Chap 14 - Kết Thúc Chuyến Du Lịch

Sau khi đã về tới phòng thì Makoto bắt gặp Taeru đang làm gì đó:

- Ayo, khoẻ chứ!? Taeru-chan~

- Khùng à? Đừng có thêm "-chan" như thể tớ là con gái chứ!

- Haha! Mà sao cả người cậu ướt nhẹp thế? Tính đổ nước lên đầu cho ốm hay gì?

- À thì... Ban nãy tớ có sử dụng một chút Echoea và đã... không thể kiểm soát nổi, nói thẳng ra thì có thằng kiếm chuyện-

- Hể? Chứ không phải do cậu nghịch sức mạnh của bản thân hả-

- KHÔNG!! Tớ có phải trẻ con đâu!?

- À... Rồi... Kawaii Taeru-

- Kawaii cũng không phải từ ngữ để khen con trai!!!

- Đùa thôi, tớ mua nước này, uống chứ?

- Hừm... Cám ơn!

Makoto ngồi xuống bên cạnh, cả hai bắt đầu uống nước và Makoto đã kể cho Taeru nghe:

- À nè, vừa nãy tớ đã gặp Daniel Bunora ở hành lang đấy!

- Daniel... Bunora? Ai đấy?

- À thì... Tớ cũng không biết nữa! - Makoto gãi đầu nói.

- ??? - Taeru ngơ người ra.

- Cậu ấy giúp tớ lấy lon nước bị kẹt ở máy bán hàng tự động lúc nãy, hình như là có thể điều khiển dòng nước một cách khá điêu luyện nữa đấy.

- Ồ... Ngạc nhiên đấy...

- Cậu cũng có thể điều khiển nước mà nhỉ, hay là cậu thử chiêu đó đi.

- Nó như thế nào vậy, Makoto?

- Giống như một sợi dây bằng nước, tuy mỏng manh nhưng lại có thể uốn lượn theo ý muốn.

- Thế này à?

Taeru từ từ nâng tay phải của mình lên cao rồi sau đó Echoea tập trung tại cánh tay của cậu, dòng nước cũng từ đó quấn quanh cánh tay ấy. 

Taeru nhẹ nhàng đưa tay thấp xuống khiến dòng nước thay hình đổi dạng thành một sợi dây nước rồi cậu dứt khoát chỉ tay về phía bức tường, dòng nước chuyển thành một sợi dây nhỏ hơn, thuận theo chiều chỉ tay mà phi thẳng đến bức tường rất nhanh, bám chặt lấy nó.

Vù~

- Cái gì vậy!? Cậu học chiêu đó đâu thế Taeru???

- À! Hồi nãy tớ đi xin lỗi Minazu-san về vụ nhìn trộm, thì thật may mắn là tớ đã được cô ấy tha thứ, sau đó thì chúng tớ đã đi tản bộ quanh khu nghỉ, và tiếp đó thì cô ấy nắm tay tớ, sau đó thì...

- Thì sao?

- Thì tớ nhận ra đó là giấc mơ trong khi tớ ngất xỉu.

- Hả??? Thế thì có liên quan gì tới chiêu vừa nãy?? - Makoto thất vọng thì đó chỉ là giấc mơ do Taeru vừa bịa ra.

- Đại khái là trong giấc mơ đó tớ đã bị 1 kẻ nào đó phá đám, không những vậy tớ còn nhớ rằng tớ đã thực hiện một loạt chiêu thức kỳ lạ, bao gồm cả chiêu dây nước vừa nãy nữa!

- Sử dụng được chiêu thức... nhờ giấc mơ á? - Makoto nhăn mặt.

- Ừ! Không hiểu sao tớ lại nhớ rõ được cách vận dụng nó, như thể giấc mơ đó là một trải nghiệm thực tế vậy...

"Tưởng tượng ra mà đã có thể thi triển được chiêu thức... Cậu ta có tiềm năng đấy chứ nhỉ...?- Makoto thầm nghĩ.

Sau đó thì lại có một nụ cười nham hiểm nở ra trên khuôn mặt Makoto và cậu chợt nói:

- Mà cậu lại nằm mơ thấy Minazu-chan cơ đấy! Taeru thật là~

- Tự nhiên lại gọi kèm thêm '-chan' vào thế?

- Cậu cũng khoái lắm chứ bộ, đã thế còn nắm tay M-

- Im đi!! Tớ đi ngủ đây- AHH!! Ướt cả nệm rồi, khó chịu thật chứ!!!

