Itzhak dưới tay đám đại lão ác ma có lẽ đã hiểu sai về khái niệm "Duy Hòa Bộ Đội". Có thể bọn hắn chú trọng vào hai chữ "Bộ đội" hơn là "Duy Hòa". Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì "Duy Hòa Bộ Đội" chỉ là một cái tên dùng trong báo cáo.
Sau khi biết rõ tình hình Trưởng Lão giáo đoàn, Hách Nhân hiểu rằng sự việc này chỉ có thể giải quyết bằng biện pháp mạnh.
Sau khi dọn dẹp xong những nhân viên chống cự cuối cùng trong cung điện, binh sĩ quân đoàn bắt đầu kiểm kê thiệt hại và điều tra kết cấu di tích vừa chiếm được. Bulot Talos dẫn đám ác ma thiết lập thiết bị đá phù văn khổng lồ trên quảng trường, chuẩn bị dựng lên hộ thuẫn tà năng, gia cố nơi này thành cứ điểm mới. Hách Nhân nhìn khói đặc chưa tan trên chiến trường, xoay người nói: "Chúng ta đi xem... Ái chà, Lily, ngươi làm sao vậy?!"
Hắn vừa quay đầu lại đã giật mình kêu lên. Husky đứng sau lưng hắn lúc này đã xù lông như quả cầu bông, đuôi xòe ra, tai dựng đứng, tóc tai rối bù như vừa bị tĩnh điện. Nàng ngơ ngác đứng sau lưng Hách Nhân, mặt ngốc trệ, trông như một con gâu vừa hạ cánh từ tâm bão cấp 12.
Tiếng kinh hô của Hách Nhân mới gọi hồn Lily trở về. Husky đảo mắt ngơ ngác, vểnh tai nghe ngóng rồi chậm rãi nói: "... Xong rồi sao?"
"Chẳng lẽ bị chấn ngốc rồi?" Nam Cung Ngũ Nguyệt vội vàng dùng Trị Liệu Thuật cho Lily, "Đừng đùa chứ, vốn đầu óc đã không dùng được..."
Hách Nhân cũng luống cuống tay chân, vừa vỗ vai Lily vừa huơ tay trước mặt nàng: "Cái con ngốc này... Lúc nãy ngươi vừa biến về hình người mà!"
Lily bị Ngũ Nguyệt và Hách Nhân liên thủ giày vò một hồi mới hồi phục. Nàng nắm chặt tay Hách Nhân, đầu xù lông chưa hết, vẻ mặt như muốn khóc: "Mọi thứ xảy ra quá đột ngột..."
Xem ra con Husky vô dụng này vừa vào trận đã phế. Hách Nhân đành giao cô nàng cho Ngũ Nguyệt chăm sóc, còn hắn cùng Vivian đi kiểm tra tình hình trên chiến trường.
Khói đặc cuồn cuộn trên chiến trường sau trận hỗn chiến. Những nơi bị tà năng đốt cháy bốc lên mùi khét khó chịu. Cả cung điện và quảng trường trước cung điện đều ngổn ngang. Nhưng đúng như Figure Stein đã nói:
Những di tích kiến trúc cổ xưa thần bí này kiên cố đến khó tin. Dù trận chiến vừa rồi cực kỳ ác liệt, hỏa lực oanh tạc của Ma Vương quân đoàn không hề thua kém hỏa lực mạnh của bộ đội hiện đại, nhưng những kiến trúc di tích trên chiến trường hầu như không hề bị hư hại.
Được rồi, chỉ một đống di tích mà nói là hoàn hảo không chút tổn hại thì có phần kỳ quái, nhưng sự thực chính là như thế.
Hách Nhân đi tới chỗ "Hố bom" lớn nhất. Nói là hố bom, nhưng thực tế nơi này chỉ có một mảnh phù văn thạch nổ tung lưu lại bã vụn nóng rực, cùng với mảng lớn vết hun khói nhuộm đen mặt đất mà thôi, nơi bị đánh nổ căn bản không có một vết rách. Hắn đưa tay vuốt mặt đất gần điểm nổ, chạm vào một mảnh "phiến đá" bóng loáng như ngọc thạch: Toàn bộ quảng trường đều dùng vật liệu tương tự để kiến tạo.
