Lily nhỏ ý nghĩ

Hách Nhân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn rời khỏi phòng ở Độ Nha 12345 Đại Dương. Có điều, có lẽ dù biết hắn cũng chẳng phản ứng gì. Dù sao, phong cách bệnh thần kinh của nữ thần tỷ tỷ đã ăn sâu vào tâm trí mọi người, đám Giáo Hoàng dưới trướng nàng chẳng ai hơi đâu mà quan tâm nữ thần nhà mình động kinh ở đâu, khi nào.

Rời khỏi "Thần Quốc", trở lại Nam Giao, Hách Nhân không về nhà ngay mà đi dạo quanh các con phố, ghé siêu thị mua nước, ra hàng thịt mua chút thịt. Hắn muốn cho mấy người hàng xóm biết rằng gã thanh niên hay mất tích dăm bữa nửa tháng này vẫn chưa bị bọn đa cấp lừa gạt đi. Sau đó, hắn mới về đến nhà.

Vừa đến cửa, còn chưa kịp lấy chìa khóa ra, hắn đã nghe thấy tiếng va chạm lộn xộn cùng tiếng chân trần lộp bộp trên sàn nhà. Cánh cửa lớn bật mở, Lily với khuôn mặt hớn hở xuất hiện: "A a, chủ nhà trọ về rồi! Chủ nhà trọ về rồi! Chủ nhà trọ còn mang thịt về nữa!"

Hách Nhân chưa kịp phản ứng thì đã thấy tay mình nhẹ bẫng. Lily như một cơn gió, vội vã ôm lấy miếng thịt chạy biến. Vừa chạy, nàng vừa la oai oái: "Dơi dơi, chủ nhà trọ về rồi, chúng ta được ăn cơm rồi! Chủ nhà trọ còn mua thịt, mau mau hầm lên đi! ... Ai, ta biết mình không theo kịp bữa cơm này mà. Ăn xong rồi ta làm đồ ăn vặt được không?"

Hách Nhân ngơ ngác bước vào nhà, thấy Itzhak đang ngồi trên ghế sofa đọc báo. Lão Ác Ma ngẩng đầu, cười khẩy: "Từ lúc ngươi đi, nàng đã ngồi xổm ở gần cửa đợi ngươi rồi. Nhưng giờ xem ra, thứ nàng thực sự đợi là cơm..."

Hách Nhân giật giật khóe miệng: Cái này tạm coi như thuộc tính trung khuyển đi? Dù sao, không thể đòi hỏi quá cao ở một con Husky.

Cửa phòng bếp mở ra, Vivian mặc tạp dề, bưng một chậu canh rau nóng hổi từ trong bếp đi ra. Vừa đặt canh lên bàn ăn, nàng vừa cười gật đầu với Hách Nhân: "Ở chỗ nữ thần mọi chuyện thuận lợi chứ? Ta biết nàng chắc chắn không lo cơm nước đâu, nên làm phần cho ngươi luôn."

"Rất thuận lợi, mấy ngày tới ta được nghỉ ngơi," Hách Nhân vừa nói vừa lục lọi trong túi, "Ngươi đặt đồ xuống đi, ra chào hỏi tiểu gia hỏa một tiếng, mấy ngày rồi ta chưa về."

Thứ được lôi ra là một cục bông nhỏ đang cuộn tròn ngủ say. Giờ này không phải giờ ngủ của nàng, nhưng có lẽ do ở Độ Nha 12345 áp lực tinh thần quá lớn, sau khi rời đi nàng đột nhiên thả lỏng nên ngủ gật ngay trên đường. Cũng may là tiểu gia hỏa rất ngoan, suốt đường đi đều im thin thít, nếu không Hách Nhân đã chẳng dám nhét nàng vào túi rồi ung dung đi dạo phố thế này.

"Ô ô, yếu gà a," Lily còn nhanh hơn cả Vivian, tiến lên dùng ngón tay chọc vào mặt nhỏ yếu gà, "Mấy ngày không gặp thật là có chút nhớ ngươi, xem khí sắc này, ở chỗ nữ thần sống tốt nhỉ."

"Con bé này lúc nào mà chẳng có cái khí sắc này," Vivian liếc một cái, "Từ lúc sinh ra đã như vậy rồi... A, tỉnh rồi."

Ánh sáng đột ngột cùng tiếng người xung quanh khiến nhỏ yếu gà tỉnh giấc. Tiểu Bất Điểm mơ màng mở mắt, thấy một vòng mặt người to tròn liền giật mình, "Tê ha" một tiếng rồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh, tay múa may phòng bị.

Vivian nhíu mày: "Thật sự là không có đầu óc sao? Sao nhanh vậy đã không nhận ra người?"

