Đậu Đậu bơi lội tung tăng trong chậu nước, thỉnh thoảng nghịch ngợm nhả bọt về phía Hách Nhân. Trông nàng có vẻ vẫn khỏe mạnh như thường, khiến Hách Nhân bớt lo đi phần nào. Nhưng quan sát kỹ, hắn vẫn nhận ra có gì đó không ổn: Đậu Đậu bơi không thẳng mà cứ nghiêng về một bên, đuôi cũng không vẫy linh hoạt như trước.
Nuôi nhân ngư hai năm, Hách Nhân giờ đã tích lũy được cả đống kiến thức kỳ quái. Hỏi thử có mấy bậc phụ huynh rảnh rỗi đi săm soi cái đuôi của con gái mình? Hách Nhân nghĩ chắc mình mà làm thêm hai năm nữa thì thành chuyên gia thủy sản mất.
"Có chỗ nào không thoải mái không con?" Hách Nhân lo lắng chọc chọc cánh tay Đậu Đậu. Bé con tuy nhìn hoạt bát, nhưng vốn dĩ nàng đã là đứa trẻ quá hiếu động, lại còn đang tuổi ăn ngủ, khó mà biết nàng có để ý đến những vấn đề nhỏ trên cơ thể không.
Đậu Đậu quấn quanh ngón tay Hách Nhân hai vòng, rồi ôm lấy ngón tay cái của hắn: "Bụng căng, nhưng hình như không cảm giác gì hết á."
Hách Nhân quay sang hỏi Elizabeth: "Sáng nay con bé ăn gì rồi?"
Elizabeth gãi sừng, nghiêng đầu nhớ lại: "Báo của cha, lược của Vivian tỷ... À, còn gặm hai thứ trên bàn của anh nữa. Nói chung là mấy thứ nó hay ăn thôi."
Thực đơn này mà cho người khác chắc nhập viện cấp cứu rồi, nhưng Hách Nhân nghĩ bụng thấy hôm nay Đậu Đậu ăn uống vẫn ổn, ít nhất thì hôm nay nàng không gặm cái đèn bàn làm bằng ván ép – thứ mà tiểu nhân ngư không thể tiêu hóa được.
Lúc này Nam Cung Ngũ Nguyệt cũng chạy tới vì nghe thấy tiếng động. Nghe Hách Nhân kể tình hình của Đậu Đậu, nàng bèn nhẹ nhàng vớt bé ra khỏi nước, đem ra chỗ nắng xem xét cẩn thận. Rồi nàng dùng thủy cầu làm kính lúp, nghiên cứu tỉ mỉ từng chiếc vảy trên đuôi của bé. Hách Nhân vừa hồi hộp theo dõi vị chuyên gia biển sâu thực thụ, vừa nhịn không được hỏi: "Sao rồi? Ăn phải cái gì hỏng bụng hay là viêm dạ dày?"
Nam Cung Ngũ Nguyệt thả Đậu Đậu về lại trong nước, vẻ mặt khó xử: "Thật ra ta cũng không biết nữa... Nhân ngư với cá hố chắc chắn không giống nhau rồi, kinh nghiệm khám bệnh cho cá của ta không dùng được đâu."
Đậu Đậu bám vào thành chậu, ngước nhìn lên. Cảnh tượng xung quanh, với một đám người lớn đang nghiêm túc thảo luận, thật khó hiểu đối với nàng. Bé con tò mò lắng nghe một hồi rồi mất kiên nhẫn, bắt đầu dùng đuôi quẫy nước liên tục để thu hút sự chú ý của Hách Nhân, rồi lớn tiếng kêu: "Chán quá! Chán quá! Chán quá!"
Hách Nhân dùng đầu ngón tay xoa đầu Đậu Đậu: "Bây giờ bụng vẫn căng hả con?"
Tiểu nhân ngư gật đầu.
Hách Nhân quay đầu về phía phòng khách gọi: "Phần cuối! Đi chuẩn bị kho chữa bệnh một chút. Ta cho Đậu Đậu làm CT!"
