Heshana cùng đồng đội không ngờ rằng chuyến đi từ Trái Đất đến Luyện Ngục thì dùng Cổng Truyền Tống, nhưng khi trở về lại ngồi phi thuyền vũ trụ. Vận mệnh thật khó lường, trước khi nó định đoạt, chẳng ai biết điều gì đang chờ đợi.
Vài ngày sau, Hách Nhân cùng mọi người trở về nhà ở Nam Giao.
Itzhak đang cùng con gái phơi nắng trước cửa. Thấy Hách Nhân từ chợ mua đồ ăn (chủ yếu là sườn cho Lily) về, Elizabeth vui mừng chạy ra đón. Hách Nhân đưa đồ cho Lily, xoa đầu Elizabeth, nhìn ngôi nhà quen thuộc và mỉm cười.
Chuyến đi Luyện Ngục này không quá nguy hiểm hay xa xôi so với những lần "đi công tác" trước, nhưng hắn cảm thấy mệt mỏi về tinh thần. Cảm giác này chỉ dịu đi khi thấy cánh cổng nhà.
Hắn biết vì chuyến đi Luyện Ngục có quá nhiều chuyện xảy ra, nhất là chuyện liên quan đến Ma Thần Vivian. Sự việc này gây chấn động, khiến người ta kiệt quệ. Nếu thần kinh của hắn không đủ vững chắc, có lẽ đã bị ám ảnh tâm lý.
Có lẽ những người khác cũng cảm thấy vậy. Khi nhìn thấy cửa nhà, Nam Cung Tam Bát và Nam Cung Ngũ Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Vivian cũng lộ vẻ buông lỏng.
Trong nhóm, chỉ có Lily là không thay đổi. Cô bé không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ vui vẻ xách sườn chạy vào nhà. Tinh thần lạc quan của cô bé dường như là một loại sức mạnh. Hách Nhân nghi ngờ rằng dù trời sập xuống, nếu không chết ngay tại chỗ, cô bé vẫn có thể vui vẻ.
Người vui vẻ không kém Lily có lẽ là cô bé Elizabeth. Nhờ sự giáo dục của cha, cô bé có thần kinh thép. Bị thổi bay vài trăm mét rồi rơi xuống đất, cô bé chỉ cười nói: "Quá kích thích!"
Vivian khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Về nhà vẫn là tốt nhất."
Hách Nhân nghe thấy liền mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, lần này ở ngoài xảy ra nhiều chuyện. Về nhà rồi thì đừng nghĩ ngợi gì cả. Nghỉ ngơi hai ngày rồi tính. Vấn đề của ngươi, ta sẽ hỏi ý kiến Độ Nha."
Heshana cau mày nhìn Vivian rồi nhìn Hách Nhân, đột nhiên buồn bã: "Xong rồi. Vivian đại nhân xem đây là nhà thật rồi! Cứ thế này nàng sẽ không để ý đến ta nữa!"
Cassandra đành phải an ủi: "Nữ chủ nhân, nghĩ thoáng đi. Dù sao trước kia Vivian đại nhân cũng đâu có để ý đến ngươi."
Vị Hấp Huyết Quỷ này năm đó suýt bị đánh chết hẳn là thật, hơn nữa nàng nói lời nói thật. Chỉ là với cái phong cách này, tương lai chỉ sợ vẫn phải bị Heshana đánh cho gần chết, rồi xem ai động thủ giúp nàng thôi.
Trong nhà vẫn như cũ, có cha mẹ Nam Cung ở lại giúp đỡ trông nom. Hách Nhân rốt cuộc không cần lo lắng mỗi lần đi công tác về đều phải dọn dẹp một đống bụi đất mới có chỗ ngủ nữa.
Hắn về đến nhà thì thấy TV trong phòng khách đang mở, trên lưng ghế sô pha lộ ra một đôi tai mèo nhọn, có túm lông trắng, còn một cái đuôi dài thì đang vẫy qua vẫy lại bên cạnh ghế.
Hắn lên tiếng gọi con mèo ngốc vô tâm vô phế kia: "Lăn! Sao cứ xem TV thế, ta về mà không chào hỏi một tiếng?"
