổng lồ sắp sửa san bằng cả nhà bọn nó, khi đó bọn nó phát tín cầu cứu khắp nơi. Sau đó vừa hay Fairyl liên hợp khai thác mỏ có một đám thuyền chở quặng đi ngang, đám tiểu hành tinh còn chưa kịp nện xuống đã bị đám cháu trai kia đào sạch sành sanh."

 Hách Nhân: "..."

 Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ bụng hiệu suất này chắc là đủ dùng: "Vậy cũng được, cứ bọn nó đi. Cơ mà bọn nó móc hết địa xác như thế thì có an toàn không? Máy móc hạng nặng vừa khởi động, Thiên Trụ Đại Thụ chắc đổ sụp khối kha khá chứ?"

 "Bọn nó có kỹ thuật đó. Có thể tạo ra lớp gián đoạn lực hút bao bọc cả hành tinh, phòng ngừa mái vòm nham thạch vỡ vụn rơi xuống."

 Hách Nhân nghĩ nghĩ: "Ừm, còn một vấn đề cuối: Phí tổn tính thế nào?"

 Số liệu đầu cuối nghe thế liền cao hứng, dùng hình chiếu 3D hiện ra cấu hình tầng địa xác trên Luyện Ngục tinh cầu, chỉ thấy từng tầng từng tầng nham thạch hóa thạch từ tán cây được tiêu chú màu sắc khác nhau hiện ra trên hình chiếu: "Ngươi biết đây là cái gì không?"

 "Tảng đá chứ gì."

 "Sai, đây là tiền!" Phần cuối ồn ào, "Đây là tàn xác thân thể trưởng tử cùng vật bài tiết cường độ cao tạo thành tầng nham thạch chồng chất, hơn 80% Văn minh quyển trong Ngân Hà cũng chế tạo không ra thứ có cường độ này đâu, dù ta không biết thứ này rốt cuộc dùng làm gì.

 Nhưng trong vũ trụ thiếu gì nhà đầu tư mạo hiểm nguyện ý bỏ đống tiền lớn ra trữ hàng loại hàng hiếm này."

"Nhưng mà như vậy vẫn rất lãng phí, cách dùng cũng không có chút phẩm vị nào. Ngươi nghĩ lại xem, những kẻ làm sưu tầm kia..."

 "Những kẻ làm văn nghệ, hoặc những phú hào lắm tiền nhiều của thích sưu tầm đồ cổ và châu báu dị văn minh đầy Ngân Hà kia, thứ bọn hắn thích nhất là nện tiền mua một đống tảng đá vụn về nhà cúng bái, sau đó mời người đến nhà thổi phồng. Mặc dù chẳng ai biết đống đá đó có tác dụng gì, nhưng bọn hắn cứ làm như vậy không biết mệt."

 Số liệu đầu cuối vừa nói, Lily vừa gật đầu phụ họa, rồi lên tiếng: "Thưởng ngoạn kỳ thạch có thể là một thú vui tao nhã, ta cũng thường thu thập đá mà."

 Hách Nhân xua tay gạt nàng ra: "Ngươi đi chỗ khác chơi. Ngươi mà làm việc thì đến nửa viên gạch vỡ cũng hận không thể ôm về nhà liếm, sao so sánh với đám thổ hào kia được."

 Rồi hắn có chút hứng thú hỏi Số liệu đầu cuối: "Ngươi nói thật sự có người chịu bỏ tiền ra mua thứ này à? Kẻ có tiền đâu phải người ngu, ngươi lôi một đống tảng đá đến bảo chúng là hóa thạch siêu cấp sinh vật, có giá trị sưu tầm lớn, bọn hắn cũng tin à?"

 Số liệu đầu cuối cười: "Thường thì chắc chắn không tin, nhưng nếu có thẩm tra quan ký tên xác nhận thì sao?"

 Hách Nhân lập tức hiểu ra mọi chuyện.

 Thẩm tra quan, người chứng kiến văn minh, người tiễn đưa và ghi chép, ánh mắt và tiếng nói của thần linh, kẻ duy nhất trong vũ trụ có quyền xem xét và ước định các sự kiện lịch sử từ góc độ người ngoài cuộc, một "phàm nhân" (nhiều nền văn minh xem thẩm tra quan như một loại bán thần). Trước đây Hách Nhân hoàn toàn không có khái niệm gì về điều này.

 Chỉ cần hắn chứng minh, những vật chất thạch hóa ở tầng ngoài hành tinh Luyện Ngục này sẽ có giá trị lớn trong giới sưu tầm của một số người đặc biệt: Thế giới của người giàu, ngươi không thể đoán được đâu.

 Mà việc chứng minh này đối với Hách Nhân và luật pháp của tất cả thần minh mà nói thì dễ như trở bàn tay.

 Sau khi nghĩ thông suốt, hắn gật đầu: "Ta sẽ cho phép liên doanh khai thác mỏ đến đây lấy quặng miễn phí, đồng thời cấp cho họ một văn bản xác nhận giá trị lịch sử của những 'khoáng thạch' này. Còn họ chỉ cần đảm bảo an toàn và hiệu quả trong quá trình khai thác, cũng như duy trì quỹ đạo của hành tinh. Ai cũng không tốn tiền, nhất cử lưỡng tiện."

 "Hơn nữa, về lâu dài thì đám gian thương kia còn kiếm đậm hơn nữa," Số liệu đầu cuối phát ra một tràng âm thanh quái dị, có vẻ tiếc nuối, "Chậc chậc, đến đá thường bọn hắn còn mua, huống chi là có thẩm tra quan ký tên. Chỉ tiếc là tài sản của nền văn minh hiện tại không có giá trị gì với ngươi, đành để đám gian thương kia kiếm vậy, ta cũng coi như làm ơn."

 Hách Nhân cười: "Nhiều khi nhân tình còn có tác dụng hơn tiền mặt."

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh: "Lâu rồi không gặp, ngươi và Pedi sao lại trở nên giống gian thương vậy?"

Hách Nhân ngẩng đầu, thấy Nolan đang đứng cạnh mình. Hắn có chút tự hào cười: "Thẩm tra quan đều là nhân vật lớn mà. Ngươi đừng nhìn ta như vậy, thật ra ta rất lợi hại đấy."

"Ta biết," Nolan nghiêng đầu, "Mấy hôm trước ta đến Eyrie, thấy những Tinh Linh được ghi lại trong kho tài liệu. Bọn họ vì Thái Dương Vương xây tượng đài và đài kỷ niệm khổng lồ, ta biết ngươi đang làm việc lớn."

"Ngươi đi rồi à," Hách Nhân gãi đầu, "Còn định lát nữa đưa ngươi đi xem các cứ điểm của ta ở khắp nơi, xem ra không cần nữa rồi, trong kho tài liệu của ngươi có hết."

Nolan gật đầu, rồi đột nhiên chỉ vào đài điều khiển: "Ta chỉ có một câu hỏi."

Hách Nhân: "Gì vậy?"

"Vì sao lúc ta lái thuyền, cái máy PDA này cứ phải cắm trên người ta?"

Hách Nhân ngớ người, quay sang nhìn phần cuối: "Đúng ha, giờ Nolan lái thuyền, ngươi vẫn ở trên đó làm gì?"

Thiết bị đầu cuối lập tức cảm nhận được nguy cơ, ra sức nhét mình vào khe và kêu to: "Bản cơ không đi! Đây là ngự tọa của bản cơ! Đời này bản cơ nhất định phải làm máy chủ chiến hạm, ai dám rút bản cơ ra, bản cơ liều mạng với các ngươi!"

Hách Nhân: ". . ."