- Hehe~ chúc ngủ ngon nhé, Taeru-chan...

- Đừng có đứng đó chúc ngủ ngon không thôi chứ!, giúp tớ dọn dẹp đệm với coi...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đó là một khung cảnh kỳ lạ.

Mọi thứ xung quanh đều thật yên bình dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, Makoto dậm bước trên một vách đá tảng nhìn về phía mặt trăng với đôi mắt hững hờ. 

Trước mắt cậu bây giờ là một cô gái đang dang rộng đôi cánh và bay về phía cậu với nụ cười hiền từ nhưng cũng đậm nét buồn rầu, như thể cô gái biết về quá khứ cũng như thấu hiểu con người cậu. 

Điều kỳ lạ là, khuôn mặt đó không hề xa lạ, thực sự Makoto đã cảm thấy rằng cậu đã gặp cô ấy ở một khoảnh khắc nào đó.

- Em là...? - Makoto nhẹ nhàng mở lời.

Cô ấy tiến tới Makoto, quàng tay như thể ôm trọn cậu ấy. Khoảnh khắc cô ấy mở miệng ra định nói gì đó:

Tít-! tít-! tít-! tít-!

- E...Em...là...HỂ!?..

Đôi mắt mở ra và Makoto nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng trong khu nghỉ dưỡng với màn đêm tối và Taeru đang say ngủ bên cạnh.

"Là giấc mơ sao...? Gì chứ! Chỉ một chút nữa thôi là mình đã được chiêm ngưỡng cô ấy rồi... Giờ mà nằm ngủ thêm chỉ một chút nữa chắc sẽ còn gặp lại giấc mơ đó... Mà cô gái đó là ai vậy nhỉ... Mình đã từng thấy cô ấy đâu đó rồi..." - Cậu thầm nghĩ.

Nhưng suy nghĩ đó không được lâu thì cậu lại tắt báo thức và nằm xuống tiếp tục giấc ngủ say nồng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Makoto... Makoto... MAKOTOOO!

- H...HỞ!?

- Dậy đi! Sắp trễ rồi đấy!

- Cái gì!?

Cậu vội lấy điện thoại xem.

- Gì vậy hôm nay ngày nghỉ mà! Lâu lâu để tớ ngủ nướng chút chứ...

- Nghỉ cái gì?? Chúng ta đang ở làng Hanasawa mà!? Hơn nữa bây giờ mọi người đã ăn uống và chuẩn bị tập trung ngoài kia hết rồi đấy...

- Ờ...

- Đừng có "Ờ"! Dậy mà dọn dẹp thay đồ mau đi! Mà sao cậu lại tắt báo thức thế? Tớ còn chưa dậy nữa...

- Xin lỗi, tớ sẽ nghe lời Taeru-sama... - Makoto nói với một tông giọng ngái ngủ.

- Hở? Mà bỏ qua đi, chuẩn bị nhanh nhanh giùm!

Ngày hôm đó Makoto và những người bạn của cậu đã có vô vàn trải nghiệm tại ngôi làng du lịch từ ẩm thực, giải trí, thử trang phục và những hoạt động truyền thống... Tất cả những điều đó đã mang lại cho cậu niềm vui hơn bao giờ hết.

.

.

.

VỤT!!

Ồ!!! Cậu bắn cung giỏi thật đấy Hanzo! - Makoto ngạc nhiên.

- Hehe~ Tớ mà lại!

Hanzo nói cười khi đang mặc trên mình chiếc Hakama và chiếc cung trên tay, bên cạnh cậu là Makoto, Taeru và những người khác cũng đang mặc đồ tương tự. 

Có vẻ như nhóm cậu đã ghé vào một tiệm cho thuê bắn cung - một hoạt động thú vị trong làng Hanasawa khi rất nhiều học sinh khác ghé vào và trải nghiệm. 

Makoto thật sự đã sáng mắt khi chứng kiến Hanzo bắn cung một cách rất điêu luyện trong khi cậu và Taeru lại rất tệ ở khoản này. Bên cạnh đó:

- Sao cái mũi tên lại gãy nữa rồi!? Đồ dởm à!?? - Kazuo cầm hai nửa của chiếc mũi tên đã gãy và than phiền.

- Há há! Đồ ngốc! Ai bảo ngươi cứ nắm chặt nó cơ!! - Aki đứng cạnh cười phá lên.

