Thí Thần Kiếm trong tinh thần thế giới luôn hiện ra hình ảnh một ngọn núi đen kịt, nhọn hoắt, ngay cả trong thế giới tinh thần của "Trưởng Tử" cũng vậy.
Ngọn núi đen kịt và bụi gai cùng đứng sừng sững giữa Hắc Ám Chi Hải, thêm vào cột sáng thông thiên triệt địa ở đằng xa, ba "linh hồn" kỳ lạ gặp gỡ, tạo nên khung cảnh quái dị.
Vừa xuất hiện, Thí Thần Kiếm vẫn mở đầu bằng giọng điệu cũ rích, nhưng câu nói sau đó của nó khiến Hách Nhân chú ý: "Cãi nhau? Cái gì mà sảo sảo nháo nháo?"
"Ngươi không nghe thấy sao?" Thí Thần Kiếm nói lớn, như cố gắng át đi những tiếng ồn ào khác, "Khắp nơi, cả thế giới vang vọng trăm ngàn âm thanh, không phải tiếng người. Chúng ồn ào đến mức muốn bao phủ nơi này!"
Hách Nhân khẽ giật mình, ý thức được thứ gọi là "hủ hóa chi nguyên" có lẽ chính là thứ Thí Thần Kiếm nhắc đến. Đó là thứ không thể quan sát bằng phương pháp thông thường, nhưng lại được Thí Thần Kiếm bắt được do cộng hưởng: "Những âm thanh này từ đâu ra? Nội dung là gì?"
"Không có nguồn gốc, cũng không có nội dung," giọng Thí Thần Kiếm có chút nghi hoặc, "Nghe quen quen... Giống 'hồi tưởng' của ta?"
"Chắc chắn là do các ngươi cùng dòng mà ra!" Hách Nhân kêu lên, "Thứ ngươi nghe được hẳn là do Đấng Sáng Tạo của ngươi để lại!"
Hắn kể cho Thí Thần Kiếm nghe ngọn ngành sự việc về sự hủ hóa của Yggdrasil, đồng thời nói ra những phỏng đoán của mình. Thí Thần Kiếm trầm ngâm rất lâu sau khi nghe xong.
Thực ra thanh kiếm này không "thông minh". Đúng hơn, nó được thiết kế như một "binh khí đơn thuần" chỉ dùng một lần, với mục đích rõ ràng. Thí Thần Kiếm từ đầu không có nhiều suy nghĩ phức tạp. Nó sinh ra, bị điều khiển, bị sử dụng để giết chóc, rồi bị phong ấn. Nó dùng thuộc tính "Hồi Âm Tường" đặc biệt của mình để suy nghĩ, nhưng một vạn năm qua nó chưa từng nghĩ đến những chuyện phức tạp như bây giờ. Nhưng điều đó không có nghĩa nó vô dụng: Nó không biết hủ hóa là gì, nhưng nó biết mình là gì.
"Nếu không nhầm, cảnh ngộ 'hủ hóa' của đại gia hỏa này cũng giống như cảnh ngộ hủ hóa của mấy chủng tộc kia, đều là một loại 'tiếng thì thầm'. Liệp Ma Nhân từng nghe, những kẻ Thí Thần năm đó cũng nghe, đều giống nhau."
Yggdrasil Hắc Ám chi tâm quả nhiên lập tức bạo nộ: "Nói bậy! Ta là mẫu thân tự tay sáng tạo ra! Trên người ta mang theo Vinh Diệu, làm sao lại cùng những nghịch tử kia dọa lạc!"
" 'Thí Thần nghịch tử' cũng là Sáng Thế Nữ Thần tự tay sáng tạo, hơn nữa ngươi cũng xác thực sinh ra hủ hóa hiện tượng," Thí Thần Kiếm nói thẳng thừng, "Ta có gì thì nói đó, chuyện trên người ngươi về bản chất giống như bọn hắn, còn việc ngươi có chấp nhận hay không lại là chuyện khác.
Bất quá xét về kết quả, ngươi và những Thí Thần Giả đó khác nhau, bởi vì Thí Thần Giả nghe tiếng thì thầm liền điên rồi, còn ngươi xem ra vẫn chưa điên, rất kỳ quái. Ngươi dường như chống cự được tinh thần xâm chiếm, ngược lại dùng cách nào đó chuyển hóa nó, giam trong cơ thể.
Đương nhiên còn có một điểm khác, hủ hóa nhân tố trong ngươi vốn là đặc chế, mục đích không phải ô nhiễm linh hồn mà là ô nhiễm thân thể ngươi."
