Hách Nhân không hề hay biết hai vị Nữ Thần đang thì thầm tính toán công việc tương lai cho hắn ở vườn hoa. Lúc này, hắn vừa về đến nhà với cái miệng còn tê rần (di chứng của "Đế Hoàng kinh thán"), vừa đẩy cửa phòng đã thấy "Lăn" đang ngồi xổm trên bàn trà trong phòng khách.
Miêu nương tập trung cao độ nhìn xuống mặt đất trước khay trà, nơi có một điểm sáng đang lay động. Con mèo ngốc trợn tròn mắt nhìn điểm sáng, đầu và đuôi lắc lư liên tục. Nguồn gốc điểm sáng là từ chiếc bút laser trong tay Lily. Cô nàng Husky lúc này mang vẻ mặt vô hại, dường như đã quên sạch dáng vẻ sợ mèo khi mới đến đây. Có lẽ, trong mắt nàng, mèo đi bằng hai chân không được coi là mèo. Dù sao thì, một mèo một chó đang chơi đùa vui vẻ hòa thuận.
Ai cũng biết hậu quả của việc trêu đùa mèo bằng bút laser. "Lăn" chỉ trụ được trên bàn trà chưa đầy năm giây đã vồ tới điểm sáng. Lily bắt đầu vung bút lung tung, Miêu nương đuổi theo điểm sáng nhảy nhót khắp phòng khách.
Ban đầu, Hách Nhân còn đứng ở cửa xem hai cô nàng ngốc chơi đùa ầm ĩ, thấy cũng đẹp mắt. Nhưng chỉ được vài giây, náo nhiệt biến thành loạn cào cào. Hắn thấy con mèo ngốc đạp bay thùng rác bên cạnh ghế sofa, rồi đến quạt điện trên bàn, và đủ thứ đồ khác. Trong phòng khách vang lên những tiếng "đinh" "coong" liên hồi!
Husky quậy phá cùng mèo điên kết hợp lại đúng là tai họa diệt vong. Lily dùng bút laser chỉ huy mèo ngốc lao tới lao lui. Tốc độ của miêu yêu thành tinh có thể tạo ra mười sáu bóng mờ. Cả phòng khách như bão táp quét qua, như gió cuốn mây tan. Trong hỗn loạn, vẫn không ngừng vang lên tiếng la hét hoan hỉ của hai cô nàng ngốc: "Oa ha ha, lên lên! Meo ô chuyện gì xảy ra, không dừng lại được meo! Ngao ô gâu! Meo nha! Meo nha! Ngao ngao ngao... Meo... Ah! Đại đại mèo!"
Tình hình trong phòng khách trong nháy mắt ồn ào như cái chợ chó mèo, rồi lại im bặt. Miêu cô nương đâm sầm vào chân Hách Nhân đang đứng ở cửa. Lily giật mình nhận ra chủ nhà vừa về.
Hách Nhân giờ đã hiểu cái đám người nuôi chó becgie, mèo điên vừa về đến nhà phát hiện trong phòng phong vân biến sắc sẽ có tâm trạng gì. Tâm trạng của hắn còn lớn hơn thế nhiều: Vì hắn nuôi không phải mèo chó bình thường, mà là mèo chó thành tinh, sức phá hoại gấp mấy trăm lần! Những chuyện xảy ra trong ba giây vừa rồi đủ cho mèo chó nhà khác bận rộn cả ngày, còn hắn thì thậm chí không kịp ngăn cản.
Một đạo bạch quang hiện lên, Lily từ phòng khách chạy tới. Husky và miêu yêu đứng cạnh Hách Nhân, dù có ngốc nghếch đến đâu cũng biết cả hai đã gây chuyện. Hai cô nàng cúi đầu im thin thít. Hách Nhân nhìn hai "con sâu" này, trán nổi gân xanh, bỗng nhiên nhếch miệng cười, lấy từ không gian tùy thân ra hai quả "bồ đào": "Đến đây, cho hai ngươi ăn đồ ngon..."
Lily không ngốc, nàng không tin sau khi gây chuyện mà Hách Nhân lại mỉm cười đưa cho mình thứ gì đó bình thường. Nàng do dự, trong khi đó Miêu nương đơn thuần hơn nhiều, quen được Hách Nhân nuôi nấng, đưa tay lấy quả dại rồi nhét vào miệng: "Cảm tạ đại đại mèo, mèo muốn ăn cơm rồi!"
