Mặc kệ lúc nào, chỉ cần đường hoàng ra dáng bắt đầu đánh nhau, Nam Cung Ngũ Nguyệt cùng Tiểu Yếu Kê hai người đều có thể phá hủy bầu không khí nghiêm túc trên chiến trường. Trên thực tế, con Hải Xà đâm đâm đâm kia và con Tiểu Yếu Kê biu biu biu kia hầu như kéo sự kiện này xuống cấp, đến nỗi Hách Nhân bắt đầu hoài nghi, liệu Kính Tượng Diệt Thế nữ thần có thu hồi Kính Tượng Thần Tích đòi mạng của nàng khi nhìn thấy hai thứ mất mặt này hay không. Nhưng sự thật chứng minh, hắn đã nghĩ quá nhiều.
Ngoại trừ hai thứ mất mặt kia và khí tràng quỷ dị như có nhạc nền bên cạnh chúng, toàn bộ hài cốt Sáng Thế tinh hệ này đã đánh thành một mớ hỗn loạn.
Hạm đội Thủ Hộ Giả đấu với Hạm đội Kính Tượng, bầy máy không người lái quần chiến đấu với bầy máy không người lái đếm mãi không hết, chiến hữu của ta bị Kính Tượng của chính họ dây dưa. Còn Sáng Thế nữ thần – nàng vốn là chiến lực mạnh nhất của phe ta, nhưng vừa thức tỉnh nàng quá suy yếu, bị phản phệ sau một đòn liền bị thương nặng, lúc này chỉ có thể nỗ lực dùng thần lực hộ thuẫn bảo vệ đại lục này, để nó không bị lửa đạn và năng lượng trong vũ trụ xé nát, chứ không còn dư lực chủ động xuất thủ lần thứ hai.
Thành thật mà nói, bây giờ cân nhắc lui lại là một cử chỉ sáng suốt, nhưng thế cuộc đã hoàn toàn hỗn loạn, Kính Tượng trải rộng khắp nơi hoàn toàn kéo chân mọi người trên chiến trường. Dù Thế Giới Chi Thụ cưỡng chế thoát ly cơ chế có thể kéo Hách Nhân và đồng đội của hắn ra ngoài (chức năng này có thể sử dụng ngay cả khi không có dấu ấn Thế Giới Thụ), nhưng quân đoàn Saraman, bầy máy không người lái và thậm chí cả Sáng Thế nữ thần đều có khả năng bị chôn vùi ở đây.
Hách Nhân vừa nhanh chóng tìm kiếm phương pháp phá vỡ cục diện bế tắc trong đầu, vừa dùng thí thần kiếm và bội thương thẩm tra quan giúp đỡ những chiến hữu đang gặp khó khăn. Đột nhiên, hắn nhận ra một vấn đề then chốt:
"Ơ, hình như không có Kính Tượng của ta?"
Mỗi một quân đội bạn trên chiến trường đều bị Kính Tượng do Diệt Thế nữ thần tạo ra dây dưa, ngay cả Tiểu Yếu Kê cũng có kẻ địch đối biu với nàng, nhưng Hách Nhân phải chạy đông chạy tây cứu nửa ngày trời mới nhận ra một chuyện: Ở đây chỉ không có Kính Tượng của hắn.
Hơn nữa cũng không có Kính Tượng của Đậu Đậu.
Trường hợp trước có thể giải thích bằng thân phận Giáo Hoàng đặc thù của hắn, nhưng Đậu Đậu thì sao?
Nhưng Hách Nhân không có cơ hội suy nghĩ rõ ràng chuyện này, bởi vì một luồng khí tức đáng sợ đột ngột khóa chặt hắn. Hắn cố nhịn cảm giác tê dại toàn thân ngẩng đầu lên, và vừa vặn chạm mắt với Tà Thần tái nhợt.
Người kia thoáng bất ngờ, nhưng ngay sau đó nở nụ cười lạnh lùng: "Thú vị...... Ngươi càng ngày càng thú vị. Xem ra những thứ lặt vặt này vô dụng với ngươi, vậy ta không ngại tự mình động thủ......"
Lời vừa dứt, bóng người tái nhợt đã biến mất trong không trung. Hách Nhân hoàn toàn không thể khóa chặt, cũng không cảm nhận được khí tức của đối phương. Hắn chỉ kịp vung kiếm lên theo bản năng, che chắn bên người khi đối phương biến mất. Gần như ngay khi trường kiếm vừa vào vị trí, một luồng sức mạnh đáng sợ đã tác động lên người hắn. Hắn cảm giác như bị một chiếc xe lao tới đâm thẳng vào, cả người bị đánh bay ra ngoài!
