Vi Vi An bát sắt

Sự thật chứng minh, Vi Vi An quả nhiên rất nhanh sẽ đói.

Hác Nhân và Lily ở cửa vào sơn cốc kiễng chân nhìn ra xa không bao lâu thì nghe thấy từ phương xa không ngừng truyền tới tiếng nổ và văng tung tóe dần chìm xuống. Bụi mù khắp bầu trời cũng theo một trận gió lớn từ trên cao thổi xuống mà từ từ tan đi. Lily khẩn trương nắm lấy cánh tay Hác Nhân, sức mạnh lớn đến nỗi khiến tấm chắn năng lượng tóe ra tia lửa: "Hác... Hác Nhân, bạn của ngươi tỉnh giấc phát cáu rồi hả?"

"Xem bộ dạng thì đúng là như vậy." Hác Nhân xoa mồ hôi lạnh trên trán. Tuy rằng ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cũng thực sự có chút lo lắng. Việc Vi Vi An từ trong giấc ngủ thức tỉnh lại gây ra động tĩnh kinh khủng đến vậy đã hoàn toàn vượt quá dự tính ban đầu của hắn. Thật may là nàng bình thường đều ngủ ở những nơi ít người, mà Siberia lại càng là nơi ít người giữa những nơi ít người. Nếu không, chỉ cần Vi Vi An mở mắt ra gầm một tiếng thì chẳng phải sẽ khiến người ta hồn bay phách lạc khắp nơi trên đất hay sao?

Hai người lại quan sát thêm một lúc, cuối cùng xác nhận bên trong sơn cốc sẽ không còn nguy hiểm nữa, hơn nữa người gây ra mọi chuyện dường như cũng không còn phát ra khí tức địch ý, lúc này mới cẩn thận đi vào trong cốc.

Trong sơn cốc phảng phất như vừa trải qua một trận oanh tạc dữ dội, khắp nơi đều có thể thấy dấu vết của vụ nổ kinh hoàng. Sóng xung kích từ sâu trong sơn cốc thổi bay gần hết tuyết đọng, mặt đất trải rộng những vết nứt và nếp uốn hình rẻ quạt, xen lẫn vô số hố sâu bốc khói xanh. Hác Nhân tương đối quen thuộc với cảnh tượng này: đây là dấu vết của sấm sét.

Và ở điểm khởi đầu của tất cả những tai họa này, một khối nham thạch đen cao hơn mặt đất vẫn kỳ diệu duy trì được sự hoàn chỉnh. Trên đỉnh tảng đá, một thiếu nữ tóc đen với khí chất thanh lãnh đang ngồi lặng lẽ. Thiếu nữ mặc một bộ quần áo đen đã rách rưới, trong tay cầm một vật kim loại đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Nàng có chút mờ mịt nhìn vật trong tay, dường như đang cố nhớ lại điều gì, nhưng rõ ràng là vô ích.

Đây là lần đầu tiên Hác Nhân nhìn thấy dáng vẻ của Vi Vi An trong cuộc hành trình tìm lại ký ức này.

Nàng cứ như vậy thanh lãnh ngồi đó, phảng phất như tách biệt khỏi thế giới, xung quanh là một vùng đất khô cằn do nàng vô tình tạo ra. Nàng hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, dường như nhận thức về thế giới bên ngoài đã trở nên trì độn đến mức gần như không còn.

Nhưng Hác Nhân và Lily tới gần cuối cùng vẫn thu hút sự chú ý của cô gái tóc đen. Nàng khẽ ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn hai người xa lạ xuất hiện trước mắt. Giấc ngủ say kéo dài nửa thế kỷ, hoặc thậm chí lâu hơn, khiến tư duy của nàng có chút chậm chạp. Mất một lúc lâu, nàng mới tập trung ánh mắt vào Hác Nhân, người đang đứng cạnh: "Bây giờ là năm nào? Ai đang làm Sa Hoàng?"

"Ta cũng không biết," Hác Nhân trong lòng có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được câu này. Từ ánh mắt của Vi Vi An, hắn đã nhận ra rằng sự xuất hiện của mình không hề khiến đối phương tỉnh lại "Mình" như mong muốn. Thời khắc này, Vi Vi An vẫn là nữ bá tước trong lịch sử, nàng chìm đắm trong ký ức của mình, tư duy hoàn toàn dừng lại ở thời điểm vừa tỉnh giấc trên cánh đồng tuyết Siberia. "Có lẽ Sa Hoàng sắp bị lật đổ... Hoặc có thể đã bị lật đổ rồi."

"Lật đổ? Nhân loại lại kết thúc một kỷ nguyên của mình sao?" Vi Vi An cau mày, giọng nói nhẹ bẫng như lẩm bẩm, "Ngươi là ai?"

Nàng dường như vừa nhận ra Hác Nhân là một người kỳ lạ, liền nói thêm: "Người thường lúc này sẽ bỏ chạy... Ngươi lại giống như cố ý ở đây chờ ta vậy... Ngươi là một người bạn cũ của ta? Hay là gia tộc ma cà rồng khác phái tới tìm ta?"