Nhỏ yếu gà nghe tiếng Vivian thì ngẩn ra, nhăn mặt suy nghĩ một chút, mới nhận ra người trước mặt, liền tiến đến trước mặt Vivian, giơ hai tay ra: "Ha ha"

Hách Nhân ôm trán: "Ngoài tê ha doạ đùng biubiubiu ra thì chỉ biết ngủ với ăn... Rõ ràng vừa mới ăn ở chỗ nữ thần xong."

"Nó muốn uống nước đấy," Vivian liếc một cái, tiện tay lấy một cái đĩa nhỏ trên bàn, rót chút nước rồi đẩy đến trước mặt nhỏ yếu gà. Thấy nó cúi đầu uống, nàng mới chợt nhận ra, "Ấy khoan, sao ta thấy con bé này không giống trước kia lắm?"

Hách Nhân khẽ cười: "Đúng vậy, ngoan hơn hẳn đúng không? Lần này thậm chí không có 360° biubiubiu, cũng không xông lên giật tóc ngươi. Vừa nãy ta còn giật mình không biết Độ Nha 12345 đã dạy dỗ thế nào mà có thể biến một đứa không đầu óc thành ra thế này."

"Kệ nó, dù sao nữ thần chắc chắn cao tay hơn chúng ta," Vivian không để ý lắm đến chuyện này, nàng vừa cởi tạp dề vừa đi về phía bàn ăn, "Ăn cơm thôi, đại cẩu sắp đói bạo rồi. Mà hôm nay ăn cơm khác, cơm với mì sợi ngươi muốn ăn gì?"

Hách Nhân định mở miệng thì nghe thấy một tiếng rít nhỏ trên bàn. Nhìn xuống thì thấy nhỏ yếu gà đã trốn sau ấm trà. Con bé có vẻ rất kinh hãi, ôm lấy quai ấm trà, miệng há hốc run rẩy nhìn ra ngoài. Vẻ mặt vừa sợ vừa tủi thân khiến người ta khó tin rằng nó vừa mới đây còn là một đứa dám biubiubiu vào mặt lão Vương.

Vivian chớp mắt mấy cái: "Ta chỉ nói một câu mì sợi thôi mà, sao lại sợ đến vậy..."

Hách Nhân nghe Vivian nói thì khẽ động lòng, vội nhìn theo hướng mắt nhỏ yếu gà, hóa ra con bé đang nhìn chằm chằm chậu mát diện trên bàn. Nhìn Tiểu Bất Điểm run rẩy, không biết còn tưởng ai định ném nó vào nồi nấu.

Chính cầm bát định xới cơm thì Nam Cung Tam Bát cũng chú ý tới điều này. Hắn lập tức liên tưởng đến thói quen ăn uống "rất đời thường" của một vị nữ thần nọ, sắc mặt cổ quái: "Nói đi nói lại... cái vật nhỏ này đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến mì sợi?"

Hắn vừa dứt lời hai chữ "mì sợi", con gà nhỏ đã sợ hãi kêu lên một tiếng, lần này nó hoàn toàn trốn vào bóng tối trong ấm trà, nhất quyết không chịu ló đầu ra...

Mọi người: "..."

"Ta xem như đã hiểu chuyện gì," Hách Nhân vỗ trán, "Ở Độ Nha 12345, nó chỉ được ăn mì sợi, nhưng nó là loài ăn thịt mà! Chẳng lẽ mỗi lần ăn cơm, Độ Nha 12345 đều ép nó ăn mì sợi? Rồi dùng cách đó khuất phục con bé điên này?"

Vivian bán tín bán nghi: "Chắc... không thể nào?"

Hách Nhân cười ha ha: "Biệt giới đấy, đây là Độ Nha 12345 mà, không chỉ thần kinh mà còn là cuồng ma mì sợi, có gì mà nàng không dám làm?"

Hách Nhân và vài người khác ở đó nghiêm túc phân tích vấn đề giáo dục của Độ Nha 12345, Lily đang ngồi cạnh bên cạnh húp mì sợi thì không vui. Nàng đặt mạnh bát xuống bàn: "Này, các ngươi nói thì nói đi, đừng có lôi mì sợi vào, mì sợi chọc ai?"

Suýt chút nữa quên mất ở đây còn có một người thích ăn mì...

Ngồi xuống bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn tuy bình dị nhưng phong phú trước mắt, Hách Nhân trong lòng cảm khái.

Cũng bởi vì ở bên ngoài sóng gió không yên, nên khi về đến nhà, những ngày tháng bình yên này mới trở nên quý giá. Thậm chí một bát cơm, một bàn thức ăn, một muôi canh cũng trở nên khó có được.

Có lẽ vì câu nói sau trận chiến với Oman Til và cái đại não kia vẫn còn vang vọng, Hách Nhân mơ hồ có một cảm giác...

Sương mù Mộng Vị Diện đang tan đi, nhưng sau sương mù không phải là sự thật rõ ràng, mà là một chiến trường giữa trật tự và hỗn độn, một cuộc rung chuyển có thể quyết định vận mệnh thế giới.