Số liệu đầu cuối "ồ" một tiếng, điều khiển khởi động thiết bị trong tầng hầm ngầm, sau đó cũng phong phong hỏa hỏa chạy vào phòng tắm: "Để bản cơ xem xem đến cùng thế nào!"
Sau đó Đậu Đậu liền nhìn cô nàng tóc vàng xa lạ ngây ngẩn cả người: "Ngươi là ai vậy?"
Hách Nhân cười hắc hắc: "Đây là đèn kéo quân của con, nó mới đổi vỏ bọc."
Đậu Đậu nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, nhảy dựng lên bổ nhào về phía Số liệu đầu cuối hình thái muội tử, Số liệu đầu cuối vốn vô ý thức giang hai tay chuẩn bị đỡ lấy, nhưng chờ Đậu Đậu bay lên không, nàng mới đột nhiên nhớ ra: "Chờ một chút, bản cơ hiện tại chỉ là hình ảnh..."
Hách Nhân vững vàng đem Đậu Đậu bắt được. Hắn liếc xéo Số liệu đầu cuối: "Nên tranh thủ thời gian biến về đi thôi, muốn biểu đạt thiếu nữ tâm thì đợi lên phi thuyền mà biểu đạt với Nolan, ở nhà đừng có làm loạn."
Sau đó hắn chuẩn bị mang Đậu Đậu đi kiểm tra thân thể trong tầng hầm ngầm, nhưng ngay lúc hắn vừa định đi ra ngoài, tiểu gia hỏa đột nhiên cựa quậy trong tay hắn, rồi nắm lấy tay áo hắn: "Ba ba, bụng không trướng."
Hách Nhân sững sờ: "Ách? Không sao?"
Đậu Đậu biểu lộ cổ quái xoay người: "Ừm, đột nhiên không trướng nữa, hơn nữa..."
Hách Nhân khẩn trương: "Hơn nữa cái gì?"
Đậu Đậu sờ soạng khắp nơi, sau đó không biết từ đâu tìm được một viên cầu màu trắng to bằng hạt lạc đưa cho hắn: "Rơi ra trứng."
Hách Nhân: "..."
Hiện trường im lặng chừng nửa phút, cuối cùng Đậu Đậu chủ động túm tay áo Hách Nhân: "Ba ba, rơi ra trứng."
"A nha." Hách Nhân trừng mắt "a" hai tiếng, nhưng đầu óc vẫn chưa load kịp. Hắn ngơ ngác quay sang Nam Cung Ngũ Nguyệt, "Vậy... cái kia, hiện tại là tình huống gì?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai!" Nam Cung Ngũ Nguyệt liếc xéo hắn, "Mau đưa tiểu gia hỏa đi kiểm tra trước đã, rồi tính tiếp!"
Hách Nhân vội bế Đậu Đậu chạy xuống tầng hầm, những người khác ồn ào theo sau. Sau một hồi long trời lở đất, kết quả kiểm tra rất nhanh có, kết quả là tiểu gia hỏa toàn thân không có gì bất thường, khỏe mạnh như mặt trời buổi sáng, chỉ có một điều khác biệt là nàng rơi ra một quả trứng.
Hách Nhân bế Đậu Đậu trở lại phòng khách, đặt tiểu nhân ngư lên bàn, bên cạnh để cái đĩa nhỏ đựng viên cầu màu trắng to bằng hạt lạc. Cả nhà mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, không ai nói gì.
Hách Nhân đưa tay chạm vào "trứng cá" nhỏ xíu, hắn phải hết sức cẩn thận, bởi vì nó trông rất yếu ớt, một tiểu cầu đường kính chưa đến một centimet, chỉ sợ chạm vào là vỡ.
Lily nhìn Đậu Đậu rồi lại nhìn Hách Nhân, nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhà, ngươi nói hiện tượng này là bình thường sao?"
"Đẻ trứng hẳn là bình thường, dù sao Đậu Đậu bản thân liền là từ trứng bên trong ấp ra," Hách Nhân vuốt tóc, "Nhưng việc đẻ trứng này có phải hơi sớm không? Đậu Đậu năm nay mới hơn một tuổi thôi mà!"