Xuẩn mèo thò đầu ra từ lưng ghế sô pha, giơ bàn chân nhỏ xíu lên lung lay trước mặt Hách Nhân, nhẹ nhàng kêu "Meo" một tiếng, rồi dùng đuôi chỉ vào quảng cáo đồ ăn cho mèo trên TV: "Đại đại mèo, ta muốn ăn cái này! Ngươi đi mua cho ta đi!"
Hách Nhân: "… Quả nhiên là đồ vô tâm vô phế, ngươi không biết ta vừa gặp xui xẻo trở về à?"
"Ồ." Miêu cô nương lắc đầu, tựa hồ đã hiểu ra, bèn nhẹ nhàng nhảy xuống ghế sô pha, lén la lén lút đi tới cọ đầu vào ống quần Hách Nhân: "Cho ngươi cọ tai nè. Ngươi chơi đuôi ta không? Đang rất thích đó! Cho ngươi chơi năm phút nha."
Hách Nhân: "…"
Itzhak đứng bên cạnh nhìn, há cái miệng rộng đầy máu ra cười: "Nàng không phải vô tâm vô phế, nàng chỉ là đang dùng cách của mình để hòa hợp với ngươi thôi."
Hách Nhân dở khóc dở cười gãi tai "Lăn", dỗ Miêu cô nương về lại ghế sô pha rồi chạy tới phòng tắm tìm Đậu Đậu đang ngâm trong chậu.
Tiểu nhân ngư hình như có cảm ứng, khi Hách Nhân còn chưa ló đầu vào, nàng đã vội vàng nhào lên trong nước. Hách Nhân vừa xuất hiện đã bị tiểu gia hỏa phun cho một mặt bọt nước. Hắn bế Đậu Đậu từ trong chậu ra, hơi kinh ngạc: "Ấy, nặng quá… Lại lớn rồi hả?"
"Lớn rồi!" Đậu Đậu vui vẻ dùng đuôi quẫy vào tay Hách Nhân: "Hơn nữa còn rụng vảy nữa!"
"Rụng vảy?" Hách Nhân ngẩn người, lúc này mới để ý trong chậu nước nơi Đậu Đậu vừa nằm có một ít vụn nhỏ lấp lánh. Vảy cá của nhân ngư rất mịn, nhưng trên đuôi của tiểu gia hỏa lại có vài chỗ màu sắc không đều, trông như vảy mới mọc, "Bắt đầu từ khi nào vậy?"
Đậu Đậu đếm trên đầu ngón tay rồi lớn tiếng đáp: "Ba ngày rồi! Không tính hôm nay."
Hách Nhân vội bế Đậu Đậu ra phòng khách hỏi ý kiến Nam Cung Ngũ Nguyệt: "Đậu Đậu rụng vảy cô biết không?"
"Ta sao biết được?" Nam Cung Ngũ Nguyệt liếc xéo hắn một cái, "Ta vẫn luôn đi theo ngươi mà, quên rồi hả?"
Hách Nhân vỗ trán, chợt nhớ ra chuyện này. Đúng lúc đó, Elsa từ phòng bếp bước ra, nghe được Hách Nhân và Ngũ Nguyệt nói chuyện, nàng liền nói:
"Rụng vảy có lẽ là hiện tượng bình thường. Dung mạo của nàng lớn nhanh, hoa văn trên đuôi cũng thay đổi. Có lẽ loài người cá này đang chuyển từ giai đoạn con non sang nhi đồng nên mới rụng vảy.
Ta đã quan sát kỹ, nhóc con rất khỏe mạnh. Vảy mới mọc ra có đường vân hoàn toàn khác với vảy cũ, rõ ràng là đặc trưng của hai giai đoạn sinh lý khác nhau, nên đây chắc là tình huống bình thường."
Nghe Elsa, một chuyên gia về sinh vật biển sâu, nói vậy, Hách Nhân mới yên tâm. Hắn bế Đậu Đậu lên ngắm nghía hồi lâu, thấy nhóc con vẫn tinh nghịch như trước, chỗ vảy rụng cũng đã mọc lại, xem ra đây đúng là hiện tượng sinh lý bình thường.