Cuộc rung chuyển này đã rất gần, gần đến mức Hách Nhân ngồi bên bàn ăn trong nhà cũng ngửi thấy mùi khói nhè nhẹ. Đó là khói súng trên chiến trường, là ngọn lửa thiêu đốt thế giới cũ, là Đậu Đậu đang đốt quần áo của Nam Cung Tam Bát...

Má ơi, thật sự có mùi khói!

Nam Cung Tam Bát chật vật nhảy khỏi ghế, Ngũ Nguyệt vội vàng tạo ra một quả cầu nước để dập lửa, còn Vivian thì túm lấy đuôi cá bảo bảo bắt đầu giáo dục gia đình. Gà con lúc này cũng không sợ hãi, hớn hở xem náo nhiệt, vung tay vung chân la hét ầm ĩ, ồn ào một trận rồi lại bắt đầu khắp nơi biu biu. Cái tật xấu này chắc cả đời không sửa được.

Những người còn lại chăm chú ăn cơm, căn bản không thèm để ý đến tình huống này. Hách Nhân và Itzhak mỗi người bưng bát tránh khỏi nơi ồn ào náo động, tìm một góc yên tĩnh tiếp tục lấp đầy bụng.

 Ăn được nửa chừng, Hách Nhân liền thấy Lily nâng cái bát mì sợi lớn, nhanh nhẹn cọ tới. Cô nàng Husky mắt sáng long lanh, mặt đầy vẻ nịnh nọt.

 "Chuyện gì?" Hắn vừa nhìn vẻ mặt đối phương liền biết cô em này muốn nhờ vả mình, nếu không thì đâu có chuyện cơm mới ăn được một nửa đã chạy lại đây.

 Lily húp một hơi, lập tức hút hết mì sợi vào miệng, vừa liếm môi vừa nói: "Chủ nhà trọ à, ta phát hiện sức mạnh Lang Nhân có giới hạn......"

 "Đừng có mà nghịch, ngươi có phải Lang Nhân đâu, cả ngàn chương trước nói rồi còn gì."

 "Lĩnh hội tinh thần, lĩnh hội tinh thần thôi. Ý của ta là ta phát hiện sức chiến đấu của mình đang gặp phải bình cảnh......"

 "Cho nên? Ngươi định không làm Lang Nhân nữa à? Ta nói cho ngươi biết, làm vậy rất nguy hiểm đấy nhé. Cái người trước kia nói thế cuối cùng biến thành Hấp Huyết Quỷ đấy, ngươi muốn vậy không? Vivian được dịp cười ngươi cả đời cho coi......"

 "Chủ nhà trọ, ngươi không thể nghe ta nói hết được sao!" Lily trừng Hách Nhân một cái, "Ta nói là ta phát hiện mình thiếu kỹ năng chiến đấu lắm, đặc biệt là khi ở hình thái Lang Nhân tầm xa, ta chỉ có thể ném gạch thôi. Sau khi Thú Hóa hoàn toàn, các loại năng lực đều tăng lên, nhưng công kích tầm xa chỉ còn lại một chiêu quang pháo. Mà mấu chốt là chiêu quang pháo này tuy rằng uy lực mạnh, nhưng tiêu hao quá lớn. Bắn liên tục mười mấy phát là ta xụi lơ ngay, thế thì không được......"

 Lily nói tới đây thì mặt đỏ lên, hiển nhiên cô nàng Husky cũng thấy ngượng ngùng. Còn Hách Nhân thì lập tức hiểu ý đối phương.

 "Cẩu pháo" của Lily hiện tại là "cao cấp skill" đáng tự hào nhất của nàng, hơn nữa cũng có thể nói là thủ đoạn công kích tầm xa đáng tin cậy duy nhất (mấy cái kiểu ném gạch thì đừng tính). Nhưng nhược điểm của skill này cũng rất rõ ràng.

 Việc thiếu hụt khả năng bắn liên tục đã không ít lần khiến nàng bị kiệt sức, phải rời khỏi chiến đấu.

 Năng lực cận chiến của nàng đương nhiên rất mạnh, thậm chí mạnh đến mức có thể ổn áp Itzhak về Thể Thuật. Nhưng theo việc hoạt động ở mộng Vị Diện ngày càng sâu, mọi người phải đối mặt với kẻ địch cũng ngày càng phức tạp, chiến đấu đơn điệu quá mức thì rõ ràng là không được. Ít nhất là khi đối mặt với kẻ địch tầm xa, không thể chỉ có mười mấy phát quang pháo để thủ nhà.

 "Chủ nhà trọ, ngươi lắm chiêu mà, giúp ta đi," Lily cười hề hề nhìn Hách Nhân, "Nghiên cứu giúp ta mấy chiêu hỏa lực thăng cấp gì đó đi......"