"Mấu chốt là, loại hủ hóa này có thanh trừ được không?" Hách Nhân hỏi dồn.
Lần này Thí Thần Kiếm suy nghĩ lâu hơn, thật ra nó chưa từng cân nhắc vấn đề này: Nó được tạo ra để đâm người, đôi khi đâm Thần, nhưng việc xử lý vết thương sau đó không phải chuyên môn của nó.
Dù vậy, cùng hệ đồng môn vẫn là đồng môn, Thí Thần Kiếm từng tham gia Thí Thần chiến tranh nên biết đủ loại lực lượng siêu tự nhiên, siêu thực tế. Sau khi trầm tư, nó đưa ra ý kiến: "Ngươi thử dùng bản kiếm đâm hắn xem..."
Hách Nhân nghĩ: "...Ngươi đang đùa ta đấy à?"
"Ta nghiêm túc," Thí Thần Kiếm đáp, "Các ngươi chẳng phải có câu lấy độc trị độc sao?
Hơn nữa, không nói lấy độc trị độc, nói là vắc-xin cũng được. Việc Yggdrasil chịu hủ hóa và lực lượng của ta về bản chất là cùng một loại, nhưng lực lượng của ta đã được Nữ Thần... ngạch, chúc phúc, nên nó từ nguồn ô nhiễm biến thành thuốc giải độc. Lực lượng của Nữ Thần không cần hoài nghi chứ?
Ta cũng không bảo ngươi đâm xuyên người ta, chỉ cần chém một miệng nhỏ để lực lượng của bản kiếm thấm vào là được. Dù sao hắn bị ô nhiễm quá nặng, đã lan ra đến thân thể ở thế giới thực, không thể chỉ trị liệu ở thế giới tinh thần."
Hách Nhân ngẫm nghĩ, thấy quả thật có lý.
Nhưng Yggdrasil lại xoắn xuýt: "Cái đó, các ngươi đang bàn phương án trị liệu thật hả?"
Hách Nhân rất chân thành đáp: "Đúng là phương án trị liệu."
"Ta lần đầu nghe có phương án trị liệu là đâm kiếm vào đầu người đấy..."
"Yên tâm đi, đâm không tốt cũng không đến mức hỏng được," Hách Nhân lúc này đối với Thí Thần Kiếm sinh ra lòng tin lớn lao, hoặc có thể nói hắn tin tưởng vào chúc phúc mà Độ Nha 12345 đã lưu lại trên Thí Thần Kiếm. Dù sao, nếu ngay cả chúc phúc của Độ Nha 12345 cũng vô dụng, thì Yggdrasil thật sự hết cách cứu chữa, hắn biết tìm đâu ra Thần lực cao cấp hơn nữa? "Ta sẽ cố gắng nhẹ tay khi đâm ngươi."
Yggdrasil luôn cảm thấy có gì đó sai sai: "Cách ngươi miêu tả... nhỡ đâu đâm chết thật thì sao?"
Hách Nhân vỗ đùi: "Vậy chẳng phải nguyện vọng của ngươi thành sự thật rồi sao! Chẳng lẽ không phải nên chúc mừng ngươi à?"
Yggdrasil: "..."
Bất kể thế nào, sau một hồi trao đổi thảo luận, Yggdrasil, bao gồm cả Hắc Ám chi tâm và Quang mang chi âm, đều đồng ý với phương án phẫu thuật ngoại khoa thần kỳ này (thực tế là bọn chúng không đồng ý cũng chẳng có cách nào, dù sao Hách Nhân đã tiêm cho bọn chúng nửa tấn thuốc tê bên ngoài rồi, thuốc vẫn còn hiệu lực). Sau khi xác nhận không bỏ sót chi tiết nào, Hách Nhân chủ động cắt đứt kết nối tâm linh này.
Một thoáng ngẩn ngơ và mê muội ập đến, quang ảnh trước mắt Hách Nhân nhấp nháy. Khi cảnh vật xung quanh bình ổn trở lại, hắn liếc mắt liền thấy Lily đang lè lưỡi liếm mặt mình...
Sau đó, cô nàng Husky bị Vivian phóng một luồng điện giật văng ra.
Hách Nhân giật mình tại chỗ: "Cái gì thế này?!"
"Dơi kia, ngươi làm gì vậy hả?!" Lily nghiêng người nhảy dựng lên, ồn ào còn hơn cả Hách Nhân, "Ta thấy chủ nhà nửa ngày trời bất tỉnh, đến liếm liếm thì có gì sai?"
