Chương 3

Gã xăm trổ lao tới, định đấm Hà Trần, nhưng vì sợ hình phạt bí ẩn, nên dừng lại ngay trước mặt hắn, nắm đấm chỉ còn cách vài centimet.

Nhưng hành động này chẳng hề dọa được ai cả.

Sau khi xác nhận rằng kỹ năng "Siêu May Mắn" thực sự tồn tại và có hiệu quả, Hà Trần tràn đầy tự tin. Hắn nhìn thẳng vào gã xăm trổ với ánh mắt đầy giễu cợt, như thể đang nhìn một tên hề.

Gã xăm trổ thấy không làm gì được thằng nhãi này, liền ngửa mặt hét lên:

"Ban tổ chức! Hắn gian lận! Hãy điều tra ngay!"

Vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của ban tổ chức vang lên:

[Chưa phát hiện bất kỳ hành vi gian lận nào trong ván đấu này.]

[Người chơi số 1, vui lòng ngồi xuống và tiếp tục trò chơi.]

Nghe vậy, sắc mặt gã xăm trổ tái mét, đành ngậm bồ hòn ngồi xuống, không dám cựa quậy.

Hà Trần nhếch mép cười, giọng đầy trêu chọc:

"Hết làm trò chưa? Nếu xong rồi, tao tiếp tục đánh bài đây!"

Gã xăm trổ siết chặt năm lá bài cuối cùng, đôi mắt tóe lửa, như thể muốn xuyên thấu Hà Trần, để tự tay tìm ra bằng chứng gian lận!

Nhưng nếu không gian lận, thì chính là không gian lận. Dù có trừng mắt đến nổ cả con ngươi, gã xăm trổ cũng chẳng tìm ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Hơn nữa, nếu Hà Trần thực sự gian lận, ngay cả ban tổ chức đầy quyền lực còn không phát hiện được, thì một tên phàm nhân quèn như hắn làm được gì?

Ngay lúc này, Hà Trần thả xuống năm lá bài cuối cùng.

"Ba đến bảy."

Toàn bộ bài trên tay hắn đã hết sạch.

Vừa đúng lúc đó, giọng nói của ban tổ chức vang lên:

[Ván thứ nhất kết thúc]

[Người chiến thắng: Người chơi số 2]

[Bảng điểm đã được cập nhật]

Trên trần nhà, dòng chữ đỏ chói hiển thị rõ ràng:

Người chơi số 1: -1 điểm

Người chơi số 2: +2 điểm

Người chơi số 3: -1 điểm

"Đáng chết...!"

Gã xăm trổ nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn đống bài trên bàn.

Nhiều năm chinh chiến trong các trò chơi sinh tồn cấp G, hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống quái đản như thế này!

Đối thủ của hắn chỉ đơn thuần là quá may mắn…

May mắn một cách bất thường…

Nhưng vận may cũng chỉ là xác suất.

Không đời nào một người lại liên tục gặp may như thế!

Dẫn trước 3 điểm thì sao chứ?

Sau này ta sẽ gỡ lại!

Gã xăm trổ tự an ủi bản thân như vậy…

---

[Ván thứ hai bắt đầu.]

Ban tổ chức không cho ba người chơi chút thời gian nào để nghỉ ngơi, mà lập tức khởi động vòng tiếp theo của trò chơi.

Những lá bài còn lại bay ngược trở lại trung tâm bàn chơi, tự động xáo trộn, rồi được chia đều cho ba người một lần nữa.

Theo luật của trò chơi, lần này đến lượt Hà Trần gọi Địa Chủ trước.

Và khi vừa nhận đủ bài, đôi mắt Hà Trần sáng rực, khóe miệng lại công lên một đường cong chiến thắng!

"Gọi Địa Chủ!"

Hắn không hề do dự lấy ba lá bài thêm vào tay mình... Cộng với bốn lá vô thưởng vô phạt...

Một bộ bài chắc chắn chiến thắng...

Đến lúc này, ngay cả Hà Trần cũng sững sờ!

Chuyện này có thật không?!

Quá sức hoang đường!

Người khác còn chơi nổi không?!

Đây chẳng phải là gian lận trắng trợn sao?!

---

"Còn đợi gì nữa? Mau đánh đi!" Gã xăm trổ sốt ruột thúc giục, trông như thể không chờ nổi để bị hành.

Hà Trần nhếch mép cười nhạt, thản nhiên ném ra một lá bài:

"Q."

Gã đầu trọc yếu ớt ra bài:

"K..."

Thấy vậy, đôi mắt gã xăm trổ sáng lên. Hắn biết cơ hội chiếm quyền chủ động đã đến!

Hắn dứt khoát ném mạnh một lá bài, tự tin hét lên:

"Vua của tao!"

Nhưng sự tự tin của hắn ngay lập tức bị Hà Trần đập nát!

"Nổ!"

Cùng với tiếng hét của Hà Trần, bốn lá 3 xuất hiện trên bàn...