"So với việc đẻ trứng sớm, ta càng quan tâm đến kích thước trứng nhỏ," Vivian cau mày, "Ta nhớ năm đó chủ nhà mang về quả trứng nhân ngư lớn cỡ nắm đấm, hơn nữa còn cứng như đá, nhưng quả này của ngươi... Đến con tôm chui vào còn thấy chật."
Lily liếc Vivian: "Ngươi nhìn xem Đậu Đậu lớn chừng nào."
"Chậc, vấn đề là Đậu Đậu bây giờ là độc nhất vô nhị, ta cũng không có chỗ nào tìm nhân ngư khác để so sánh," Nam Cung Tam Bát nắm tóc, "Ai biết đây có phải hiện tượng bình thường không. Mà ta xem TV hay đưa tin trẻ con ăn đồ kích thích trưởng thành sớm, các ngươi nói Đậu Đậu có phải cũng vậy không?"
"Đừng có nói bậy, nàng ăn toàn gỗ vụn thì lấy đâu ra kích thích tố," Nam Cung Ngũ Nguyệt hừ mũi coi thường, rồi như nghĩ ra điều gì, "Nếu nói... Nàng hay ăn sách, mực in trên đó chẳng lẽ có vấn đề?"
Mọi người xôn xao bàn tán, Hách Nhân lại nhìn trứng của Đậu Đậu ngẩn người, một lúc sau hắn ngẩng đầu hỏi Nam Cung Ngũ Nguyệt: "Ngươi biết sau khi đẻ trứng thì phải chăm sóc thế nào không?"
Nam Cung Ngũ Nguyệt lộ vẻ cổ quái: "Ta phải biết cái này làm gì?"
"Ngươi chẳng phải Hải Yêu sao?"
"Hải Yêu không phải nhân ngư, ta cũng không đẻ trứng!"
"Nhưng ta nhớ khi ngươi mới sinh ra cũng là một quả cầu mà?"
Mặt Nam Cung Ngũ Nguyệt đỏ lên: "Ai bảo ngươi cứ sinh ra là quả cầu thì là đẻ trứng? Năm đó ta không biết nên lớn thành hình dạng gì nên mới tùy tiện vậy thôi! Với cả Na Tra sinh ra vẫn là cục thịt đấy thôi, ngươi bảo hắn đẻ trứng hay đẻ con?"
Hách Nhân ôm đầu kêu khổ rồi gục xuống bàn: "Vấn đề trứng gà này phức tạp quá... Chúng ta đang bàn luận cái gì vậy trời!"
Đậu Đậu từ đầu đến cuối ngơ ngác nhìn những người lớn tranh luận mấy vấn đề nàng không hiểu, tiểu gia hỏa đẻ xong thì hoạt bát hẳn lên, nàng chạy quanh trên bàn, chạy đến chỗ Hách Nhân rồi túm lấy tóc hắn: "Ba ba, ta lại đói bụng rồi!"
Người trong cuộc lại thành người không lo lắng nhất.
Lúc này Itzhak đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng: "Các ngươi sao không hỏi Nữ Thần?"
Mọi người đồng loạt im lặng, rồi à lên từng tràng. Hách Nhân tự đấm vào đầu: "Gấp quá hóa lú, quên mất gốc rạ này. Mau, gọi điện thoại!"
Số liệu đầu cuối lúc này đã biến trở về hình thái PDA, nó bồng bềnh ung dung bay tới, vừa định kết nối thông tin với Độ Nha 12345, thì bên kia Độ Nha 12345 đột nhiên chủ động gửi tin tức đến: "Ê, Hách Nhân có đó không?"
"Ta đang muốn tìm ngươi đây!" Hách Nhân tranh thủ thời gian đáp lời, "Con gái ta bị rớt trứng!"
Độ Nha 12345 bên kia hẳn là có chuyện muốn thông báo, nhưng sau khi nghe Hách Nhân nói vậy, nàng cũng thoáng nghẹn lại nửa ngày, mấy giây sau mới dùng giọng điệu cổ quái lẩm bẩm: "Ha ha, ngươi đúng là không có một ngày yên tĩnh... Vừa vặn ta cũng có chuyện tìm ngươi, mang con gái ngươi tới đây đi. À đúng rồi, tiện thể mang theo Vivian nữa."