"Ngươi nghĩ người bình thường lúc này sẽ đi liếm hả?!" Vivian chống nạnh trừng mắt nhìn Lily, rồi quay sang Hách Nhân, lo lắng hỏi, "Ngươi tỉnh rồi à? Mọi chuyện suôn sẻ chứ? Ngươi đã kết nối suốt hai tiếng đồng hồ đấy!"
"Chắc chắn các ngươi không tin những gì ta vừa thấy đâu."
Hách Nhân cảm thấy đầu óc có phần hỗn loạn, lượng thông tin khổng lồ tuôn ra từng đợt. Sau khi lắc đầu cho tỉnh táo lại, hắn mới thở ra một hơi, kể lại đầu đuôi những gì mình đã trải qua trong thế giới tinh thần cho mọi người nghe.
Sự việc xảy ra bên trong Yggdrasil hoàn toàn vượt quá dự đoán của bất kỳ ai.
"May mà chúng ta không cưỡng ép phá hủy 'Hắc Ám chi tâm'," Gallas Drow kinh ngạc nhìn khối não hạch bệnh biến màu đen, "Nó vậy mà lại là ý thức nguyên thủy thật sự của Yggdrasil..."
"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, chỉ cần dùng thanh kiếm này đâm xuống là có thể giải quyết vấn đề."
Hách Nhân vừa nói vừa lấy Thí Thần Kiếm từ không gian tùy thân ra. Trong thế giới thực tại, thanh kiếm này vẫn là một mảnh vỡ đen kịt kỳ dị, ánh sáng lấp lánh, trông u tĩnh mà thần bí, đồng thời mang một vẻ tao nhã khác thường.
Thanh kiếm kia nói năng chẳng chút tao nhã: "Ngươi lúc dùng ta đâm xuống cố gắng ổn định, tay đừng run. Bản kiếm siêu bén, dù Yggdrasil kia có sức khôi phục siêu cường, ta nghĩ ngươi mà chém đôi đầu nó thì chắc chắn không sống nổi."
Hách Nhân giơ Thí Thần Kiếm trước "Hắc Ám chi tâm" vung vẩy, nghĩ xem nên đâm chỗ nào cho chuyên nghiệp, Nam Cung Ngũ Nguyệt bên cạnh đổ mồ hôi lạnh: "Thật sự, ta không dám tin cái này có thể chữa khỏi hắn... Chủ nhà, cái kiểu giải phẫu này trông chẳng khác nào giết người cướp của..."
"Ngươi phải tin vào tay nghề của ta," Hách Nhân thực ra cũng hơi run, đầu đổ mồ hôi, nhưng miệng vẫn cứng, "Ngươi càng phải tin vào chuyên môn của thanh kiếm này: lịch sử đâm người của nó còn dài hơn lịch sử văn minh nhân loại."
Nam Cung Ngũ Nguyệt vẫy đuôi, lẩm bẩm: "Nhưng lần trước nó đâm chết người ta rồi mà..."
Hách Nhân xoắn xuýt mãi, cuối cùng nhận ra rằng khi hắn dùng kiếm đâm người thì dù tạo dáng thế nào cũng chẳng thể trông như bác sĩ phẫu thuật chuyên nghiệp được. Thế là hắn quyết định dứt khoát, nhờ Số liệu đầu cuối xác định vị trí "an toàn" nhất của não hạch rồi đâm xuống.
Sau đó, hắn giữ nguyên dáng giơ kiếm đâm kia ba giây.
Lily lại gần chọc tay Hách Nhân: "Hình như không có tác dụng? Hay ngươi đổi tư thế khác đi..."
Lily chưa dứt lời, trong hang động đột nhiên vang lên một tràng quái thanh!
Đó là tiếng rít chói tai như ngàn vạn linh hồn tru lên, lẫn trong tiếng đá lở xoạt xoạt. Bốn vách hang lớn rung động, những xúc tu dây leo vướng trên vách như tỉnh lại từ giấc ngủ dài, nhao nhao lay động, co rút.
Nhưng rất nhanh, mọi thứ dịu xuống. Từng xúc tu cứng ngắc dần, ánh sáng đỏ trong khoang não hạch từ sáng chuyển tối. Phù văn trong hang dường như muốn tắt, yên tĩnh lại. Cuối cùng, trong hang hoàn toàn im lặng.
Đến cả nhịp đập vốn không ngừng của bộ phận thần kinh não hạch cũng dần im ắng.
Mồ hôi lạnh Hách Nhân chảy ròng ròng.
"Mẹ kiếp... Chẳng lẽ ta đâm chết nó rồi ư?!"