Tiểu con dơi nhìn thấy tiểu con dơi

Chốc lát trốn vào cánh đồng bát ngát, nhân loại thành phố không còn là uy hiếp.

Được rồi, đối với Hác Nhân cùng Lily mà nói, đám lão gia binh trong thành cũng chẳng phải mối đe dọa gì... Nhưng nếu không có hai người bọn họ, với đám phù thủy pháp lực hữu hạn, thân thể phàm trần thì vẫn có chút nguy hiểm.

Ra khỏi thành, phù thủy Helen gọi về ám ảnh câu. Khí trời âm trầm, thiếu hụt ánh mặt trời giúp các phù thủy một tay lớn. Ám ảnh lực lượng dù ban ngày vẫn cường thịnh, giúp các nàng nhanh chóng rời khỏi phạm vi khống chế của thành phố, trốn khỏi cơ sở ngầm của giáo hội khu ma. Nửa ngày giục ngựa cuồn cuộn, mọi người về tới cứ điểm phù thủy khi mặt trời xuống núi: Mộ viên trong sương mù.

Vùng sương mù vĩnh viễn không tan này trông có vẻ là một hiện tượng dị thường, nhưng nếu không có pháp lực của các phù thủy chỉ dẫn, người bình thường vĩnh viễn không thể tới gần đến biên giới sương mù. Ít nhất là trước khi Săn Ma Nhân tìm được nơi này, lấy mộ viên này làm cứ điểm vẫn tương đối an toàn.

Mary phu nhân quyết định nghỉ ngơi và hồi phục ở cứ điểm này rồi rời đi: Tổn thất thi pháp tài liệu và tinh thần lực đều cần bổ sung.

Được rồi, đến giờ các nàng vẫn chưa ý thức được lần nghĩ cách cứu viện hoa lệ này thật ra là thọc cái sọt. Hasena là người thức đại cục, tuy rằng mới ra khỏi thành nàng chửi ầm lên một trận, nhưng trên đường chạy vẫn giữ im lặng. Lúc này, khi các phù thủy đang nghỉ ngơi, ả tự tìm một chỗ ngồi, mặt âm trầm đợi kẻ xui xẻo nào đó chủ động lại gần kiếm chuyện.

"Ngươi không sao chứ?" Hác Nhân xuống ngựa, tạm thời không để ý đến Hasena, mà đi tới chỗ Lily trước, "Vừa rồi bị súng kíp bắn trúng?"

Quần dài của Lily thủng mấy lỗ nhỏ, vết máu loang lổ trên váy. Nhưng ngoài ra, nàng vẫn tương đối tinh thần. Nghe Hác Nhân hỏi han, cô nàng Husky dùng sức lắc lắc cánh tay chứng minh mình khỏe mạnh: "Aha, hoàn toàn không vấn đề! Chỉ là ngòi lửa súng thôi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với súng pháo đời sau, ta không sợ!"

Nói xong, nàng nhăn mặt nhăn mũi: "Bất quá đau thật đấy... Chủ nhà ngươi không gạt người, vóc dáng này của ta sức chiến đấu yếu thật, mấy cây súng cũng có thể phá phòng, hơn nữa vừa rồi xoay nhẹ cửa thành hai vòng mà cánh tay đã ê ẩm... Thể năng kém quá đi."

Hác Nhân: "..."

Tố chất thân thể này đã kinh thế hãi tục lắm rồi!

Lily kiểm tra y phục của mình, xác nhận không gặp nguy hiểm mới ngẩng đầu nhìn về phía Hasena, kéo tay áo Hác Nhân: "Chủ nhà, chủ nhà, tiểu dơi tinh trông không vui thì phải..."

Hác Nhân bĩu môi: "Đừng nói vô ích, lúc này đừng chọc nàng, nàng đang giận đấy."

Như để chứng minh lời Hác Nhân nói, hắn vừa dứt lời, liền thấy Mary phu nhân đi thẳng tới chỗ tiểu dơi tinh. Nữ phù thủy trung niên dường như không để ý đến vẻ mặt âm trầm của đối phương, hoặc cho rằng đó là phong thái của một nhân vật lớn đến từ tổ chức lớn: "Nhân danh hắc ma pháp, được gặp sứ giả đến từ Thành phố Bóng Tối là vinh hạnh lớn nhất của ta, ta là..."

"Ngu xuẩn."

Mary phu nhân thoáng không phản ứng kịp: "...Hả?"

"Ta nói các ngươi đều là lũ ngu xuẩn!" Giọng Hasena đột nhiên cao lên ít nhất tám quãng, "Các ngươi có biết mình đã làm gì không?!"

"Hasena đại nhân, ta không hiểu ý ngài..." Các phù thủy hoàn toàn ngơ ngác, Mary phu nhân càng vẻ mặt mờ mịt, "Chúng ta cứu..."