Trong khoảnh khắc thân thể bay đi, tinh thần Hách Nhân lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Sự rèn luyện sức mạnh tinh thần thường ngày cuối cùng cũng có tác dụng, giúp hắn ý thức được một chuyện:
Vừa nãy hắn đã dùng sức mạnh của mình hứng chịu đòn tấn công của Tà Thần, Thần Tính Hộ Thuẫn đã không bị động kích hoạt.
Sức mạnh của Tà Thần...... Hình như suy yếu?
Hắn cố gắng ổn định thân hình khi rơi xuống đất, dù có chút chật vật nhưng vẫn đứng vững. Bóng người tái nhợt xuất hiện cách đó không xa, rồi lại biến mất trong không trung.
Một lần nữa, sức mạnh khổng lồ ập đến, kèm theo năng lượng ăn mòn. Lần này, Hách Nhân bị đẩy lùi mười mấy bước mới dừng lại. Nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững, bạch quang lại lóe lên bên cạnh, một đòn tấn công khác kéo tới!
"Ngươi chơi không đẹp!" Hách Nhân chật vật tránh được đòn tấn công thứ ba, thậm chí còn kịp chửi lớn, "Trong tình huống bình thường, boss như ngươi không phải nên đứng đó nói nhảm ít nhất hai phút trước khi ra chiêu sao!"
Đáp lại hắn là một quả cầu năng lượng muốn nổ tung ngay trước mắt: "Oanh!!"
Diệt Thế nữ thần liên tục tấn công, không ngừng nghỉ, cũng không hề nương tay. Hách Nhân nghe thấy giọng đối phương vang lên trong đầu, đầy vẻ coi thường: "À, ta từng nghe về những kẻ như ngươi......"
"Oanh!"
"Bọn chúng luôn thích lãng phí thời gian và sức lực khi đối mặt với kẻ địch yếu hơn mình, chỉ để khoe khoang sự mạnh mẽ và làm nổi bật sự yếu đuối của đối thủ."
"Oanh!"
"Nhưng thường thì, hành vi ngu ngốc này chỉ mang đến biến số, mà ta không thích biến số."
"Oanh!!"
"Ngươi là một kẻ thú vị, ừm, đủ để khơi gợi hứng thú nghiên cứu của ta, nhưng ta vẫn thấy......"
"Oanh!"
"Ngay lập tức giết chết ngươi, triệt để giết chết, phá hủy linh hồn ngươi, phá hoại thủ đoạn phục sinh của ngươi, quét sạch đồng đội ngươi, phong tỏa cầu viện của ngươi, tiêu diệt tất cả biến số, đây mới là cách làm hữu hiệu nhất. Ta không thích biến số, ta không thích đối thủ quay trở lại, không thích anh hùng phục sinh, không thích có người kế thừa cái gì di chí vĩ đại, không thích Dũng Giả càng đổi càng mạnh, vì lẽ đó rất đáng tiếc, xem ra ta không thể tận hứng nghiên cứu bí mật của ngươi."
Trong một lần oanh kích cuối cùng, Hách Nhân gần như bị thổi bay ra ngoài, nửa người hắn cháy đen, Hộ Thuẫn trên người gần như tắt hoàn toàn, thanh thí thần kiếm trong tay thậm chí không lên tiếng một lời, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Bản kiếm cho rằng lần này có chút nguy."
Bóng người tái nhợt kia lại xuất hiện lần nữa ở cách đó không xa, xem ra ngay cả kiểu tóc cũng không hề bị loạn.
Nhưng Hách Nhân lại nở nụ cười, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng: "Ta phát hiện ra hai việc."
"Hửm?" Kẻ có dung mạo hoàn toàn tương tự Sáng Thế nữ thần, nhưng tính cách lại cực đoan ác liệt kia khẽ nghiêng đầu, nàng dừng tấn công, tựa hồ định cho Hách Nhân một cơ hội để nói.
"Thứ nhất, kỳ thực ngươi cũng phí lời và thừa động tác không ít, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận thôi," Hách Nhân cử động thân thể một chút, những vết thương trên người khiến hắn nhăn nhó, nhưng thật bất ngờ là, tất cả những vết thương này của hắn đều chỉ là ngoài da, "Thứ hai... kỳ thực, ngươi càng ngày càng suy yếu đi?"
Diệt Thế nữ thần không lên tiếng, chỉ mang theo nụ cười giễu cợt đứng đó, tựa hồ ngầm thừa nhận điều này.
"Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng chỉ là một kẻ cộng sinh cùng cấp với Sáng Thế nữ thần, dù cho ngươi đang say giấc và khôi phục được nhiều sức mạnh hơn, cũng không thể hoàn toàn nghiền ép được tất cả mọi người chúng ta và cả Sáng Thế nữ thần, vì lẽ đó ngươi mới triệu hồi ra nhiều Kính Tượng đến vậy để đối chiến với chúng ta."
