Hách Nhân về đến nhà đã là giữa trưa, cả nhà nhao nhao đòi ăn. Mọi người đều biết, Nữ Thần tỷ tỷ vốn không hay nấu cơm, trừ phi ngươi bắt gặp nàng đang ăn hoặc nàng nấu mì sợi rồi lỡ tay bỏ nửa hộp muối, lúc đó nàng sẽ cuống cuồng tìm người chịu trận cùng. Bởi vậy, Hách Nhân, Lily và Vivian bị Nữ Thần đuổi ra khỏi nhà ngay trước giờ cơm. Lúc này mà để Vivian nấu cơm thì không kịp nữa, nên bọn họ tạt vào quán cơm nhỏ của nhà Nam Cung ở đầu đường, tiện mua luôn cơm trưa cho cả nhà. Vừa hay quán cơm nhỏ nhà Nam Cung mới mở cửa lại sau hai tháng ngừng kinh doanh, lượng khách chưa đông đúc trở lại, vợ chồng Nam Cung Vô Địch đang lo đồ ăn sáng bán không hết, liền bán tống bán tháo chỗ đồ còn lại cho bọn hắn.
Lily vui vẻ khiêng một nồi cơm lớn trên đường về, mặt mày hớn hở.
Vừa mở cửa, Hách Nhân đã thấy Miêu cô nương nằm sấp trên sofa trong trạng thái nửa sống nửa chết. Nàng mềm oặt nằm dài bên tay vịn, đuôi quấn lấy cái điều khiển TV bấm loạn xạ, Đậu Đậu thì nhảy nhót trên lưng nàng. Itzhak và Elizabeth thì đang cắm cúi nghiên cứu một cuốn sách về kỹ thuật vô tuyến điện ở một góc. Hai anh em Nam Cung thì ngồi gặm hạt dưa, vừa gặm vừa bàn xem trưa nay có cơm ăn không. Ba người Hách Nhân mang cơm trưa về coi như cứu mạng bọn họ, tất cả đều tỉnh táo hẳn.
Nam Cung Tam Bát vứt hạt dưa trong tay, thoắt cái đã có mặt: "Ấy nha, chủ nhà cuối cùng cũng về, chúng ta sắp chết đói rồi... Trưa nay ăn gì thế? Ơ, mùi này quen quen nha."
"Vớ vẩn, tay nghề mẹ ngươi đấy," Hách Nhân đưa đống rau xào cho Nam Cung Tam Bát, đồng thời ra hiệu Lily đặt nồi cơm xuống bàn, "Tám chuyện với Nữ Thần, không kịp nấu cơm trưa nên ăn tạm mấy món này thôi. Lăn! Rửa tay rồi ăn cơm!"
Miêu cô nương vừa rón rén chui xuống gầm bàn đã bị Hách Nhân quát một tiếng, đành ỉu xìu bò lên, miễn cưỡng vươn tay ra trước mặt Ngũ Nguyệt, để Hải yêu tỷ tỷ tạo cho nàng quả cầu nước rửa tay: Mèo đúng là loài sinh vật lười biếng mọi lúc mọi nơi, nàng lười đi vào nhà tắm...
Nam Cung Tam Bát gãi đầu: "Hú hồn, cứ tưởng ngươi mắng ta chứ."
"Nói thật, nếu không phải con mèo này sống chết không chịu đổi tên, ta thật muốn đổi cho nàng cái tên khác," Hách Nhân thở dài, "Cũng vì cái tên xui xẻo này mà ta chẳng dám dẫn nàng ra ngoài, muốn làm thẻ căn cước cho nàng cũng không dám nộp đơn."
Hơn nữa chắc chắn dù có người nhận đơn cũng chẳng ai tin có người tên là "Lăn" thật...
Tác giả: Ps: chương này ngắn một chút, ngày mai trở lại bình thường. Gần đây viết thật sự là không có trạng thái, có lẽ là bởi vì thời tiết oi bức đi, ăn cơm đều không có khẩu vị gì.
"Ai bảo ngươi đặt cho nàng cái tên quái gở này," Vivian vừa xới cơm cho mọi người vừa liếc xéo Hách Nhân, "Giờ thì quen tai rồi đấy."
Hách Nhân xòe tay: "Biết làm sao được, ta có biết nàng biến thành người đâu, năm xưa nàng còn chưa biết đi đứng, sao ngươi không nói?"
"Đại đại mèo! Ta rửa tay xong rồi!" Miêu cô nương ồn ào chạy đến, giơ tay huơ huơ trước mặt Hách Nhân để hắn kiểm tra, rồi không cần biết Hách Nhân đã nhìn rõ chưa, liền leo lên ghế của mình, mắt tròn xoe nhìn bàn đồ ăn, mắt sáng rực lên, "A, có cá! Đại đại mèo gắp cho ta cá!"
