Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.
Chương 2: Giả Chết Giữa Chiến Trường
Cuộc tấn công của thành Cute không hề giảm nhiệt, sóng quân như nước lũ tràn vào cổng thành Bướm, vũ khí sắc bén lóe lên dưới ánh mặt trời, tiếng hò hét rung chuyển trời đất. Đội quân thành Bướm, dù chiến đấu kiên cường, không thể chống lại sức mạnh áp đảo của kẻ thù. Những bức tường kiên cố dần bị phá vỡ, từng lớp phòng thủ lần lượt sụp đổ dưới sức ép không ngừng của quân địch.
Sô và Hà, hai kẻ vô tình bị cuốn vào thế giới này từ cuốn sách trong thư viện, giờ đây đứng giữa chiến trường khốc liệt. Khi vừa xuyên không, họ được ban tặng sức mạnh phi thường để sinh tồn và chiến đấu – Hà với sự nhanh nhẹn và khéo léo, Sô với sức mạnh và chiến thuật của một tướng lĩnh. Nhưng theo thời gian, sức mạnh ấy dần suy yếu. Giờ đây, Hà chỉ còn lại sự linh hoạt tự nhiên của mình, trong khi Sô mất đi 50% sức mạnh ban đầu, trở thành một chiến binh dày dạn kinh nghiệm nhưng không còn vượt trội như trước. Trước đội quân thành Cute hùng hậu, cả hai trở nên quá nhỏ bé và yếu đuối.
Đứng trên đỉnh tháp thành Bướm, Sô nhìn xuống chiến trường ngổn ngang xác người, máu chảy thành sông. Tiếng la hét, tiếng kim loại va chạm, và tiếng thét đau đớn hòa lẫn thành một bản nhạc kinh hoàng. Anh nhận ra rằng nếu không hành động ngay, họ sẽ không sống sót qua đợt tấn công này. Trong khoảnh khắc nguy cấp, Sô quay sang Hà, giọng gấp gáp: "Hà, chúng ta phải giả chết! Cởi áo giáp và quần áo ra, nằm xuống giữa đám xác người. Nếu không, chúng ta sẽ không thoát khỏi đây đâu."
Hà sững sờ, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Cậu… nói thật sao, Sô?"
Sô gật đầu quả quyết: "Thật. Đây là cách duy nhất để qua mắt chúng. Chúng ta phải trông giống như những người đã chết, nếu không muốn thành mục tiêu tiếp theo."
Dù lưỡng lự trong giây lát, Hà nhanh chóng hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác. Họ vội vàng cởi bỏ áo giáp và quần áo, nằm xuống giữa đống xác người, ôm nhau để tạo vẻ chân thật như những thi thể vô hồn. Máu và bụi bám lên cơ thể họ, Sô cố gắng giữ hơi thở thật nhẹ, mắt nhắm chặt, trong khi Hà nằm yên trong vòng tay anh, tim đập thình thịch nhưng không dám động đậy.
Quân thành Cute tràn qua chiến trường, ánh mắt khát máu quét khắp nơi để tìm kiếm những kẻ còn sống sót. Nhưng khi nhìn thấy Sô và Hà nằm bất động giữa đám xác chết, chúng không chút nghi ngờ. Với sự tàn nhẫn và tự tin, chúng bước qua hai "thi thể" mà không dừng lại, tiếp tục tiến sâu vào thành Bướm để hoàn tất cuộc chiếm đóng.
Thời gian trôi qua như ngàn năm. Mặt đất lạnh lẽo, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến Sô suýt nôn mửa, nhưng anh cắn răng chịu đựng. Hà cũng vậy, cô nằm im, cố gắng kìm nén mọi cảm giác để giữ mạng sống. Khi tiếng bước chân quân địch dần xa, và không gian trở nên yên ắng hơn, Sô khẽ nhúc nhích, kiểm tra xung quanh. Thấy nguy hiểm đã qua, anh thì thầm: "Chúng ta làm được rồi, Hà."
Hà mở mắt, ánh nhìn tràn đầy nhẹ nhõm: "Tớ không ngờ cách này lại hiệu quả thật. Giờ thì sao đây?"
Sô nhìn ra ngoài qua khe hở của tường thành, giọng trầm: "Trời sắp tối rồi. Chúng ta sẽ đợi màn đêm buông xuống, rồi lẻn ra ngoài qua phía sau tường thành."
Hà gật đầu, ánh mắt cô đặt trọn niềm tin vào Sô. Dù tình thế nguy hiểm, họ biết rằng chỉ cần còn sống, họ vẫn còn cơ hội để chiến đấu và tìm cách thoát khỏi thế giới này.