"Vậy mà thật một chút vết tích đều không lưu lại..." Vivian cũng kinh ngạc nhìn cảnh này. Nàng nhìn khắp bốn phía, dù khói lửa và vũ khí vương vãi khiến chiến trường hỗn độn, nhưng nếu bỏ qua những thứ này, sẽ thấy rõ di tích bản thân không hề hư hao. Nàng búng tay, triệu hồi ra một con dơi nhỏ toàn thân bốc điện quang, chỉ huy nó gặm thử một khối "gạch đá" bên cạnh, kết quả nó kêu thảm: "Ô... Cấn răng..."
"Là vật liệu cực kỳ cao cường độ, gần với vỏ bọc thép của thuyền chủ Cự Quy Nham Thai," Hách Nhân cau mày đứng lên, "Hiện tại, bất kể là ở Mộng Vị Diện hay Biểu Thế Giới, đều không có chủng tộc phàm nhân nào có thể rèn đúc ra loại vật này... Thần bên dưới, người phía trên."
Vivian che miệng: "À?"
Hách Nhân không nói gì, chỉ móc súng lục PSI, nhắm vào mặt đất cách đó không xa "Phanh" một tiếng.
Quang đạn PSI sáng rực bắn xuống đất, lập tức bùng ra một mảnh quang vụ màu lam nhạt. Dưới sức công phá của vũ khí thần tạo vượt qua quy tắc thế tục này, di tích Kohl Perth được cho là không thể phá vỡ cuối cùng cũng bị phá hủy: Mảng lớn mảnh vỡ "gạch đá" nổ tung, mảnh vụn tinh hóa PSI bay đầy trời. Khi bụi bặm lắng xuống, tại chỗ lưu lại một hố bom đường kính chừng một mét, đáy hố phủ đầy tinh thể màu xanh lam.
Bạch Hỏa thấy cảnh này liền kinh hãi: "Trời ạ... Vũ khí của ngươi uy lực thật lớn!"
Nhưng Hách Nhân lại tiếc nuối lắc đầu: "Không, hoàn toàn ngược lại. Uy lực suy yếu nhiều lắm."
Hố bom do quang đạn PSI nổ ra trông rất đáng sợ, nhưng kém xa hiệu quả khi bắn vào vật chất thế tục. Bạch Hỏa không nhìn ra, nhưng Hách Nhân quá quen thuộc với tính năng của khẩu súng ngắn này. Nó đáng lẽ phải nổ ra một cái hố lớn hơn mới đúng.
Chỉ có thần tính mới có thể suy yếu uy lực vũ khí PSI.
Nếu dùng "kháng tính" để so sánh, tất cả phàm nhân và tạo vật phàm nhân trên thế giới đều có kháng tính bằng không khi đối mặt với PSI. Dù là PSI yếu nhất (ví dụ như khẩu súng lục nhỏ của Hách Nhân) cũng có thể gây ra tổn thương chân thực cho chúng.
Có lẽ đối với PSI, chỉ có Chân Thần cùng thần tạo vật mới sinh ra kháng tính. Dù chỉ là 1,01% năng lực chống cự, so với 0,01% cũng là một khoảng cách không thể vượt qua.
Thần tính đôi khi ẩn tàng rất sâu, đôi khi lại tiêu tán đến mức khó dò. Nhưng có một cách kiểm tra vĩnh viễn hữu hiệu:
Dùng vũ khí PSI bắn vào hắn một phát. Chỉ cần uy lực bị hao tổn, hắn chắc chắn là thần tạo vật.
Vivian lờ mờ đoán được mục đích khảo nghiệm của Hách Nhân, nàng kinh ngạc: "Chẳng lẽ nơi này là..."
Hách Nhân không trả lời mà nhanh chóng chạy về phía cung điện. Hắn xông vào đại môn, xuyên qua những hàng cột trụ lớn và phù điêu đổ nát, tìm kiếm kiến trúc phù hợp với ký ức của mình. Cuối cùng, hắn dừng lại trước một bức bích họa phù điêu còn nguyên vẹn.
