Trên bình đài, một đám người cùng Hác Nhân hai mặt nhìn nhau, tràng diện hết sức khó xử.
Hác Nhân suy nghĩ đủ điều về việc nên nói gì khi gặp lại đám bạn cũ sau bao ngày xa cách, từ những lời lẽ cảm động đến hài hước, rồi cả những câu chuyện bình dị thường ngày, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn trong đầu. Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn nghẹn lời. Dù trước đó, Lily đã vô tình tiết lộ đôi chút về việc đám người này đang làm gì ở bên ngoài, nhưng Hác Nhân không thể ngờ rằng họ lại mải mê chơi mạt chược, đấu địa chủ, ăn lẩu, chơi game từ đầu đến cuối. Ngay cả khi hắn vừa cứu cả thế giới trở về, khung cảnh buồn bã này vẫn không hề thay đổi...
Đám người kia không thể làm chút gì đoàn kết, khẩn trương, nghiêm túc, hoạt bát hơn sao?
Sau vài giây lúng túng, mọi người trên bình đài mới dần hoàn hồn. Độ Nha 12345 vội vàng lau mặt bằng tờ giấy nhỏ, là người đầu tiên chào hỏi Hác Nhân: "A nha, ngươi thuận lợi trở về rồi! Hoan nghênh trở về, hoan nghênh trở về..."
Tiểu Elizabeth lập tức kêu lên: "Ngươi xấu lắm! Ngươi lại kiếm cớ làm rớt tờ giấy trên mặt!"
Lily nháy mắt mấy cái, nhanh chóng gắp miếng thịt trên đũa nhét vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Chủ nhà, ngươi về rồi à (nhai nhai), ngươi đi lâu quá đó (nhai nhai)? Mấy tháng trời lận đó! Mà miếng thịt này sao vị lạ vậy nè..."
Thiếu nữ à, ngươi đang ăn thịt tươi đó!
Hác Nhân chống nạnh nhìn quanh, nhướn mày: "Ta vừa mới cứu thế giới trở về, các ngươi hoan nghênh ta như vậy đó hả?"
Mọi người đang đánh bài, chơi game, ăn lẩu nhìn nhau vài lần, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Rồi họ đồng loạt ném những thứ đang cầm trên tay, reo hò ùa tới.
Một đám người vây quanh Hác Nhân và Vivian, mỗi người một lời nói át cả tiếng của người khác. Hác Nhân gần như không nghe rõ ai đang nói gì, chỉ có thể cảm nhận được sự hưng phấn và vui sướng không hề che giấu trên từng gương mặt hân hoan. Ngay cả Heshana cũng vui vẻ đến chào hỏi Hác Nhân – đương nhiên, nàng chủ yếu là hướng về phía Vivian.
"Hoan nghênh trở về! Tốt lắm, ta biết ngươi làm được mà!" Itzhak vỗ vai Hác Nhân, mạnh đến nỗi khiến cho lớp giáp bảo vệ của hắn tóe lửa. Dù là một ác ma từng trải qua bao sóng gió, Itzhak vẫn xem hành động ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt thế giới kéo dài cả vạn năm này là một hành động vĩ đại.
Hasselblad, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cũng không nhịn được vỗ vai Hác Nhân: "Vất vả rồi. Rất tiếc ta không thể đi đến cuối cùng, nhưng ngươi vẫn hoàn thành được thử thách khó tin này."
Số Liệu Đầu Cuối từ trong người hắn chui ra, theo lẽ thường thì một cái đầu chùy sẽ nện vào đầu Hác Nhân (đầu Hác Nhân thêm cái chùy của Số Liệu Đầu Cuối, nên đầu chùy không bị hỏng): "Đi hợp tác, ngươi thật sự làm được hả? Bản cơ còn định viết giùm ngươi di chúc..."
Hác Nhân tiện tay ném hắn ra ngoài, xem như màn chào hỏi hằng ngày.
Sau đó, hắn nhìn quanh một vòng, cảm thấy hình như thiếu ai đó, nghĩ mãi mới nhớ ra một cái tên có chút xa lạ: "Lolisa đâu?"
Lolisa là bản sao của nữ vương tinh linh Hoắc Ngươi Leita đến từ vị diện mộng, vốn là Liệp Ma Nhân. Cô đến nhà Hác Nhân chơi đúng dịp xảy ra chuyện này, nhưng giờ lại không thấy bóng dáng.
"Cô ấy được nữ thần đại nhân đưa về rồi," tiểu Elizabeth đáp lời Hác Nhân, "Ngươi quên rồi à? Cô ấy chỉ có thể ở biểu thế giới vài ngày thôi."
Hác Nhân hơi rùng mình, cười lắc đầu: "Thật sự quên mất, ta còn nhớ cô ấy là ai đã là may rồi... Chuyến đi này thật là dài dòng."
"Ta nghe Hesperius kể, các ngươi đại chiến với Tiamat ở cổ Babylon, còn đấu đối kháng đặc biệt ở Ai Cập nữa," Nam Cung Ngũ Nguyệt tiến lên, mặt mày hớn hở, đuôi rắn dài ngoe nguẩy giữa không trung (chúng ta có thể bỏ qua Nam Cung Tam Bát bị cô vô ý thức quấn phải), "Nghe kích thích quá đi!"