Bữa trưa hôm nay có món lựu lát cá, loại chế phẩm cá mà Đậu Đậu không còn nhận ra hình dạng ban đầu, nên vẫn được mang lên bàn ăn. Chứ nếu là món cá kho thì lại náo loạn.
"Tự gắp đi!" Hách Nhân trừng Lăn một cái, "Ngay trước mặt còn muốn người giúp... Dùng đũa! Cấm dùng tay! Người khác còn ăn đấy!"
Miêu cô nương vừa định dùng tay lấy cá đầy hứng khởi liền bị Hách Nhân quát cho một trận, mặt mày lập tức ỉu xìu, đành vụng về cầm đũa chọc vào đĩa cá, vừa chọc vừa lẩm bẩm: "Đại đại mèo hung dữ với ta, đại đại mèo có phải bên ngoài có mèo khác, đại đại mèo có phải chuẩn bị đổi mèo Ba Tư, đại đại mèo có phải không muốn nuôi mèo nữa, đại đại mèo..."
"Khụ khụ... Học đâu cái thói lăng nhăng này!" Hách Nhân bị con mèo ngốc này thao thao bất tuyệt một tràng làm cho ho sặc sụa, rồi thấy Lăn dùng đũa chọc nát bét đĩa lựu lát cá, khóe mắt giật giật, "Đã bao lâu rồi, ngươi không thể học dùng đũa cho đàng hoàng được sao? Hai tháng trước còn gắp được đồ cơ mà, sao giờ lại thụt lùi rồi?"
"Hai tháng không ai dạy dỗ, thoái hóa thôi, nàng đến giờ còn biết đi đứng là may rồi," Vivian lắc đầu, "Thôi, cứ để nàng dùng tay đi, dù sao đồ nàng chọc xong chắc chả ai nuốt nổi..."
Hách Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, định hỏi hai tháng trước Lăn ăn cơm thế nào, nhưng nghĩ lại hai tháng đó Vivian có nấu nướng gì đâu, cả nhà phải nhờ mì gói mới sống qua ngày, hỏi nhiều chỉ khơi gợi lại ký ức đau buồn, nên thôi, chỉ chuyển sang nói về kế hoạch tiếp theo: "Hai ngày nữa ta định đến Bắc Cực."
Lăn lại phấn chấn lên: "A a, Bắc Cực có cá tuyết!"
"Ngoan ngoãn ăn cơm!" Hách Nhân liếc nàng một cái, quay sang giải thích, "Phải đi tìm Liệp Ma Nhân, mời họ hợp tác kiểm tra tộc đàn. Ngoài ra ta với Vivian định tìm một ít 'Cổ đại chủng' thuần huyết từ Halleta, tức là Liệp Ma Nhân nguyên sinh, nếu được, còn thu xếp để một bộ phận Liệp Ma Nhân Kohl Perth về thăm quê hương, cho họ thấy quê nhà giờ ra sao."
"Trở lại quê hương thăm nhà?" Nam Cung Tam Bát lập tức lộ ra vẻ hứng thú, "Rốt cục chuẩn bị an bài chuyện này? Có phải hơi sớm không?"
"Thực ra từ khi cánh cửa Liệt Ngân Tinh Vân thành lập, thời cơ đã chín muồi," Hách Nhân cười, "Trước đây, khe nứt nhỏ ở Siberia chỉ cho phép số ít người xuất nhập, hơn nữa còn phải trải qua tuyển chọn. Nhưng giờ đây, Vũ Trụ chi Môn Liệt Ngân Tinh Vân là một cánh cửa lớn ổn định, có thể chứa đoàn thể dưới 100 người cùng lượng lớn vật tư ra vào. Thực ra, khi thành lập cánh cửa kia, ta đã lên kế hoạch cho việc này, nhưng sau đó gặp nhiều trắc trở, nên phải tạm gác lại. Giờ ta chỉ là khởi động lại chúng thôi."
"Đại đại mèo! Ta cũng muốn đi Bắc Cực!" Lăn miệng đầy thịt cá, vẫn cố gắng quơ móng vuốt hét lên. Nàng không nghe rõ Hách Nhân nói gì, chỉ nhớ lại mùi vị tuyết cá, rồi hưng phấn muốn đi bắt.
"Sao chỗ nào cũng có ngươi?" Hách Nhân vỗ đầu Lăn, "Ta đi làm việc, không phải đi chơi! Ngươi ở nhà ngoan ngoãn, chẳng phải vừa bảo mấy ngày nay không chạy lung tung sao?"
Lăn cúi đầu lầm bầm: "Đại đại mèo, ngươi quả nhiên có mèo khác ở bên ngoài..."