Hách Nhân nói đến đây thì thở một hơi, lặng lẽ thu hồi bội thương của thẩm tra quan vào không gian mang theo người: Trong trận chiến trước đã chứng minh một điều, đó là nếu như đánh không trúng, thì công kích mạnh hơn cũng vô nghĩa, mà xét thấy Diệt Thế nữ thần có năng lực dự đoán như lời tiên tri và Thuấn Gian Di Động, thì khẩu súng này trong tay hắn cũng không có tác dụng lớn.
"Kính Tượng xác thực rất đáng sợ, nhưng rõ ràng là chúng không thể trong nháy mắt nghiền ép và tiêu diệt tất cả mọi người ở đây, mà sẽ chuyển thành một cuộc chiến tiêu hao dài lâu – Điều này rõ ràng mâu thuẫn với cái gọi là 'Hiệu suất' mà ngươi mong muốn, vậy nguyên nhân chỉ có một, ngươi không có khả năng miểu sát tất cả," Hách Nhân nhìn Diệt Thế nữ thần, những phần cháy đen trên người hắn đang dần được thay thế bằng huyết nhục mới, "Hơn nữa việc chế tạo những Kính Tượng này cũng tiêu hao của ngươi không ít sức lực, những đòn tấn công của ngươi bây giờ đã yếu hơn so với lúc ban đầu."
"Vậy thì sao?" Tà Thần tái nhợt mặt không hề cảm xúc, "Vậy ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của ta?"
"Ngươi cũng không phải năng lượng vô hạn, mà cũng sẽ bị suy yếu như đối thủ, vậy ta còn sợ gì," Hách Nhân khẽ mỉm cười, "Khi ngươi sáng thanh máu, kết quả của cuộc chiến này đã định rồi!"
Diệt Thế nữ thần không hiểu "thanh máu" là gì, đối mặt với Hách Nhân "ăn nói linh tinh", nàng đáp trả bằng một thoáng hiện rồi nhảy vồ tới.
Trong nháy mắt thân ảnh tái nhợt kia biến mất, Hách Nhân căng chặt toàn bộ thần kinh. Kẽ nứt không gian đã mở ra, và một đoạn dây xích kim loại từ kẽ nứt thò ra, sáng loé.
Kinh nghiệm từ mười mấy lần bị đánh bay trước đó đã phát huy tác dụng. Gần như theo trực giác, hắn không cần nhìn cũng vung mạnh tay trái về một hướng, ném ra một quyển Thánh kinh nặng trịch, viền bọc kim loại, có tám mũi sừng xiềng xích. Thánh kinh rít gào xé gió lao đi, và Diệt Thế nữ thần vừa vặn xuất hiện ở đó – như thể chủ động đâm vào, cả khuôn mặt nàng bị quyển Thánh kinh có vẻ thần quỷ cũng phải tránh xa kia nện chặt!
Một tiếng nổ vang, nơi Thánh kinh và kẻ địch chạm nhau bùng lên một vầng sáng chói mắt. Hách Nhân cảm nhận được một sức mạnh nào đó mình không thể lý giải được phóng thích ra. Sức mạnh này có vẻ bình thường, nhưng lại mang một "thuộc tính" không thể trung hòa, không thể phòng ngự, không thể miễn trừ. Diệt Thế nữ thần, kẻ trước đó chiến đấu như vô địch, vậy mà bị một cú đập mặt đơn giản đánh bay!
Không chỉ bay ra, nàng còn vạch một đường dài trên đất. Khi bò dậy, khí tức trên người nàng đã giảm rõ rệt, và năng lượng quỷ dị từ Thánh kinh vẫn quấn quanh, không ngừng gặm nhấm, suy yếu sức mạnh của nàng.
"Sao có thể?!" Tà Thần ngông cuồng tự đại rốt cục kinh ngạc thốt lên, "Đó là vật gì?!"
Hách Nhân nắm chặt sợi xích sắt, vung mạnh Thánh kinh uy thế hừng hực: "Cái này gọi là 'Mẹ ruột yêu', đương nhiên xét thấy 'tính đặc thù' của ngươi, cái này mẹ ruột không nhất định là mẹ ruột ngươi – nhưng cảm giác dán mặt chắc chắn là giống nhau."
"Ăn nói linh tinh!" Diệt Thế nữ thần căn bản không hiểu Hách Nhân đang nói lung tung gì, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự khiêu khích lớn lao. Trong cơn giận dữ, nàng cuốn lên một cơn bão tái nhợt, như lốc xoáy đánh về phía Hách Nhân và quyển Thánh kinh đang xoay tròn.
Hách Nhân xoay tròn quyển tác phẩm đồ sộ mang theo mũi sừng như một Lưu Tinh Chùy, xông tới: "Cảm thụ tình yêu của mẹ kế đi!"