Hác Nhân lặng lẽ nhìn Vi Vi An, cuối cùng chậm rãi nở một nụ cười: "Ta là bạn cũ của ngươi."

"Bạn cũ sao..." Vi Vi An chậm rãi xoay cổ, "Xin lỗi, ta hoàn toàn không nhớ ra, nhưng nếu là bạn cũ thì ngươi nên biết trí nhớ của ta không tốt... Ừ?"

Ánh mắt của nàng cuối cùng rơi vào Lily.

Lily phát hiện đối phương cuối cùng cũng nhìn mình, nhất thời vui mừng nhảy cẫng lên: "Gào khóc ngao! Nhĩ hảo ta là Lily! Ta và bạn cũ của ngươi là bạn mới! Rất hân hạnh được biết ngươi a ha ha ha ngươi thực sự có thể ngủ ngao..."

Lily vừa dứt lời được một nửa, biểu cảm trên mặt Vi Vi An đột nhiên biến đổi: "Người sói?!"

Lily vẫn chưa hiểu chuyện gì: "Ngao?"

"Tại sao lại có người sói ở đây?!" Vi Vi An đột ngột bật dậy khỏi tảng đá, khí chất trầm tĩnh vừa rồi trong nháy mắt bị thay thế bởi sự băng lãnh, vô số quả cầu tiên huyết màu đỏ sẫm nổi lên quanh nàng, giọng nói cũng lạnh lùng như băng giá, "Ngươi là người của gia tộc nào? Vì sao xông vào nơi ta ngủ say... Lẽ nào chính ngươi đã phá vỡ phong ấn của ta?!"

Ngay khi Vi Vi An thốt ra hai chữ "người sói", Hác Nhân giật mình nhận ra tình huống không ổn. Hắn lập tức nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai oan gia này gặp mặt, bản thân đáng lẽ phải sớm dự liệu được chuyện này, nhưng vì Vi Vi An và Lily đã sớm trở thành một đôi bạn xấu, hắn đã lơi lỏng cảnh giác, không ngờ rằng giờ phút này Vi Vi An vẫn hoàn toàn ở trong trạng thái thù địch với toàn bộ người sói!

Lily còn đang ngơ ngác, Vi Vi An đã chuẩn bị xong tư thế chiến đấu. Hác Nhân thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vội vàng xông tới giữa hai người, lớn tiếng ngăn cản: "Vi Vi An, ngươi bình tĩnh một chút! Lang nhân này không có thù oán gì với ngươi! Nàng là mọc hoang, mọc hoang! Không thuộc gia tộc nào cả!"

 Lily vẫn chưa hiểu chuyện gì: "Mọc hoang là ý gì? Gia tộc là ý gì?"

 Vi Vi An vừa tỉnh giấc sau hơn nửa thế kỷ, liền thấy một lang nhân đứng trước mặt mình. Sự cảnh giác và phản xạ có điều kiện được hình thành từ những trận chiến trước đây khiến nàng suýt chút nữa không kiềm chế được mà chủ động tấn công. Dù Hác Nhân đã nhanh chóng nhảy ra can ngăn, nàng cũng không hề do dự. Bởi lẽ, Hác Nhân đối với nàng bây giờ hoàn toàn là một người xa lạ. Hơn nữa, hắn lại đang đứng cùng một chỗ với lang nhân, nên lời nói của hắn càng khó tin.

 Vì vậy, hành động ngăn cản của Hác Nhân hoàn toàn vô hiệu. Nguyên nhân thật sự khiến Vi Vi An dừng lại là:

 Một cảm giác suy yếu đột ngột ập đến, khiến Vi Vi An đang lơ lửng giữa không trung loạng choạng. Nàng ngã xuống đất ngay trước mặt Hác Nhân và Lily.

 Lily hoảng sợ: "Oa! Bạn của ngươi bị tẩu hỏa nhập ma?"

 Hác Nhân vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình: "Vi Vi An, ngươi làm sao vậy?"

 Vi Vi An yếu ớt chống tay ngồi dậy, cố gắng thốt ra hai chữ: "Đói... quá."

 Hác Nhân: "..."

 Một lát sau, trong khu rừng bệnh mộc bùng lên một đống lửa trại, hương thịt nướng thơm lừng lan tỏa, khiến ai nấy đều thèm thuồng. Nguyên liệu là Lily dẫn bầy sói vừa săn được trong rừng, cùng với lương khô Hác Nhân lấy từ không gian tùy thân. Những thứ chuẩn bị vội vàng này không tính là phong phú, nhưng đối với Vi Vi An đang đói lả mà nói thì đã là mỹ vị.

 Đùi heo rừng còn chưa chín đã bị nàng xé một miếng lớn, rồi biến mất nhanh chóng trong miệng. Vi Vi An vội vàng lấp đầy bụng, nhưng vẫn giữ được những lễ nghi tối thiểu: Hác Nhân chưa từng thấy ai có thể ăn nhanh như vậy mà vẫn giữ được tư thế tao nhã, tóc tai không hề xộc xệch.