Cái đồ nhát gan này thích nghe chuyện mạo hiểm thật đấy – hình như nghe ké một chút là luyện được can đảm hay sao ấy.
"Vivian đại nhân! Ta nhớ ngươi chết đi được!" Heshana dồn chín mươi phần trăm sự chú ý vào Vivian, tiểu con dơi tinh cọ cọ vào người cô, "Ta còn lo không biết hắn có tìm được ngươi không, ai ngờ hắn cũng giỏi thật..."
Vivian dở khóc dở cười ứng phó tiểu con dơi tinh đang cọ qua cọ lại trên người mình, muốn thoát khỏi kiểu thân mật lúng túng này, nhưng sau khi tìm lại ký ức La Mã, thái độ của cô với Heshana cũng thay đổi, nên cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ qua cho con bé nghịch ngợm này làm càn.
Hác Nhân và Vivian cùng nhau ứng phó sự nhiệt tình của bạn bè, trong đó khó ứng phó nhất vẫn là Lily: Giống như mọi chú Husky đạt chuẩn, nó đang trong trạng thái phấn khích tột độ sau khi gặp lại, không chỉ nhảy nhót lung tung mà còn định liếm mặt Hác Nhân – thậm chí còn muốn liếm Vivian hai cái tỏ vẻ hữu hảo, cái đuôi xù lông của nó vẫy loạn như muốn bay lên. Lăn Meo Meo đứng sau lưng nó không cẩn thận cũng bị quất bay ra ngoài...
"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Hác Nhân dùng sức đè cái đầu đang chồm lên của Lily xuống, "Ta chỉ mới có mấy tháng không về thôi mà... Ôi trời, chó này bị điên à?"
"Ngươi dễ nhận biết vậy sao," Vivian đứng bên cạnh nói mát, "Nàng như thế này đã là tốt so với giống chó Husky rồi, bình thường một con Husky ba tháng không gặp ngươi là có thể quên ngươi là ai rồi, nàng còn có thể nhận ra ngươi, chứng tỏ nàng ở trong tộc quần rất siêu phàm đó."
Lily điên thì điên nhưng tai vẫn thính, nghe được Vivian nói vậy liền gào lên một tiếng rồi nhào tới: "Con dơi kia ngươi đừng tưởng rằng ngươi mới vừa về ta không dám cắn ngươi!"
Vivian quen tay xoa ra một quả cầu Sét chuẩn bị giật con chó điện, còn Lily thì thử dùng mặt đón điện cao thế, sẵn tiện ngoạm cho đối phương một trán dấu răng, Hác Nhân thấy thế nhanh chóng chắn ở giữa: "Thôi thôi thôi, hai ngươi lúc này cũng không yên tĩnh được à, lâu vậy không gặp thì không thể chào hỏi nhau cho tử tế sao..."
Lily tức tối thu hồi răng nanh vuốt sắc, sau đó đột nhiên tai giật giật, mắt cũng sáng lên, tựa hồ một phát hiện mới nổi khiến cô nàng Husky lập tức dời đi sự chú ý, nàng nhanh chóng vòng quanh Hác Nhân và Vivian hai vòng, đột nhiên hưng phấn: "Chờ một chút! Bầu không khí của hai ngươi không đúng! Cái không khí giữa hai ngươi bây giờ rất có vấn đề nha!"
Vivian đúng là yêu tinh thành tinh vạn năm, mặt không chút biểu tình lúng túng nào, mà khoanh tay liếc Lily: "Không khí của bọn ta thế nào?"
Lily kinh ngạc: "Oa! Đã không phủ nhận!"
Hác Nhân gãi gãi đầu, hắn lúc này không trấn định bằng Vivian, vẫn có chút lúng túng, nhưng thừa nhận cũng không thấy áp lực: "Bọn ta ở cùng nhau."
Lời này vừa ra ai nấy đều kinh hãi, Lily mắt nhanh như chớp đảo một vòng, não bộ không biết xử lý bao nhiêu vòng: "Hai ngươi tằng tịu với nhau?"
Vivian trong tay quả cầu Sét lại nhô ra: "Không được, ta nghĩ ta vẫn nên giật điện con chó này..."
Tin tức Hác Nhân và Vivian đột nhiên bùng nổ thực sự khiến mọi người kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc này còn không kéo dài bằng thời gian Lily gào to, dường như ai cũng có một cảm giác "đã đoán trước" về tin này, nhất là những người hiểu cả Vivian lẫn Hác Nhân thì lại càng như vậy.
Cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê đại khái là ý này.
Mà trong đám người, phản ứng kỳ quái nhất lại là Hesena.
Không phải hổn hển, cũng không phải phản đối gay gắt, thậm chí không phải kinh ngạc, nghiêm khắc mà nói phản ứng của tiểu yêu tinh dơi là hoàn toàn ngơ ngác, đứa trẻ đáng thương này sau khi cố gắng quan sát và suy tư đã thốt ra một câu kinh ngạc hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người:
"Thì ra trước giờ hai người các ngươi thật sự không có gì sao? !"