Hách Nhân thừa dịp Lily xoay mặt quan sát phản ứng của Miêu nương, nhanh tay lẹ mắt nhét trái cây vào miệng Husky.
Sau đó, hắn mỉm cười nhìn phản ứng của mọi người...
Ba mươi phút sau, Vivian đi dạo về đến nhà. Cô nàng Huyết Tộc vừa vào cửa đã thấy Lăn và Lily chạy tới chạy lui quét dọn phòng khách, còn Hách Nhân thì nằm trên ghế sofa xem tivi. Nàng ngạc nhiên: "Hách Nhân, ngươi về rồi à? Hai đứa hôm nay ngoan thế?"
Hách Nhân chưa kịp lên tiếng, Lily đã vứt chổi, vui vẻ chạy đến trước mặt Vivian, thần bí đưa tay ra: "Con dơi, ngươi há miệng ra, ta cho ngươi ăn đồ ngon..."
Vivian mà tin Lily thì đúng là có quỷ. Chưa kể đến chuyện "tương ái tương sát" giữa hai người, bình thường có ai thấy chó chủ động đưa đồ ăn cho người khác bao giờ? Nhưng nàng không tin cũng chẳng sao, vì Lăn cũng bu lại, Miêu nương cũng thần bí đưa tay ra: "Vivian, cho ngươi ăn đồ ngon, đại đại mèo hôm nay mang về!"
Thế là Vivian tin...
Một lát sau, Itzhak và người kia đi mua đồ điện cũ về đến. Hai cha con ác ma vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng gọi nhiệt tình: "Đại gia hỏa/Elizabeth, cho ngươi ăn đồ ngon!"
...
Thực tế chứng minh muốn học hư thì nhanh lắm, nhưng không phải ai cũng như vậy. Đám gia hỏa bên cạnh Hách Nhân ở chung lâu, đứa nào cũng "tổn" hơn đứa nào!
Người lần lượt trở về, ai cũng bị nhét cho một ngụm "đồ ngon". Cuối cùng, ngay cả Nam Cung Vô Địch và Elsa đang trông tiệm cũng không thoát được. Nam Cung Tam Bát gói hết số trái cây còn lại mang sang cho hai vị lão, lúc về trên đầu nổi một cục u to tướng...
Đến cả Đậu Đậu cũng bị Lily lừa cho liếm một ngụm "thần quả", tiểu nhân ngư liền khóc oa lên...
Hách Nhân hài lòng chứng kiến mọi người cùng mình trải nghiệm những điều kỳ lạ này, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn nhiều. Hắn đem mấy thứ hoa quả Thần Giới còn lại cùng cái mâm tiện tay lấy được bày lên bàn trà, vừa xỉa răng vừa ngả người ra ghế sofa, lẩm bẩm: "Mọi người cứ coi như nếm thử cho biết, mấy thứ này ở chỗ khác không tìm được đâu, coi như là tăng thêm kinh nghiệm sống."
Hắn nói vậy không sai, vì Hách Nhân chắc chắn đám người trong nhà có tâm lý thích lôi kéo người khác vào tròng như vậy.
Nam Cung Ngũ Nguyệt ngồi khoanh chân trên thảm cạnh bàn trà, vừa nhả nước cho Đậu Đậu súc miệng vừa nói: "Thật ra ta thấy cũng được mà, mùi vị đâu đến nỗi tệ..."
Vivian liếc nàng: "Vớ vẩn, vị giác của Hải yêu gần như chỉ để trưng thôi, lũ sinh vật nguyên tố các ngươi!"
"Còn thừa nhiều thế này, sao không ai ăn nữa vậy?" Hách Nhân chỉ mâm trái cây trên bàn nhìn quanh, vừa dứt lời, Lăn đã kêu lên một tiếng rồi trốn sau ghế sofa.
"Nhìn kìa, sợ sệt cái gì," Hách Nhân bĩu môi, "Yên tâm, chỗ còn lại đều là loại bình thường, dù mùi vị và vẻ ngoài không liên quan lắm nhưng ít ra không khó nuốt. Lily, cô nếm thử cái này đi, cái này giống chuối tiêu nhưng vị sườn xào chua ngọt."
Việc Hách Nhân mang cả đống đồ lộn xộn này về không chỉ vì trêu chọc mọi người, dù cũng có phần đó, mà chủ yếu vì hắn chắc chắn chúng đều là đồ tốt.