Hắn nhìn di vật cổ xưa tinh mỹ và thần bí trước mắt, rồi nhìn đại điện rộng lớn hai bên. Những đoạn ký ức mơ hồ, vặn vẹo đột nhiên chồng lên cảnh tượng trước mắt, một sự phấn chấn và kích động lớn lao trào dâng từ đáy lòng: "Quả nhiên... Quả nhiên! Ta đã nói nơi này sao quen thuộc đến thế!"
Vivian và Bạch Hỏa chạy theo vào, người trước hiểu rõ ý của Hách Nhân: "Là cung điện của Sáng Thế Nữ Thần?"
"Không sai! Chính là nơi này!" Hách Nhân kích động khó tả. Hắn không thể tin manh mối lớn nhất mà mình khổ công tìm kiếm lại hiện ra trước mắt theo cách này. Quá kích động, hắn ôm chầm lấy Vivian: "Chính là những cung điện này! Ta đã thấy nơi này trong ảo cảnh!"
Vivian nghe tin này cũng kích động: "Thật? Thật sao? Ngươi chắc không nhìn nhầm? Sao những cung điện này lại ở đây?!"
"Hoàng Kim Viên Bàn còn bị nổ đến đây được, thì cung điện bị nổ một khối đến cũng có thể thôi!" Hách Nhân nắm lấy vai Vivian, mặt mày rạng rỡ: "Lần này phải ăn mừng! Kinh hỉ lớn rồi!"
Vivian cũng sáng mắt lên: "Ta muốn cái chảo mới! Còn cái xẻng mới nữa!"
Bạch Hỏa đứng bên cạnh cuối cùng cũng không chịu được: "Gì vậy... Hai người đủ chưa? Ai giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bạch Hỏa ngắt lời khiến Vivian và Hách Nhân chợt tỉnh, vội vàng tách ra, mặt lộ vẻ lúng túng. Hách Nhân gãi đầu: "Ờ... Hơi kích động, hơi kích động."
Vivian cười gượng hai tiếng, khoát tay với Bạch Hỏa: "Đây là chuyện làm ăn của chúng ta, tạm thời giải thích với ngươi không rõ."
Bạch Hỏa nghi ngờ nhìn hai người trước mặt, nhưng nàng biết Hách Nhân có thế lực thần bí phía sau, có những chuyện nàng không thể hỏi, nên không truy đến cùng.
Hách Nhân từ lúc nãy đã bình phục lại tâm tình sau những kích động và khó chịu. Hắn mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh, hiện tại đã hoàn toàn tin chắc đây chính là kiến trúc mà mình đã thấy trong ảo ảnh thí thần ở Hoàng Kim Viên Bàn.
Đây là cung điện của Nữ Thần trên tinh cầu Sáng Lập.
Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy những cung điện này có chút quen mắt nhưng không thể nhận ra. Lý do là vì những ảo ảnh mà hắn thấy thông qua tiếp xúc với Hoàng Kim Viên Bàn đã bị tiềm thức vặn vẹo. Mặc dù lúc đó hắn cảm giác mình nhìn rất rõ, nhưng sau đó nhớ lại thì lại giống như hồi tưởng lại một giấc mơ, đầy mơ hồ. Nguyên nhân thứ hai là do không gian Kohl Perth, những tàn tích này vỡ thành mảnh nhỏ, hoàn toàn là những mảnh vỡ tràn ra sau khi tinh cầu Sáng Lập sụp đổ. Chỉ dựa vào những mảnh vỡ đầy trời này rất khó nhận ra hình thái ban đầu của chúng, đừng nói đến việc hắn đã từng thấy nguyên dạng của những cung điện này trong một ảo ảnh không mấy rõ ràng.
Hách Nhân cau mày nhìn trường điện rách nát trước mắt, những mảnh ký ức trong đầu dần dần được gây dựng lại. Hắn kinh ngạc phát hiện ra một chuyện khác:
Nơi trước mặt này... Có vẻ như chính là vị trí của hắn trong ảo ảnh!