Ngày đó

Trong bóng đêm trầm luân, ngũ giác dần dần biến mất, thậm chí ngay cả thế giới tinh thần cũng dần dần tan rã, hư hóa ảo giác. Tựa như tự thân đã tiêu tán giữa thiên địa, từ quá khứ đến tương lai đều chưa từng tồn tại. Người gặp phải loại tình huống này có lẽ sẽ hoảng hốt, nhưng Hách Nhân rất nhanh liền trấn định lại, bởi vì hắn không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống tương tự.

Mỗi lần bị thần lực của Leah kéo vào "Nữ thần huyễn cảnh", hắn đều có cảm giác này. Tinh thần bị rút lấy rồi rót vào thế giới huyễn cảnh, quá trình giống như trùng sinh. Lần này phản ứng chỉ là mãnh liệt hơn so với mấy lần trước mà thôi.

Hách Nhân trong bóng đêm lẳng lặng chờ đợi, chờ loại cảm giác tinh thần chết lặng, ngũ giác biến mất dần dần thối lui. Trước mắt hắn quả nhiên lại xuất hiện ánh sáng, hai chân cũng lần nữa đặt trên mặt đất kiên cố.

Hắn nhìn khắp bốn phía, thấy mình đang đứng trong một tòa cung điện to lớn vàng son lộng lẫy. Bên cạnh hắn là hành lang rộng lớn đến kinh ngạc, hai bên vách hành lang là những cửa sổ thủy tinh cao mấy chục mét, từng cột trụ lớn tản ra ánh sáng nhạt dọc theo hành lang sắp xếp, kéo dài đến cuối tầm mắt.

Những tấm màn vải dài rủ xuống từ mái vòm, trên đó phảng phất thiêu đốt ngọn lửa kim sắc hừng hực. Trong biển lửa, có thể thấy những cảnh tượng thần thoại Sáng Thế không ngừng biến ảo trên bề mặt màn vải.

"Quả nhiên..." Hách Nhân thấp giọng lẩm bẩm, nhưng trong lòng không quá kinh hãi.

Cảnh tượng này hắn đã từng thấy, chính là thần điện trên ngôi sao ngày xưa. Lúc trước, hắn chạm vào mâm tròn hoàng kim liền được đưa tới ảo cảnh này. Nhưng lần này có vẻ như có chút khác biệt so với trước đây...

Hách Nhân cau mày đánh giá xung quanh, phát hiện lần này huyễn cảnh có thêm nhiều chi tiết hơn so với lần trước, cảnh tượng phương xa cũng hiển hiện vô cùng rõ ràng. Đứng giữa những cột trụ hành lang và cửa sổ, hắn thậm chí không khỏi sinh ra ý nghĩ "Nơi này mới là thế giới chân thực". Sau một hồi suy nghĩ, hắn cho rằng sự thay đổi này hẳn là do thần lực của Leah tạo ra.

Dù sao lần trước hắn chỉ là cơ duyên xảo hợp mới tiến vào huyễn cảnh, lần này là do Leah dẫn dắt tiến vào.

Nhưng mà... Leah đâu?

Hách Nhân tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy Sáng Thế nữ thần đã dẫn dắt hắn tiến vào ảo cảnh. Ngược lại, trong góc tầm mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một đoàn tia chớp sáng ngời. Tia chớp bộc phát, mang theo tiếng vang đinh tai nhức óc, cuốn lên một cơn bão nóng rực, đánh nát một phần cửa sổ và cột trụ của thần điện. Theo tia chớp và vụ nổ này, mọi thứ trong huyễn cảnh như bị nhấn xuống một nút nào đó, cấp tốc vận chuyển trở lại.

Đinh tai nhức óc, tiếng nổ từ bốn phương tám hướng vọng đến, lửa và sấm chớp vô tận gào thét ngoài cửa sổ, rồi tràn vào cung điện qua những ô cửa nát vụn. Cả tòa kiến trúc rung chuyển dữ dội trong tiếng nổ, đá lớn và kim loại từ mái vòm cao sụp xuống, cảnh tượng như trời long đất lở.

 "Bọn chúng đang tấn công chính điện! Bình chướng thần lực bị phá rồi!"

 "Cánh cổng thứ hai sụp rồi! Đội dự bị đâu, đội dự bị đâu mau tới đây!"

 "Đại Thần Điện đang sụp xuống! Năng lượng Khởi Nguyên Chi Hải mất kiểm soát, lũ phản tặc đã mở một cánh cổng dưới thần điện! Mau..."