Thấy Hách Nhân cuống quýt lo lắng như vậy, Lily không nhịn được lẩm bẩm: "Có phải chỉ là thay vảy thôi đâu, ta còn thay lông hai lần một năm đấy, có thấy ngươi lo lắng gì đâu."
"Nói thừa, từ bé đến lớn ta xem chó nhà Triệu đại gia rụng lông cả mấy chục lần rồi, nhưng thấy nhân ngư thay vảy thì đúng là lần đầu," Hách Nhân quay sang liếc Lily, "Nói mới nhớ, nhân ngư đúng là khác cá thường nhỉ... Lớn ngần này rồi mới nghe chuyện vảy cá còn thay được, ta cứ tưởng nó mọc một lần rồi thôi chứ."
Lily khoanh tay, ngồi trên ghế sofa lắc lư, vừa lắc vừa nhớ lại: "Trước lần rụng lông đầu tiên, ta cũng tưởng lông mình mọc một lần là xong. Ai dè sau khi hiểu chuyện, thấy lông rụng cả mảng lớn làm ta sợ chết khiếp, cứ tưởng mình sắp chết đến nơi, còn định lấy keo dán lại chỗ lông rụng ấy chứ. Tuổi thơ... thật đáng nhớ."
Hách Nhân nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái: "Ngươi cũng nên xem chó rụng lông thế nào chứ, chẳng lẽ hồi bé chỗ ngươi ở không có chó à?"
Lily ưỡn ngực đáp: "Lúc đó ta còn tưởng mình là người sói chứ bộ! Với lại ta nghĩ sau khi thành tinh thì chắc không cần thay lông nữa..."
Mọi người: "..."
Heshana có vẻ hơi câu nệ, ngồi trên ghế sofa, ngẩn người nghe Hách Nhân và gia đình kỳ lạ của hắn thảo luận những chuyện mà người thường không thể hiểu nổi, cũng không thể trải qua.
Trong môi trường này, nàng cảm nhận được một bầu không khí chưa từng có ở Athens, một bầu không khí thiếu kỷ luật, thiếu cảnh giác, thiếu ổn định và khả năng kiểm soát, nhưng nàng lại cảm thấy rất mong chờ.
Vivian ngồi xuống cạnh nàng, hỏi: "Gia tộc ngươi còn cần quản lý mà, định khi nào về?"
Heshana khựng lại một chút, nàng nhận ra rằng mình không được chào đón ở nơi này, đặc biệt là không được Vivian hoan nghênh. Nàng hơi cúi đầu: "À, đúng vậy, ta định đi... Ta sẽ đi vào ngày mai, hôm nay ta ở lại một ngày có được không?"
Vivian liếc nhìn Hách Nhân, nhẹ nhàng vuốt tóc: "Cũng không thành vấn đề. Thật ra ta muốn nói là, ngươi ở thêm hai ba ngày cũng không sao, nhưng đừng làm lỡ việc của gia tộc ngươi. Dù sao Athens không phải là một nơi an toàn, hơn nữa Liệp Ma Nhân đang theo dõi các ngươi, ngươi cần phải trở về trấn giữ."
Heshana giật mình. Nàng không thể tin được Vivian lại chủ động mời nàng ở lại đây thêm hai ngày. Dù lời "mời" này có phần lạnh nhạt, nhưng đó là niềm vui ngoài ý muốn mà nàng chưa từng trải qua trong hàng ngàn năm: "Vivian đại nhân, ngươi... không thấy ta phiền phức sao?"
"Nếu ngươi làm ầm ĩ lên thì ta chắc chắn thấy phiền," Vivian đáp ngay, "Nhưng mấy ngày nay sống chung, ta thấy ngươi trưởng thành hơn nhiều, không còn bám người như trước nữa. Hơn nữa, chủ nhà cũng khuyên ta nên quan tâm ngươi hơn, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn đi."
Biểu cảm của Heshana trở nên đặc sắc hơn, nàng càng khó tin nhìn Hách Nhân, trong lòng chứa đựng vô vàn suy nghĩ phức tạp. Cuối cùng, nàng hụt hẫng sụt sịt mũi, lầm bầm như hờn dỗi: "Cảm ơn, hai cha."
Sau đó, Hách Nhân liền cả người lẫn cá trong ngực trượt xuống phía dưới bàn trà.