Xoắn ốc chi khâu chiến dịch

Đất khô cằn bình nguyên rộng lớn hoang vu, đúng như tên gọi của nó. Trên mảnh đất mênh mông vô bờ này, ngươi chỉ có thể thấy những tảng đất khô cằn lớn. Sức mạnh ác mộng đã ăn mòn nơi đây, khiến thổ địa không một ngọn cỏ. Mặt đất cháy đen trải rộng những vết rạn nứt. Phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ đại địa phảng phất như đã từng bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Trong ký ức xa xưa của Sơn Xuyên Chi Vương, vùng bình nguyên này cũng từng xanh tốt tươi, dân cư phồn thịnh. Đó là thời gian Colonia còn chưa chia năm xẻ bảy, vùng đất này còn chưa biến thành "Cựu thế giới". Gordon nhớ rằng, khi đó vùng đất này nằm ở bắc bán cầu Colonia, thuộc vùng ôn đới hoặc á băng giá. Phía trên vùng bình nguyên này từng có một tòa thành bang mỹ lệ tên là "Ravender". Một vị thánh nữ cai trị vùng đất này. Nàng là tín đồ thành kính của nữ thần sáng thế, dựa vào trí tuệ và tín ngưỡng lãnh đạo người dân của mình cắm rễ xuống vùng hoang dã. Nàng còn là bạn thân của vài vị giám ngục quan. Trong thời đại tươi đẹp ấy, tuy rằng trong tâm trái đất Colonia cầm cố một Tà Thần, nhưng trên viên tinh cầu này vẫn tràn đầy sinh cơ và hy vọng. Loken dẫn đầu "Viễn cổ liệt vương" tạo thành "Bầu trời hội nghị", cùng người phàm thống trị viên tinh cầu này.

Khi đó, mỗi một ngày dường như đều tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ.

Nhưng thời gian tươi đẹp ấy đã qua đi.

Gordon từ trong cơn hoảng hốt ngắn ngủi phục hồi tinh thần. Hắn thấy một đạo phong trụ bụi mù đang chậm rãi đổ nát, vô số quái vật vặn vẹo tà ác bị đoàn kỵ sĩ, chiến trận phép thuật và liệt diễm bão táp của Hỏa Chi Vương Gulash đuổi về nơi sâu thẳm của hỗn độn. Cơn bão hỗn độn che kín bầu trời xem ra đã tạm thời biến mất.

Đây chính là đất khô cằn bình nguyên ngày nay. Ở nơi bị nguyền rủa này, chỉ có quái vật, vô cùng vô tận quái vật.

"Gordon, ngươi vẫn ổn chứ?" Âm thanh của Phong Chi Vương Afutina truyền đến từ bên cạnh. Nàng cho gọi ra một đạo vầng sáng chữa trị rơi trên đầu Gordon, "Ngươi vừa nãy đã thất thần."

"Chỉ là nhớ lại một vài chuyện quá khứ," Sơn Xuyên Chi Vương lắc đầu, nhìn về phía quân đoàn nhân loại phía trước, "Lại đẩy lùi một đợt. Đội quân phàm tục này mạnh mẽ hơn ta tưởng tượng."

"Bọn họ luôn rất mạnh mẽ, dù sao bọn họ cũng là tạo vật của mẫu thân, cùng chúng ta có cùng nguồn gốc," Afutina nhẹ giọng nói, đồng thời nhắc nhở Gordon, "Tập trung tinh thần. Chúng ta đã rất gần lãnh địa của Lockmanton, nó rất có thể đã bắt đầu thử nghiệm ảnh hưởng tâm linh của chúng ta."

"Yên tâm đi, ta sẽ không cho nó cơ hội nữa." Gordon trầm giọng nói.

Cùng thời khắc đó, trên bầu trời đội quân cuồn cuộn, ba tòa chiến hạm ma đạo mạnh mẽ nhất của thần quyến chi thành đang hạ thấp độ cao.