"Hả?" Hai người còn lại lại sững sờ, "Sao lại nổ nữa?!"

"Mày lấy đâu ra lắm bom thế hả?"

Gã đầu trọc tuyệt vọng đến mức rơm rớm nước mắt. Dù trận này mới bắt đầu, kết quả còn chưa rõ...

Nhưng trận trước hắn đã bị đập cho không còn hình người, đến mức chấn thương tâm lý...

Bây giờ, vừa thấy bom, hắn chẳng khác gì một người mắc chứng hoảng loạn, hoàn toàn mất phương hướng!

Gã xăm trổ cũng cảm thấy bất an tột độ...

Hắn không nhịn được mà nghĩ:

"Thằng nhóc này... Còn bom nữa không?"

Và hắn đã đoán đúng!

Trong ván đấu tiếp theo, Hà Trần lại tung ra thêm ba quả bom liên tiếp, khiến trận đấu hoàn toàn không có hồi hộp!

Thắng tuyệt đối!

[Kết thúc vòng 2]

[Người chiến thắng: Người chơi số 2]

Cùng lúc đó, bảng điểm trên trần nhà cập nhật lần nữa:

Người chơi 1: -2 điểm.

Người chơi 2: 4 điểm.

Người chơi 3: -2 điểm.

Chỉ cần thắng thêm một ván nữa, Hà Trần sẽ giành chiến thắng trong trò chơi sinh tồn này!

Lúc này, gã xăm trổ không thể kìm nén cơn giận nữa!

Hắn đột ngột đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Hà Trần, định ném thẳng cậu xuống đất!

Nhưng... chưa kịp ra tay, hắn bỗng nhiên co giật dữ dội, cả người run rẩy như bị điện giật!

——Hình phạt vì vi phạm luật: Điện giật!

Điều đáng sợ hơn nữa, Hà Trần – người đang bị hắn túm lấy, lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng!

Điều này một lần nữa chứng minh sức mạnh bí ẩn của tổ chức, khi chúng có thể điều khiển dòng điện mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy luật vật lý nào!

Gã xăm trổ bị sốc điện ngã quỵ xuống đất.

Mãi một lúc sau, hắn mới run rẩy bò dậy, ngồi phịch xuống ghế. Hai tay run lẩy bẩy đặt lên bàn, làn da bị cháy xém nhẹ, trông vô cùng thê thảm.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy căm phẫn, nhìn chằm chằm vào Hà Trần như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt ấy chẳng khác nào một con dã thú bị dồn vào đường cùng, khiến Hà Trần cũng phải nổi da gà...

"Thằng này điên thật rồi..." Hà Trần lặng lẽ phàn nàn trong lòng.

---

[Ván thứ ba bắt đầu]

Giọng nói của tổ chức vang lên lạnh lùng.

Lần này, đến lượt gã đầu trọc gọi địa chủ trước.

Hắn nhìn chằm chằm vào bài, ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thở dài bất lực:

"Không gọi..."

Lượt chuyển sang gã xăm trổ.

Không thèm suy nghĩ, hắn đập tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi hét lên:

"Gọi địa chủ!"

Nhìn bộ dạng hằn học như muốn ăn thua đủ của hắn, Hà Trần cảm thấy có gì đó sai sai...

Hắn thực sự có bài ngon, hay đơn giản chỉ muốn trút giận bằng cách giành quyền đi trước?

Nhưng thực tế hoàn toàn không phải vậy!

Mặc dù gã xăm trổ vẫn còn cay cú, nhưng hắn cũng đã cố gắng phân tích tình hình...

Hắn cảm thấy trò chơi sinh tồn này có thể không đơn giản như vẻ ngoài—nó không chỉ là một ván địa chủ bình thường!

Có lẽ, trò chơi này đang thử thách lòng can đảm của người chơi! Chỉ cần dám gọi địa chủ, sẽ nhận được ba lá bài tốt, biến bài xấu thành bài mạnh, rồi dễ dàng giành chiến thắng!

Nếu Hà Trần mà biết được suy nghĩ này, chắc chắn sẽ cười lăn cười bò!

Hả? Ông đang hoang tưởng à?

Đầu óc có vấn đề không đấy?

Tôi toát hết cả mồ hôi đây này!

---

Vậy nên...

Dù có hơi lo lắng, gã xăm trổ vẫn đầy háo hức, từ từ lật ba lá bài bí ẩn lên...

——3, 4, 5.

Kết quả khiến hắn sững sờ!

Ba lá bài vô dụng, thậm chí còn là những lá có điểm thấp nhất!

Gã xăm trổ hoàn toàn đơ người!

Nhận định trước đó của hắn sai bét!

Hắn có cảm giác bị tổ chức chơi một vố đau. Trò chơi sinh tồn này rõ ràng đang nhắm thẳng vào hắn, tràn đầy ác ý lộ liễu!

Cố tình chia bài kiểu này đúng không?!

ĐCM tụi bây!!!