 Vi Vi An đói đến mức ăn như hổ đói...

 "Ngươi ăn từ từ thôi," Lily vừa nói vừa đưa thêm một miếng thịt nướng, "Thịt còn nhiều lắm! Bầy sói con của ta săn được một con lợn rừng rất lớn, ba chúng ta ăn không hết đâu!"

Vi Vi An ngẩng đầu, cổ quái liếc nhìn Lily, trong ánh mắt vẫn còn chút cảnh giác. Nhưng việc "điền đầy bụng" hiển nhiên đã hóa giải phần lớn địch ý giữa nàng và "Lang nhân" trước mắt. Nàng kiến thức rộng rãi sau một vạn năm, năng lực tiếp nhận cũng siêu cường, hơn nữa bản thân không chịu ảnh hưởng bởi hiệu ứng Tiên Thiên đối địch, bởi vậy nàng lười chủ động tìm phiền toái, sau khi nhận thịt quay còn từ tốn nói lời cảm tạ.

 Lily tò mò nhìn "Thần bí nhân" trước mắt, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi ngươi vì sao lại muốn đánh nhau với ta?"

 "Ta và lang nhân quan hệ không tốt," Vi Vi An dừng động tác trên tay, cố sức nuốt xuống thức ăn rồi mới nói từng chữ một, "Nhất là không lâu trước khi ta ngủ, ta còn tìm một ít lang nhân gây phiền phức. Ta còn tưởng ngươi là những gia tộc kia phái tới báo thù."

 "Ngao, ta không có thù oán gì với ngươi," Lily vừa cầm một khối thịt quay lớn, vừa ăn vừa nói, "Ngươi nói chuyện đó khi đó ta còn chưa sinh ra đời."

 Vi Vi An không nói gì, tiếp tục cố gắng chiến đấu hăng hái với thức ăn trong tay. Vì ăn quá nhanh, nàng lại một lần nữa bị nghẹn. Hác Nhân thấy vậy nhanh chóng đưa bình nước khoáng tới: "Uống nước uống nước, không ai giành với ngươi..."

 Vi Vi An nói lời cảm ơn, nhận lấy bình nước uống ừng ực hết nửa bình, sau đó mới chú ý tới sự tinh xảo và đặc thù của cái bình: "Ừ? Đây là... Không giống thủy tinh, cũng không giống thủy tinh... Vật kỳ lạ, là nhân loại làm ra đồ chơi mới?"

 "Đúng không đúng không," Lily nhất thời tự hào kêu lên, cứ như thể cái chai nhựa này là do nàng phát minh ra vậy, "Trên người Hác Nhân có rất nhiều thứ kỳ quái hay ho! Hắn lợi hại lắm đó!"

 "Hác Nhân... Đây là tên của ngươi sao?" Vi Vi An chăm chú nhìn Hác Nhân một cái, sau đó hình như đột nhiên ý thức được sự thất lễ của mình, trên mặt lộ ra một tia áy náy, "Xin lỗi, ta quá đói, rốt cuộc không nghĩ tới việc hỏi tên ngươi, thực sự là thất thố."

 Một Vi Vi An lễ phép chu toàn, thậm chí lễ phép như người xa lạ, khiến Hác Nhân cảm thấy có khoảng cách rất lớn. Hắn dùng sức khoát tay: "Đừng khách khí như vậy, hai ta ở cùng nhau ngươi chưa bao giờ khách khí như thế."

 "Thật sao... Xin lỗi, ta đều quên mất," Vi Vi An nhẹ nhàng cau mày, "Ta ngủ bao lâu rồi?"

 "Không dễ phán đoán," Hác Nhân thành thật nói, "Thực tế ta cũng không biết bây giờ là năm nào tháng nào. Bên cạnh ta vị này còn hồ đồ hơn, nàng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngay cả chuyện Sa Hoàng ngươi nói là gì nàng cũng không biết."

 "Ngươi cũng ngủ rất lâu sao?" Vi Vi An tò mò nhìn Hác Nhân.

 "Ờ, tình huống của ta phức tạp lắm, nói ra không dễ giải thích," Hác Nhân vừa nói vừa đưa nhiều thức ăn hơn đến trước mặt Vi Vi An, "Ăn cơm trước đi, ăn cơm trước..."

Nếu Vi Vi An không phục hồi ký ức ngay khi gặp người quen cũ, kế hoạch sẽ chuyển sang giai đoạn hai: xây dựng quan hệ tốt với nàng và tiến hành thêm các thử nghiệm kích thích. Về việc xây dựng quan hệ, Hác Nhân luôn ghi nhớ lời Hasena.

Không làm gì cả, chỉ mời Vi Vi An ăn! Hãy để con quỷ đói khát một vạn năm này ăn no trước đã! (Còn tiếp)