Từ thế giới hiện thực chuyển vật chất đến Vực Sâu Lãng Quên vô cùng khó khăn, đặc biệt là khi con đường kết nối chính bị phong tỏa. Vô số anh linh của Thần Quyến Chi Thành đã hiến tế bản thân để đưa thành phố này đến bình nguyên khô cằn. Họ không còn đủ sức để đưa thêm đồ vật đến thế giới này. Nhưng để đối mặt với Bạo Chúa Ác Mộng Lockmanton, chỉ thân thể máu thịt là không đủ. Vì vậy, giáo hoàng và các anh linh vẫn cố gắng tính toán từng chút một, tăng hiệu suất chuyển đổi năng lượng, cuối cùng đưa ba chiếc chiến hạm ma đạo gần Thần Quyến Chi Thành đến thế giới này.

Ánh Bình Minh, Thánh Đồ, Tảng Sáng là những chiến hạm ma đạo mạnh nhất của toàn bộ Thánh Vực, thậm chí cả Colonia. Dù Gordon không lạc quan về tác dụng của ba chiếc phi thuyền này, chúng vẫn là một trong những quân bài chủ lực của "Quân Viễn Chinh Ác Mộng".

Để ba chiếc phi thuyền phát huy tác dụng lớn nhất trong trận quyết chiến cuối cùng, chúng được bảo vệ cẩn thận trong suốt quá trình hành quân. Ngoại trừ việc hỗ trợ hỏa lực trong hai trận chiến nguy cấp, chúng hầu như không tham gia trận chiến nào.

Trên boong tàu "Thánh Đồ", Hách Nhân cùng giáo hoàng đứng cạnh nhau, nhìn về phía đường chân trời tối đen phía trước.

So với lúc xuất phát, giáo hoàng im lặng hơn. Ông đứng thẳng trên boong tàu như một cây khô, tay gầy guộc nắm chặt gậy, toàn thân không hề lay động. Ánh mắt ông nhìn về phía đường chân trời sâu thẳm như nước, không chút cảm xúc, không ai có thể đoán được tâm trạng của ông lão.

Hách Nhân rất khó đoán được một thực thể được tạo thành từ linh hồn của các đời giáo hoàng sẽ suy nghĩ gì. Ông lão này đã vượt qua khái niệm sinh mệnh thông thường, từ phàm nhân mà hóa thành một sự tồn tại phi thường. Trong đôi mắt chứa đựng hàng ngàn năm lịch sử và trí tuệ của hàng trăm vị tiên hiền, ông đã nhìn thấy gì? Và đang chăm chú điều gì?

"Đó là Xoắn Ốc Chi Khâu," Sau một hồi im lặng, giáo hoàng đột nhiên nói.

Hách Nhân nhìn theo hướng mắt của ông, và thấy một bóng đen lớn, mờ ảo dần hiện rõ trên đường chân trời.

Xoắn Ốc Chi Khâu không phải là một ngọn đồi, mà là một tòa tháp kỳ dị, xoắn ốc vươn lên cao.

Hắn nhìn thấy đại địa phương xa nhô lên, hình thành một cái bệ tròn hình chóp. Đá nham thạch to lớn cùng vật chất màu đen không rõ chất liệu từ cái bệ này mọc ra, giống như xúc tu của một loài sinh vật kỳ dị, thăm dò về phía chân trời. Chúng vặn vẹo, xoắn xuýt rồi kéo dài lên trên, trông như một lò xo quanh co. Bên trong "lò xo" ấy, từng đám bụi mù đen kịt và chớp giật liên tục cuồn cuộn.

Phía sau xoắn ốc chi khâu, màn sương dày đặc tựa như một bức tường xám trắng nối liền trời đất. Sương mù phun trào, để lộ vô số sự vật kỳ quái, lạ lùng, như thể những giấc mơ hoang đường, quỷ dị xuất hiện giữa thế giới thực.

Nếu không nhầm, đây hẳn là "Mê loạn hải" mà lão giáo hoàng đã nhắc tới.