Không ai để ý đến ý nghĩ vớ vẩn của con mèo. Itzhak hứng thú với "Bộ phận kiểm tra tộc đàn" mà Hách Nhân nhắc tới: "Các ngươi nói gì với Nữ Thần? Sao đột nhiên muốn kiểm tra tình hình Liệp Ma Nhân và chủng tộc cổ Halleta?"
Trong lòng mọi người, Liệp Ma Nhân và hành tinh Halleta đã là chuyện quá khứ, đã được giải quyết. Họ vốn cho rằng tiếp theo sẽ là một tinh cầu hắc ám xa xôi hoặc bí cảnh nào đó, nhưng không ngờ mục tiêu của Hách Nhân lại là Liệp Ma Nhân và quê hương của họ.
"Nói nhiều thứ, nhưng việc kiểm tra tình hình Liệp Ma Nhân liên quan đến Lily," Hách Nhân vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Lily đang so tài với một tô sườn lớn ở bàn đối diện, "Nghiêm túc mà nói, là liên quan đến cẩu pháo của nàng..."
Hắn kể lại chi tiết chủ đề đã thảo luận ở Độ Nha 12345, tiện thể nhắc đến bí ẩn có thể ẩn chứa sau sự không đồng nhất của hàng mẫu năng lượng "Tận Thế Song Nhận". Rõ ràng, sự tình phía sau Tận Thế Song Nhận không thể hiểu trong thời gian ngắn, nhưng việc Liệp Ma Nhân có thể có "thiên phú Thần Thuật" lại là một chủ đề thực tế.
Người hứng thú nhất với điều này không ai khác ngoài Nam Cung Tam Bát. Hắn lau miệng: "Vậy... Liệp Ma Nhân vốn sinh ra đã có thể thi triển Thần Thuật? Có thể trực tiếp mượn lực lượng từ Thần Minh mà không cần học tập?"
"Chúng ta chỉ là suy đoán như vậy thôi," Hách Nhân gật đầu, không phủ nhận, "Nói theo kiểu cũ một chút, Liệp Ma Nhân chính là 'Thiên tuyển chi tộc', được Thần Minh sủng ái, sinh ra đã có năng lực giao tiếp với Thần Minh. Đương nhiên, chúng ta đều biết Chân Thần là chuyện gì, nên Liệp Ma Nhân thực tế thuộc về 'Nghi thức kết quả', là 'thành quả thí nghiệm' được tạo ra trong quá trình Ma Pháp Hoàng Đế cổ đại giao tiếp với Nữ Thần. Nhưng dù thế nào, căn cứ năng lực Lily thể hiện, chúng ta đoán Liệp Ma Nhân có thiên phú nhất định với Thần Lực."
Nam Cung Tam Bát gật đầu, vừa hưng phấn vừa tiếc nuối: "Đáng tiếc huyết thống ta không thuần, mà dù huyết thống thuần khiết, lực lượng cũng không mạnh, nếu không ta đã có thể phối hợp các ngươi kiểm tra..."
"Ngươi không được, cha ngươi cũng không được," Vivian lắc đầu, "Kiểm tra này rất nghiêm ngặt, phải tìm Liệp Ma Nhân thuần túy nhất, không bị yếu tố bên ngoài làm thay đổi để phối hợp, nếu không sẽ mất ý nghĩa tham chiếu."
Nam Cung Ngũ Nguyệt nghe vậy liền ôm lấy cánh tay: "Sao ta thấy nổi da gà thế này... Các ngươi nói giống mấy nhà khoa học điên làm thí nghiệm trên cơ thể người trong phim kinh dị ấy..."
Hách Nhân nghĩ ngợi rồi cười gượng: "Ăn cơm, ăn cơm..."
Hai ngày sau, Hách Nhân dẫn Lily, Vivian và hai anh em Nam Cung đến Hàn Băng Bảo Lũy, tổng bộ Liệp Ma Nhân ở Bắc Cực.
Bọn hắn đã báo tin cho Bạch Hỏa, nên từ xa đã thấy hải đăng trên Hàn Băng Bảo Lũy sáng lên: Đó là tín hiệu đón khách và báo hiệu mọi thứ vẫn bình thường trong cứ điểm.
Bên cạnh Hách Nhân, Miêu cô nương trùm áo bông kín mít đang lanh lợi nhìn đông ngó tây, vừa ngoẹo cổ nhìn quanh vừa ồn ào: "Đại đại mèo, khi nào chúng ta đi bắt cá vậy?"
Hách Nhân ôm trán, thở dài:
Cuối cùng vẫn mang con mèo ngốc này đi... Vì không chịu nổi nó quấy rầy đòi hỏi, càng không chịu nổi nó mỗi bữa cơm đều nói ba lần "Đại đại mèo ở bên ngoài có mèo", nên lần này đến Kohl Perth có thêm cái vướng víu này...