 Vô số tiếng la hét từ những nơi xa gần vọng lại, tiếng rống giận dữ và đầy chiến ý của những người khổng lồ thủ hộ vang vọng khắp điện phủ như sấm rền, xen lẫn tiếng sấm chớp và bạo tạc thật sự. Hách Nhân vội vàng dựng khiên chắn, ngăn những tảng đá lớn và sóng xung kích mất kiểm soát liên tục dội xuống, nhưng nhìn quanh quất, hắn chẳng thấy một bóng người.

 Không thấy những thần vệ và người khổng lồ thủ hộ, cũng không thấy bóng dáng quân đoàn nghịch tặc đang tấn công nơi này.

 Một tiếng rống chiến đấu vang lên ngay bên cạnh, hắn nghe rõ tiếng rống đó chỉ cách mình hơn trăm mét, nhưng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hắn chẳng thấy ai cả. Chỉ thấy một thanh cự kiếm không nguyên vẹn bỗng hiện lên ở đó, lưỡi kiếm mang theo lửa sấm và va chạm với thứ gì đó vô hình, một vụ nổ lớn nuốt chửng tất cả, vô số đá vụn và mảnh kim loại vỡ bắn vào mặt, dội lên tấm khiên cương tính, tóe ra vô số tia lửa.

 Đưa tay che chắn những mảnh vỡ đầy sát thương, lòng Hách Nhân thắt lại: Ảo cảnh lần này khác hẳn trước đây!

 Những gì xảy ra ở đây có thể tác động lên hắn!

 Những mảnh vỡ găm vào khiên đều là thật, và hắn cảm nhận rõ dung lượng khiên của mình đang giảm nhanh sau mỗi đợt sóng xung kích!

 "Chết tiệt, không thể ở lại đây!" Hách Nhân toát mồ hôi lạnh, lập tức co giò bỏ chạy, theo hướng mà hắn nhớ được trong lần trước, lao về phía sâu trong thần điện. Dù không biết sự thay đổi của ảo cảnh này có ý nghĩa gì, nhưng hắn linh cảm rằng trung tâm của ảo cảnh, nơi Sáng Thế nữ thần ngã xuống, có thể giải đáp mọi nghi ngờ của mình.

 Mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, giống như những gì hắn từng chứng kiến. Tòa cung điện cổ kính và linh thiêng này đang nhanh chóng tan rã dưới sự tấn công của những kẻ thí thần. Những cột trụ và bức tường hoa lệ như đống cát không chịu nổi một đòn, lớp lớp sụp xuống. Biển sao đỏ ngòm bên ngoài thần điện cuộn trào thành những con sóng khổng lồ, chực chờ nuốt chửng nơi này.

Hách Nhân phi nước đại trong biển lửa và khói dày đặc, trong chớp mắt đã vượt qua vô số hành lang dài dằng dặc và cung điện rộng lớn. Dù không thấy bóng người, nhưng rõ ràng cuộc tiến công của thí thần giả đã đến phòng tuyến cuối cùng. Bên trong thần điện, lửa cháy lan tràn, mọi thứ sụp đổ. Phía trước, cánh cửa quen thuộc mờ ảo đã bị phá tan, hắn cảm nhận được Sáng Thế nữ thần ở ngay sau cánh cửa đó.

Vì đã trải qua chuyện này một lần, cộng thêm việc chính hắn đã tìm thấy và phục sinh Sáng Thế nữ thần, Hách Nhân thấy mình trấn định hơn hẳn lần trước. Hắn không chút do dự xuyên qua đại môn, và cảnh tượng cũ lại hiện ra trước mắt.

Thân ảnh mặc khôi giáp màu đỏ kim loại đứng trước thần đàn, tay nắm chặt thanh trường kiếm đen ngòm như mảnh vỡ vũ trụ. Trên thần đàn, Sáng Thế nữ thần lặng lẽ chờ đợi cái chết, vẫn được bao phủ trong ánh sáng, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra dáng hình của Leah.

"Lúc trước sao mình không nhận ra nàng thấp bé như vậy..." Hách Nhân lẩm bẩm vô thức rồi sải bước về phía trung tâm điện phủ.

Hắn phát hiện thời gian ở đây như ngưng đọng. Khi hắn bước vào cung điện, tiếng chiến đấu bên ngoài im bặt, ngọn lửa cũng đứng im giữa không trung một cách quỷ dị. Đây là điểm khác biệt so với ảo cảnh hắn từng trải qua.