- NGƯƠI NÓI CÁI GÌ!??

- Lại là cặp đôi đó ha... - Taeru quay sang khiến Makoto và Hanzo cũng đều bất lực theo vì hai người họ.

Nhưng chính điều này lại tạo nên một niềm vui cho nhóm cậu khi trải nghiệm những hoạt động truyền thống nơi đây. Quả thật bắn cung rất khó, nhưng điều đó lại vô cùng đơn giản với những Sentinel sử dụng cung làm vũ khí chiến đấu. Điều này đã làm Makoto cảm thấy tò mò.

- Nhóm bạn trai này hòa đồng, vui vẻ quá ha... Ghen tỵ ghê...

- Haha, bà chủ cứ quá khen... - Ginshikii-senpai đứng bên cạnh nói chuyện với bà chủ tiệm trong khi đang nhìn ngắm mọi người.

- À đúng rồi... Lát nữa trời đẹp nên cũng là thời hiểm thích hợp để đi dạo dưới "Cánh Vườn Hoa" đó... - Bà chủ tiệm lẩm cẩm nhưng lại có nở nụ cười hiền dịu kể với mọi người.

- Cánh Vườn Hoa? - Hanzo quay sang hỏi bà chủ với vẻ mặt bất ngờ.

- Đúng vậy... Đẹp lắm đó... À phải rồi, nghe đồn có một truyền thuyết về nơi đó đấy...

- Truyền thuyết? - Cả Ginshikii lẫn Hanzo đều mắt chữ A miệng chữ O khó hiểu.

- Phải đó...! Nghe đồn rằng, vào ngày lễ tế Thần là ngày mai... Nếu một cặp nam nữ đi dưới Cánh Vườn Hoa, hai người trao nhau những ánh nhìn nồng thắm và người con trai trao tặng người con gái chiếc bùa tình duyên. Thì hai người sẽ thành đôi và nguyện mãi bên nhau suốt phần đời còn lại đó-

Nghe đến đây thôi thì đã thấy hình ảnh Taeru chợt ngã, phun hết nước miếng ra ngoài khi đang vào thế bắn cung khiến cho mũi tên bay tứ tung. 

Makoto và những người khác cũng giật mình mà để ý. Không dừng lại vì điều đó, cả bọn đều ngầm hiểu ý nhau khiến Taeru lại càng thêm xấu hổ.

- B-B-BÀ NÓI GÌ VẬY CHỨ BÀ CHỦ!!? KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ ĐÂU MÀÀÀ!!!

- Ố ồ... Cậu trai này có vẻ đầy năng lượng quá ta...

Sau đó bà chủ tiệm liền lấy ra một chiếc bùa và dúi nó vào tay Taeru với khuôn mặt hiền hậu:

- Cố lên nhé chàng trai...

- C-Cái- 

- Sướng nhé, Taeru. Đừng làm hỏng việc đấy~ - Hanzo trêu chọc Taeru khiến cậu đỏ mặt như trái cà chua.

- K-KHÔNG CÓ ĐÂU MÀÀÀÀÀÀ!!!!

.

.

.

- Chậc, bà lão đó thật là... - Taeru vừa bước đi vừa than thở.

- Có sao đâu mà! Tớ không tin vào mấy thứ tâm linh cho lắm nhưng đây cũng là một câu chuyện thú vị đó chứ! Biết đâu cậu lại gặp thấy tình yêu đời mình ở đây thì sao!? - Makoto bước đi bên cạnh Taeru, tay khoác sau đầu.

"Cánh Vườn Hoa" là một mái vòm lưới, trang trí bởi vô vàn thực vật và các loại hoa, đường đi được lát gạch đá dẫn tới một chiếc cổng đền thờ. 

Rất nhiều học sinh đã và đang đi dạo trong đây, chiêm ngưỡng khung cảnh màu hồng êm dịu của những đóa hoa nở rộ, một mùi hương say nồng và xao xuyến khiến cho bất cứ ai đi vào cũng không thể bỏ qua.

- Nói linh tinh gì vậy chứ! Tớ chỉ t-

Chưa kịp dứt câu, Taeru đã liếc nhìn thấy hình ảnh cô bạn Minazu Ashina đang đi bộ phía trước cùng với những người bạn của cô ấy. Cậu lập tức ngại ngùng và bối rối, quên mất rằng mình đang nói gì. 