Quả táo vàng lợi hại ra sao hắn đã thấy rồi, nên những thứ đến từ Thần Giới, lại còn được bồi dưỡng đặc biệt thế này chắc chắn không kém, thậm chí còn tốt hơn ấy chứ, dù sao đây là Độ Nha 12345 chuẩn bị riêng để đối phó với việc lãnh đạo tra xét.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện, Hách Nhân luôn có cảm giác như bão sắp đến, mà đám người bên cạnh hắn thì lúc nào cũng hăng hái theo hắn chạy ngược chạy xuôi, mức độ tiếp xúc với nguy hiểm dĩ nhiên không hề thấp. Dù không có lý do rõ ràng, Hách Nhân vẫn cảm thấy nên tìm cách tăng cường sức chiến đấu cho đám bạn mình.
Chẳng lẽ ăn chút thiên tài địa bảo gì đó sẽ có tác dụng?
Còn cái món "Đế Hoàng kinh thán"... Thôi được, Hách Nhân không muốn nhắc tới cái tên quái dị này, nhưng hắn thực sự cố ý mang nó về, thậm chí có thể nói, những thứ khác có hay không cũng được, chỉ riêng cái này là nhất định phải có.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù thứ này đối với thể xác lẫn tinh thần đều có sự trùng kích lớn, nhưng khi ăn vào bụng, hắn chắc chắn 100% cảm nhận được bản thân sinh ra một chút biến hóa. Hắn thậm chí cảm thấy đây là biến hóa sâu sắc trong linh hồn, một sự tăng lên về cấp độ!
Lúc đó hắn liền biết đây là bảo bối.
Hắn còn hoài nghi, Độ Nha 12345 làm ra một đống đồ vật có thể khiến người chết tỉnh lại như vậy là để chuẩn bị cho hắn.
Sau khi Lily tự mình xác nhận hình thái của những thứ trong mâm trái cây là bình thường (tương đối bình thường), Hách Nhân mang những "thiên tài địa bảo" này về liền bị chia cắt không còn. Nếu chiếu theo cách giải thích của tiểu thuyết huyền huyễn, thì đáng lẽ mỗi người trên đầu phải bắn ra tử quang, ai nấy đều tự tìm chỗ ngồi xuống luyện hóa để gia tăng một giáp công lực.
Nhưng ở chỗ Hách Nhân, điều này không thịnh hành, nên tình huống thực tế là mọi người ăn xong đều nhao nhao kêu ca không đủ no bụng. Một đống sườn kho dấm đường, sườn, bít tết tiêu đen cùng trái cây có mùi vị kỳ lạ lại khơi gợi cơn thèm ăn, thế là mọi người kéo nhau đến nhà hàng của vợ chồng Nam Cung giày vò một trận, lúc về còn tiện tay mang theo ba lon cola lớn...
"Ta cảm thấy chắc hẳn đây cũng là bảo bối," Hách Nhân ăn uống no đủ liền bắt đầu suy xét những điểm khác. Hắn thấy mâm đựng trái cây bị mình ném trên bàn trà, đột nhiên nhớ ra thứ này cũng là hắn tiện tay lấy từ nhà Độ Nha 12345, lập tức mắt sáng lên: "Ha ha, ta biết ngay là mình có tầm nhìn xa trông rộng mà. Ngươi xem cái tạo hình này đi, ngươi xem cái sắc thái này, dù sao cũng có chút gì đó cao cấp..."
Vivian đang lau bàn, nghe vậy cầm cái mâm đựng trái cây có chất liệu giống nhựa plastic lên nhìn thoáng qua, rồi tiện tay ném cho Hách Nhân: "Còn hớn hở được à? Tự ngươi nhìn đi."
Hách Nhân tiếp lấy, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. Trên đáy mâm đựng trái cây có một hàng chữ lớn: Nhà máy nhựa Nhị Lý Kiều...
"Vậy cái này cũng là Thần Khí," Hách Nhân khóe miệng co giật hai lần, vẫn mạnh miệng, "Dù sao thì Nữ Thần cũng đã dùng qua rồi. Lăn qua đây, cái này cho ngươi..."
Miêu cô nương khinh bỉ nhìn Hách Nhân một cái, ôm chặt bát đựng thức ăn cho mèo của mình: "Không cần."
Hách Nhân: "..."