Hắn tiến đến gần hiện trường thí thần, đưa tay nắm lấy cánh tay của thí thần giả. Khuôn mặt thật của Leah hắn đã thấy, và gần như ngày nào cũng thấy, nên hắn không mấy để ý đến Sáng Thế nữ thần. Thay vào đó, hắn tò mò về kẻ đã hoàn thành "hành động thí thần vĩ đại" này từ một vạn năm trước.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của thí thần giả, hắn phát hiện nó bị bao phủ bởi một lớp sương mù không thể nhìn xuyên thấu.

"A..." Hách Nhân kinh ngạc thốt lên, định buông tay ra, nhưng ngay khi hắn vừa buông tay, dị biến xảy ra.

Thân thể của "thí thần giả" đột nhiên tan chảy như sáp, bộ khôi giáp hoa lệ màu đỏ kim loại mềm nhũn ra, chảy xuống và nhanh chóng bò lên cánh tay của Hách Nhân. Bị bất ngờ, hắn không biết làm gì, vội vã giật tay ra và cố gắng vứt bỏ "dị vật" đang leo lên người mình, nhưng phát hiện động tác của mình bị trói buộc, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng khó khăn.

Hắn cảm thấy như say rượu, toàn thân trở nên nặng nề và không nghe theo sự điều khiển. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, thứ như sáp chảy kia đã bao phủ toàn thân hắn. Hắn cảm thấy ngạt thở, không thể phát ra âm thanh, như bị chôn vùi trong một lớp vỏ nặng nề. Và "lớp vỏ" này đã bắt đầu hành động.

Hắn nhìn thấy "mình" tay nắm chặt thanh kiếm lấp lánh ánh sao vũ trụ, chậm rãi giơ lên. Phảng phất thước phim quay chậm, thanh kiếm từ từ nhưng kiên quyết đâm vào lồng ngực Nữ Thần Sáng Thế.

Hắn liều mạng giành lại quyền kiểm soát thân thể, muốn ngăn động tác trên tay, nhưng dù ý chí mạnh mẽ đến đâu cũng không thể truyền đến thân thể không còn thuộc về hắn. Đến khi thanh kiếm thí thần đâm xuống, hắn mới nhận ra mọi cố gắng đều vô ích.

Hắn không thể thay đổi những gì đã diễn ra trong ảo cảnh, và dù có thay đổi, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đây chỉ là một phần ký ức được ghi lại.

Chỉ là sự thật này khiến hắn rùng mình.

Máu thần chảy dọc lưỡi kiếm, văng cả lên tay hắn, để lại một vệt bỏng rát. Hắn thấy "mình" buông chuôi kiếm, máu thần tràn ra, nhuộm đỏ cả bàn tay.

Thân ảnh trong ánh sáng kia dần hiện rõ.

Tất cả ánh sáng đều ngưng tụ, thu nạp, hình ảnh mơ hồ biến thành Leah. Nàng mặc chiếc váy trắng dài quen thuộc, tựa vào mâm tròn hoàng kim sau bệ thờ. Sau mâm tròn là cung điện sụp đổ và biển đỏ dâng trào.

Máu tươi của Nữ Thần Sáng Thế chảy xuống từ bệ thờ.

Hách Nhân cảm thấy sự nặng nề dị thường trên người biến mất, hắn giành lại quyền kiểm soát thân thể. Sau một thoáng ngây người, hắn vội vã lao về phía Leah.

Vô số suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hắn cảm thấy đầu óc mình như đặc quánh lại, khó mà suy nghĩ. Giữa luồng thông tin khổng lồ, hắn giữ chút tỉnh táo cuối cùng, đè nén mọi cảm xúc tiêu cực, dùng tay đỡ nửa người trên của Leah và kiểm tra tình hình.

Lần trước tiến vào huyễn cảnh, hắn thấy ngôi sao nổ tung và thần phạt giáng xuống ngay sau khi sự kiện thí thần xảy ra. Nhưng lần này, có vẻ như có gì đó đã thay đổi. Vụ nổ ngôi sao không xảy ra, thần phạt cũng không giáng xuống. Ngoài sự kiện thí thần, mọi thứ dường như bị trì hoãn.

Với trạng thái hiện tại, Hách Nhân khó lòng suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Hắn chỉ cảm thấy Leah nắm chặt tay mình, sức mạnh thần minh khiến tấm khiên cương tính vốn đã hao tổn của hắn vỡ tan, cơn đau thấu tim khiến hắn nghi ngờ xương cốt mình sắp gãy nát.

Leah nhìn hắn chằm chằm, mắt ngấn lệ: "Đau tim quá...!"