Nhưng thật không may, cậu đã vấp chân phải một viên đá khiến cậu ngã nhào ra đằng trước, chiếc bùa trong túi áo cậu cũng rơi ra khiến nó lăn tới trước mặt Ashina.

- A-AHHH!! - Taeru hét lên.

- Cái gì đây? - Ashina cúi xuống và nhặt lá bùa lên, tò mò vì không biết nó ở đâu ra nên cô đã cầm ngắm nghía nó một lúc.

- Ah! Hình như là bùa cầu duyên đó! - Một người bạn bên cạnh lên tiếng.

- Bùa cầu duyên?

- ẤY, ẤYYYY!!! Cái đó của tớ, tớ xin lỗi vì làm rơi!! Tớ xin lại nhé! - Taeru chẳng biết khi nào đã chạy vọt lên phía trước, bắt lấy lá bùa và giấu nó đi trong sự bất ngờ của nhóm bạn Ashina.

Makoto cũng vậy, cậu cũng hoa mắt vì không biết từ khi nào Taeru đã phi lên phía trước như vậy.

- Cái đó... là của cậu hả? Thôi trả đấy. - Ashina trả lời rồi quay đi.

- Nè nè Ashina-chan! Cậu xem nè! - Một người bạn khác lên tiếng và cho cô ấy xem chiếc điện thoại với khuôn mặt đỏ bừng.

- Hử? Gì vậy?

Khi một người con trai tặng Lá bùa cầu duyên cho người con gái khi cả hai đều dạo bước dưới Cánh Vườn Hoa, họ sẽ kết duyên và bên nhau trọn đời.

- ...

A-Ashina-san...? - Taeru hỏi thăm cô ấy với một tông giọng run rẩy.

- BIẾN ĐI ĐỒ NGỐC!!!

Ashina quay sang đấm Taeru văng đi rất xa khi mặt cô đột ngột trở nên đỏ bừng, hai tai cô nóng đến mức xì cả khói, đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn có thể thấy rõ giọt lệ. 

Taeru bất ngờ bị đánh văng khiến cậu không kịp phản ứng, bay ra xa tận tít chỗ cuối đường khiến Makoto cũng đơ người ra mà nhìn theo:

- TAERUUUUUUUUUU!!!!!!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau chuyến đi du lịch ba ngày của học viện thì cuối cùng cũng đã đến lúc phải tàn cuộc, thời điểm họ ra về là vào sáng hôm sau.

Buổi sáng sớm đó những giáo viên đã sắp xếp cho những học sinh lên những chiếc xe khởi hành về ngôi trường quen thuộc. Khi đang trên xe, ai ai cũng mệt mỏi rã rời sau chuyến đi, Makoto cũng vậy, cậu ngồi trên xe suy nghĩ với khuôn mặt thờ ơ.

Taeru chợt hỏi:

- Sao thế? Nhìn cậu trầm ngâm quá.

- À không có gì đâu! Chỉ là... Ngôi trường này có vẻ thú vị hơn tớ tưởng...

- Ý cậu là gì?

- Mà thôi! Về nhà làm ngay ván game nào Taeru!

- Gì? Tha cho tớ đi....

Họ vừa cười nói vừa trên chiếc xe buýt trở về trường cùng các học sinh khác.

Nhưng thứ đang chờ đợi họ ở trường, có lẽ sẽ thảm khốc hơn bao giờ hết...

.

.

.

- Anh nghĩ thế nào về sự kiện này, Sujiro-san?

- Hừm... Đây chắc chắn là 1 sự kiện thú vị dành cho các học sinh, đặc biệt là năm ba... Theo em thế nào? Kuroki-san? - Một người lạ mặt đang vén tấm màn trong phòng, quan sát sân đấu của học viện.

- Em tán thành, ai cũng trông chờ điều này mà...

- Không hổ danh là hội trưởng hội học sinh... Ra quyết định thật nhanh và đúng đắn...

- Cũng phải, có vẻ như theo em thấy thì... có lẽ năm nay sẽ có một vài cá nhân bùng nổ hơn bao giờ hết...

- Vậy thì chúng ta triển khai luôn thôi nhỉ?

- Ừm... Cũng đã đến lúc rồi... - Người đàn ông mặc suit đen ngồi trong góc phòng, tay cầm xấp giấy tờ nói.

- Cuộc chiến Royal Battle: "Raid Fight"...