Nhờ quân đoàn cấp thần thuật gia trì, đại quân một lần nữa tăng tốc, lướt nhanh trên bình nguyên như một tấm thảm bạc bay sát đất, khiến xoắn ốc chi khâu càng thêm rõ ràng trong tầm mắt.

"Nó biết chúng ta đến," lão giáo hoàng lặng lẽ nhìn "Tháp cao" xoắn ốc dị dạng kia, giọng điệu bình tĩnh, dường như không còn cảm xúc của con người, "Karla Hughes, hãy thổi kèn lệnh, trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu."

Trên gò đất xoắn ốc chi khâu, mây đen bắt đầu cuộn trào. Từng xúc tu khổng lồ ngưng tụ từ sương mù và bụi, thõng xuống mặt đất như thể đang liếm láp đại địa. Ánh hoàng hôn chập chờn giữa các đám mây, tạo nên những vệt lốm đốm kỳ lạ, tựa như con mắt của một con thú dữ tà ác. Trong ánh sáng di động, một bóng đen khổng lồ chưa từng có mơ hồ hiện ra, uy thế to lớn bắt đầu khuấy động trong trời đất.

Từng cột bụi khổng lồ đột ngột xuất hiện khi xúc tu khuấy động. Tiếng kêu gào đáng sợ vọng đến từ khắp nơi, những ma vật hỗn độn không ngừng ngưng tụ sau khi Lockmanton thức tỉnh. Một giây trước chúng còn là bụi mù, giây sau đã ào ạt như thủy triều.

"Ô ——"

Tiếng kèn trầm thấp vang lên từ ba chiến hạm ma đạo, nghe thật thê lương và hùng tráng.

"Toàn quân rút đao, hỗn độn đột kích!"

Tiếng hô của quan chỉ huy vang vọng chiến trận như bão táp. Những lá Kim Huy Chiến Kỳ bắt đầu bốc cháy dữ dội, phù văn trật tự thần thánh lấp lánh trên ngực mỗi chiến sĩ. Quân đoàn như được dát một lớp ánh sáng, trở thành lưỡi dao sắc bén chói mắt giữa thế giới ác mộng tăm tối, âm u này.

So với lúc mới xuất phát, quy mô của quân đoàn bất khuất này đã giảm đi gần một phần ba. Hàng ngàn, hàng vạn dũng sĩ đã ngã xuống trên hành trình vượt qua vùng đất khô cằn. Hơn mười trận giao tranh, hai cơn bão táp hỗn loạn, những đợt tấn công tâm linh trí mạng... Tất cả những điều đó đã cướp đi vô số linh hồn cao quý, khiến những người còn sống mệt mỏi rã rời, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Bởi lẽ, những cuộc tấn công ác mộng diễn ra không ngừng nghỉ. Trận chiến này vừa kết thúc, các tướng sĩ gần như không kịp thở đã phải đối mặt với trận quyết chiến cuối cùng.

Thế nhưng, không một ai lùi bước, cũng không một ai hối hận. Đây là cuộc chiến chống lại Tà Thần, ngoài cái chết ra, không gì có thể kết thúc nó!

Khi tiếng hô "Hỗn độn đột kích" vang vọng chiến trường, các dũng sĩ lại một lần nữa giương cao vũ khí, đối mặt với cơn cuồng triều hắc ám ngày càng đến gần!

Bầy ma vật hỗn độn tạo thành hắc triều cuối cùng cũng chạm trán với mũi tên bạc của quân viễn chinh Thánh Vực. Hai luồng thủy triều màu bạc và màu đen va vào nhau, khiến cả thế giới phảng phất như ngừng lại trong khoảnh khắc.

Sau đó, bọt nước bắn tung tóe.

Vô số tứ chi bay lên không trung, cả của người và của ma vật. Nơi hai quân đoàn va chạm dường như biến thành một cối xay thô kệch, ma sát kịch liệt, bắn ra những đốm lửa và vụn tro tàn. Hai luồng thủy triều khựng lại một chút, rồi lún vào nhau một ít, nhưng ngay sau đó, chúng lại đàn hồi mạnh mẽ và va chạm lần nữa!