Hasena hít sâu một hơi, ngay sau đó là một trận gió bão: "Ai bảo các ngươi ta cần người cứu?! Ai bảo các ngươi ta bị bắt?! Ta căn bản không quen các ngươi! Các ngươi cứ thế xông vào cướp pháp trường! Cướp pháp trường! Các ngươi muốn làm quen với ta thì không thể chọn thời điểm tốt hơn sao! Ta ở pháp trường nháy mắt với các ngươi mà các ngươi không thấy gì hết à! Lũ não tàn!"

Đừng nói các phù thủy ngơ ngác, ngay cả Hác Nhân cũng không khỏi kinh ngạc lần nữa: Hắn biết tiểu dơi tinh là một tộc trưởng rất có uy nghiêm, dù tính cách có hơi khác biệt so với các ma cà rồng khác, nhưng ít ra còn có chút rụt rè. Nhưng phiên bản sáu trăm năm trước này chỉ có thể dùng từ "tan vỡ" để hình dung. Cái tài chửi đổng thao thao bất tuyệt này chỉ khiến Hác Nhân liên tưởng đến một việc: Con bé này quả nhiên thiếu thốn tình thương của mẹ nên tính cách mới vặn vẹo thế này...

"Được rồi được rồi, ngươi nghỉ một lát đi, chửi nhiều dễ viêm phổi đấy," thấy tiểu dơi tinh không để người ta nói chen vào, Hác Nhân rốt cục lên tiếng, "Dù sao người ta cũng có lòng tốt, mạo hiểm tính mạng 'cứu' ngươi ra ngoài, dù hảo tâm làm hỏng chuyện thì ngươi cũng nên cảm động một chút chứ?"

"Nhưng các nàng phá hỏng đại sự!" Hasena trợn mắt, nhưng vẫn cố gắng dịu giọng, "Được rồi, ta cũng rất cảm động, mặc kệ đám phù thủy này có mục đích gì, các nàng quả thực rất cố gắng, Thành Phố Bóng Tối sẽ không quên điều này."

Mary phu nhân chờ chính là những lời này, cho nên những lời này vừa nói ra, bao gồm cả nàng, sắc mặt của đám phù thủy nhất thời liền chuyển biến tốt hơn rất nhiều, phảng phất những lời chỉ trích vô cớ trước đó đều tan thành mây khói: Ở nơi này sống nay chết mai, tuổi lại cao, có thể được một tia che chở liền đủ để khiến các nàng cam nguyện chịu đựng tất cả bất công.

 "Sau đó ngươi có thể nói một chút rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?" Hác Nhân nhìn Hasena, "Ta biết ngươi không thể nào bị loài người bắt được."

 Mấy người phù thủy chung quanh cũng đều tò mò nhìn lại, trải qua một phen "Bão táp" vừa rồi, các nàng cũng biết đại khái mình đã gây ra chuyện gì, tự nhiên đối với hành động của vị "Bóng ma đại sứ" này tràn ngập nghi hoặc.

 Ngay cả Vu sư Barn vẫn luôn im lặng ở góc cũng tò mò đến gần hơn một chút.

 "Ngươi phải nói một chút về ngươi là ai trước đã," Hasena không hề nhượng bộ, đối diện với Hác Nhân, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, "Tại sao ngươi biết Vi Vi An đại nhân, ngươi và nàng có quan hệ như thế nào, còn nữa làm sao ngươi biết ta là... vân vân?"

 "Ta và nàng là bằng hữu, bạn tri kỷ, bạn tốt," Hác Nhân vừa nói vừa tự hỏi nên làm thế nào để nhanh chóng và hiệu quả xây dựng được đầy đủ sự tin tưởng với con dơi tinh này, tốt nhất còn có thể tạo dựng một chút uy nghiêm, nếu như đối mặt với con dơi tinh của sáu trăm năm sau thì đại khái rất khó, nhưng giờ phút này hắn có ưu thế về thông tin không cân xứng, hơn nữa điều quan trọng hơn là lúc này con dơi tinh đối với hắn còn chưa có ấn tượng cố chấp và phá phách như sáu trăm năm sau, điều này có tính khả thi rất lớn, "Ta tới đây tìm nàng, tính ra thì chắc lúc này nàng còn đang ngủ say, hoặc vừa mới tỉnh, ta tìm nàng có việc. Bất quá gặp ngươi cũng là một sự ngoài ý muốn."

 "Thật không..." Hasena nghi ngờ đánh giá Hác Nhân, xem ra để nàng tin một "người lạ" cũng không dễ dàng như vậy, "Vậy sao ngươi chứng minh ngươi và Vi Vi An đại nhân rất thân? Ngay cả ta cũng không biết nàng có một người bạn như ngươi."

 "Lời vô ích, một thế kỷ ngươi mới gặp Vi Vi An được mấy lần?" Hác Nhân không chút lưu tình vạch trần sự thật, "Mấy trăm năm gần đây nàng lại lén lút ngươi sao?"

 Hasena bị đánh trúng điểm đau, há miệng nhưng không nói nên lời, đáy mắt lại mơ hồ nổi lên một tầng ủy khuất.