Không sai, từ cái ngày tiểu con dơi tinh thấy Hác Nhân, nàng đã nhận định đối phương là cha ghẻ của mình (nàng một điểm cũng không muốn thừa nhận điều này). Hơn nữa, Hác Nhân còn dùng những lời lẽ ngon ngọt để "lừa" nàng. Với ấn tượng đầu tiên hoàn toàn sai lầm này, cộng thêm sự ngoan cố của bản thân, tiểu con dơi tinh hoàn toàn tin vào những gì nàng tự tưởng tượng ra, và từ chối tin bất kỳ ai giải thích điều gì khác...
Đúng vậy, Heshana mới là người từ đầu đã tin chắc Hác Nhân và Vivian là một đôi – và nàng lần thứ hai nhấn mạnh rằng nàng không hề muốn thừa nhận điều này.
Giờ đây, khi biết chân tướng, toàn thân Heshana đều chìm trong sự dao động và phủ nhận bản thân. Hác Nhân cảm thấy mình không nên làm phiền nàng thì hơn...
Trong toàn bộ quá trình này, Độ Nha 12345 luôn đứng bên ngoài vòng tròn, lặng lẽ nhìn mọi người trút bỏ những cảm xúc dồn nén bấy lâu, mặc kệ họ ồn ào náo nhiệt, và lặng lẽ chờ đợi mọi chuyện kết thúc.
"Cứ như vậy nhìn những sinh mệnh trẻ tuổi hưởng thụ hỉ nộ ái ố, thật sự có một loại vui sướng nhàn nhạt," vị nữ thần tỷ tỷ yếu ớt cảm thán, "Làm một thần minh, có thể nhìn các con của mình hưởng thụ cuộc sống như vậy thật không tệ..."
"Ngươi chắc chắn không phải vì vừa nãy thua quá nhiều nên đang cố nghĩ cách quỵt nợ đấy chứ? Với lại, nói nghiêm túc thì, ngoài con mèo kia ra, không ai ở đây là thuộc hạ của ngươi cả. Ngươi đừng có vênh mặt lên nhận vơ sinh mệnh do Thượng đế hàng xóm tạo ra như con của mình như thế chứ?"
Độ Nha 12345 nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng bất cần: "Với cái đầu cáo già của ta, muốn ghi nợ bọn họ thì cần gì phải cố nghĩ? Hơn nữa, Thượng đế hàng xóm đã chết dở sống dở cầu xin ta giữ lại mấy đứa trẻ mồ côi đó rồi, còn không phải... Nằm rãnh rãnh rãnh rãnh rãnh?!"
Nữ thần tỷ tỷ quay đầu lại, sững sờ thấy một nữ thần tóc bạc giống hệt mình đang đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn mình chằm chằm. Nàng hoàn toàn không biết người này xuất hiện từ lúc nào, nhất thời sợ đến mức toàn thân tóe lửa: "10086, ngươi đến đây khi nào vậy?!"
Độ Nha 10086 vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vị tiền bối này, nhẹ nhàng thở dài: "Ôi, ta đứng ở đây mười mấy phút rồi, hơn nữa trước khi đến đã gửi cho ngươi ba lần yêu cầu phỏng vấn, đồng thời xác nhận thông tin phân biệt với ngươi khi tiến vào vũ trụ này... Ngươi chắc chắn không muốn quay lại xưởng sửa chữa một chút sao?"
Độ Nha 12345 trợn mắt: "Không cần! Ta như bây giờ rất tốt, mỗi ngày đều cảm thấy mình được bay cao! Hơn nữa ngươi xem, ta có làm lỡ một chút nào đến chức trách vĩ đại của đế quốc đâu? Hoàng đế bệ hạ nhìn ta đây này..."
"Tùy ngươi thôi, dù sao rãnh sửa chữa luôn có người mang linh kiện đến cho ngươi. Đến khi nào tư duy trung tâm của ngươi đình trệ hoàn toàn, dù có bị cấm túc, ta cũng phải giam ngươi ở trên rãnh sửa chữa," Độ Nha 10086 lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Lần này ta tìm ngươi là để nói chuyện chính sự."
Thấy vẻ mặt đối phương nghiêm túc, Độ Nha 12345 cũng không khỏi thu lại ý định đùa giỡn, cẩn thận hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Đến mức đích thân ngươi phải đến đây?"
"Đầu tiên là một chuyện nhỏ, năm nay ngươi không có danh hiệu tiên tiến và tích hiệu."
"Cái gì cơ?!"
"Ngạc nhiên vậy sao, ngươi trước giờ có được hai thứ này đâu..."
"10086, ngươi nói vậy ta hơi buồn đó nha – mà thôi, thấy ngươi nói đúng sự thật nên ta không truy cứu. Vậy chuyện khác là gì?"
"Chân thần có địa vị cao tương ứng với Sáng Thế Nữ Thần đã được tìm thấy."