Trong cuộc giằng co nghiền xác này, mũi tên bạc của quân viễn chinh Thánh Vực chậm lại, nhưng nó vẫn không dừng lại, mà tiếp tục tiến lên phía trước một cách chậm rãi nhưng kiên định, không ngừng áp sát nền của Xoắn Ốc Chi Khâu.

Trên boong tàu Thánh Đồ, Lily sốt ruột nhìn cuộc hỗn chiến ở tiền tuyến xa xăm, thỉnh thoảng lại nhanh chóng chạy quanh Hách Nhân: "Chủ nhân, chủ nhân, khi nào chúng ta lên?!"

"Chờ một chút," Hách Nhân chăm chú quan sát sự thay đổi của tầng mây trên Xoắn Ốc Chi Khâu. Hắn biết từng giây từng phút đều có những binh lính dũng cảm ngã xuống trên đường xung phong, nhưng hắn không thể vội vàng ném sức chiến đấu trong tay vào cuộc chiến trên mặt đất ngay lúc này. Sự hy sinh của những binh sĩ kia là để đổi lấy không gian cho đợt tấn công thứ hai, hắn phải hiểu rõ điều đó. "Chú ý động tĩnh của Gordon và đồng đội. Sau khi họ tham chiến, chúng ta sẽ xuống hỗ trợ, nhưng phải tiết kiệm thể lực, vì còn có thử thách lớn hơn đang chờ chúng ta ở phía trước."

"Vâng ạ!"

Lily ra sức gật đầu, sau đó chuyên tâm nhìn chằm chằm vị trí chiến trận của mười vị thượng cổ giám ngục quan.

Sơn Xuyên Chi Vương Gordon lúc này đang chăm chú theo dõi chiến trường.

Chiến tuyến tiếp tục được đẩy mạnh về phía trước. Các dũng sĩ Thánh vực, với lòng dũng cảm và sự hy sinh gần như cuồng nhiệt, đã dùng thân thể máu thịt "xé" một con đường giữa đội quân hỗn độn hùng mạnh. Xoắn ốc chi khâu giờ phút này đã bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp quân đoàn màu đen. Nhưng mũi tên bạc của quân viễn chinh Thánh vực tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm vào thịt thối, từng chút một cắt qua tấm bình phong dày nặng này.

Trong khi quân đoàn xung phong tiền tuyến chém giết, các đội phía sau có thể tiếp tục tiến lên.

Đột nhiên, một trận uy thế tinh thần mạnh mẽ quét ngang chiến trường.

Giống như cuồng phong thổi qua mặt hồ, sức mạnh tâm linh khó tả bao phủ lên thế giới tinh thần của mỗi người trên chiến trường. Vô số ảo giác kỳ quái và tâm tình tiêu cực hiện ra, khiến tất cả mọi người hô hấp hơi ngưng lại. Mặc dù các thần quan chiến đấu cấp cao nhanh chóng dùng thần thuật xua tan những cuộc tấn công tâm linh này, nhưng cảm giác khiếp đảm vẫn còn đó rất lâu.

Sơn Xuyên Chi Vương Gordon ánh mắt chợt lóe lên. Khi cơn bão tâm linh quét qua, hắn nhìn thấy những thứ dị dạng xuất hiện trong cột bụi mù ở tiền tuyến.

Hai cái xúc tu to lớn thành hình trong bụi mù. Vô số quái vật xấu xí toàn thân sưng phù, cao đến bốn, năm mét xuất hiện xung quanh xúc tu, và lao về phía chiến trường ——

"Lockmanton diễn sinh thể xuất hiện rồi!" Âm thanh của Sơn Xuyên Chi Vương vang dội như chính tên gọi của hắn, "Giám ngục quan, chuẩn bị chiến đấu!"