 Lúc này nàng tuy rằng đã thành niên, nhưng tâm tính rõ ràng không bằng sự thành thục và trầm ổn của sáu trăm năm sau.

 "Ai ai ngươi đừng như vậy, ta chỉ thuận miệng nói thôi," Hác Nhân vội vàng xoa dịu, "Nói thật thì đôi khi ta cũng khuyên nàng, bảo nàng đừng luôn lén lút ngươi, không biết còn tưởng rằng hai ngươi có mâu thuẫn..."

 Hasena bĩu môi: "Vi Vi An đại nhân quả thực không thích ta."

"Vậy thì không có," Hác Nhân biết đây thủy chung là nỗi lo trong lòng của tiểu dơi tinh, hơn nữa mãi đến mấy trăm năm sau bọn ta vẫn cho là như vậy, cho nên lên tiếng biện giải cho Vi Vi An vài câu, "Nàng chủ yếu là lo lắng cái quầng sáng nấm mốc của nàng sẽ liên lụy ngươi, nên mới không cho ngươi luôn ở bên cạnh."

 Hasena cau mày quan sát Hác Nhân từ trên xuống dưới vài lần, sau những lời này nàng nghĩ người xa lạ trước mắt này hẳn là có quan hệ không tệ với Vi Vi An, ít nhất là khá hiểu nàng, nhưng điều này vẫn không thể khiến nàng hoàn toàn tin tưởng: "Ngươi nói chuyện này đúng là người bình thường không biết, nhưng nếu cố tình tìm hiểu thì vẫn có thể điều tra ra được, ngươi cần có một chứng cứ mạnh mẽ hơn, chứng minh ngươi và Vi Vi An đại nhân là bạn bè."

 Hác Nhân suy nghĩ cẩn thận một chút, quả nhiên phát hiện muốn tìm một chứng cứ như vậy thật sự rất khó:

 Hắn biết Vi Vi An là Vi Vi An của sáu trăm năm sau, hắn lý giải về nàng hoàn toàn dựa trên khoảng thời gian đó, hắn có thể nói ra rất nhiều đặc điểm và thói quen của Vi Vi An, nhưng những thứ này đều không thể làm bằng chứng, mà nếu cố gắng dựng lên một câu chuyện rằng mình và Vi Vi An đã quen nhau từ mấy thế kỷ trước, lại có khả năng lớn sẽ bị Hasena vạch trần ngay lập tức. Trong không gian tùy thân của hắn cũng có một vài đồ vật Vi Vi An từng dùng, tỷ như điện thoại di động, trên đó quả thật có khí tức của đối phương, nhưng Hasena không biết món đồ chơi đó mà! Giải thích nguồn gốc của một đồ vật vượt thời đại là một phiền phức lớn, Hasena đâu có ngốc như Lily!

 Trong lúc Hác Nhân đang suy nghĩ mông lung, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

 Hắn bỗng nhớ ra mình thật sự có một món đồ tuyệt đối mang khí tức của Vi Vi An, hơn nữa hoàn toàn không cần giải thích bối cảnh thời đại!

 Trong không gian tùy thân của hắn có một con dơi nhỏ...

 Trước đây Hác Nhân đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của con dơi nhỏ này, nếu không phải tình huống vừa hay đến bước này, có lẽ hắn sẽ để nó ngủ say mãi trong không gian tùy thân: Đó là lần hành động nọ, Vi Vi An cố ý tạo ra và giao cho hắn bảo tồn, lúc đó là để phòng ngừa bất trắc, để con dơi nhỏ có thể làm tọa độ để Vi Vi An trở về hoặc sống lại, nhưng sau đó sự kiện kết thúc bình an, con dơi nhỏ cũng không dùng đến, nó đã bị Hác Nhân lãng quên trong không gian tùy thân của mình.

 Nếu Hác Nhân không nhớ ra, nó thậm chí có thể cứ thế lặng lẽ tu luyện thành Hasena số 2...

 "Thứ này có thể chứng minh được không?" Hác Nhân mở không gian tùy thân, tìm ra con dơi nhỏ vẫn luôn trong trạng thái ngủ say, "Vi Vi An đưa cho ta, vì nàng hay quên, có đôi khi thậm chí quên cả tên bạn cũ, nên đã để lại thứ này làm tín vật."

Con dơi nhỏ trong lòng bàn tay Hác Nhân khẽ động đậy, cuối cùng cũng tỉnh lại sau giấc ngủ sâu. Nó chậm rãi cựa mình hai cái, ôm lấy một ngón tay của Hác Nhân rồi nằm im.

Vì bản thể của Vivian đang ngủ say nên con dơi nhỏ này, vốn chỉ là một phân thân, chỉ có linh trí cơ bản nhất, nên hành động của nó có vẻ rất chậm chạp.

Hasena tròn mắt nhìn Hác Nhân lấy con dơi nhỏ ra, lần này nàng hoàn toàn tin vào lời người đàn ông lạ mặt trước mắt.