Chapter 4: Gallant bất đắc dĩ
Vừa lúc thì cầu cũng bay đến phía cô. Theo phản xạ tự nhiên, Thảo tung chân đá 1 phát. Cầu bay vù vù về phía trước, cùng lúc Thảo cũng trượt chân ngã xuống và nghe được tiếng gì đó kỳ kỳ, chính xác là tiếng bục chỉ.
Cậu bạn xinh gái tung chân đỡ được cầu và đá sang phía khác, động tác nhẹ nhàng, khéo léo, uyển chuyển mà vẫn đầy phong độ. Trong chốc lát Thảo phải thừa nhận cậu ta xứng đáng là hot boy.
Có điều Thảo đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thảo ngoan cố ngồi bệt dưới nền gạch, mặt mũi méo xệch.
Dương ngay lập tức hiểu ra, vội vàng chạy vào trong lớp tìm thứ gì đó có thể che chắn cho Thảo.
Tú tham gia vào nhóm đá cầu là để tiếp cận với Thảo. Cố tìm lấy hứng thú tán tỉnh Thảo. Có điều từ nãy đến giờ, Tú vẫn không tìm được động lực. Cậu phải thừa nhận là cậu đã nghịch dại, sao lại thách đấu với thằng bạn thân là cưa cẩm cô bạn này. Thôi thì cứ làm bạn trước đã. Nhìn thấy Thảo nhăn mặt ngồi dưới nền gạch, Tú miễn cưỡng lại gần hỏi han:
- Bạn sao thế? Đau ở đâu à?
Thảo lắc đầu nguầy nguậy:
- Không có.
- Thế thì đứng dậy chơi tiếp đi nào.
Tú kéo tay Thảo dậy, còn Thảo cố chấp ngồi dưới nền gạch. Sức lực của trai 18 dĩ nhiên là vượt trội hơn cô. Cô bị Tú kéo cho đứng phắt dậy, liền hoảng hốt đưa tay ôm mông quần. Tú thấy biểu hiện kỳ lạ của Thảo, liền đặt hết lưu ý vào bàn tay Thảo. Thứ cậu nhìn thấy là đồ lót đỏ chót thấp thoáng bên trong lớp quần bị rách. Lạy chúa, chuyện quái gì thế này.
Thảo ngồi phịch xuống đất, đưa tay ôm mặt:
- Cậu biến đi.
Tú bị sốc, đứng ngẩn ngơ như thằng dở bận làm thơ. Chưa tán tỉnh được miếng nào lãng mạn đã dính ngay cái chuyện đáng xấu hổ này. Lát sau, Tú cũng lấy lại được bình tĩnh, chậm rãi đưa tay cới cúc áo sơ mi rồi choàng vào vai Thảo:
- Cậu về lớp đi.
Nói xong Tú cũng về lớp mình. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo 3 lỗ trắng tinh. Học sinh nữ các lớp bu đầy ở hành lang, nhìn lom lom vào hình thể của Tú.
Gương mặt có hơi xinh nhưng hình thể thì tuyệt vời.
Ừ thì thu hút hết sự chú ý vào mình, Thảo sẽ bớt xấu hổ mà yên tâm về lớp. Không biết lúc nãy có ai nhìn thấy đồ lót màu đỏ của Thảo không. Nếu có thì chắc chắn Thảo sẽ thù cậu không để đâu cho hết.
Kể cũng lạ, nãy giờ mặt cậu nóng bừng.
Thảo đưa giữ chặt chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cứ thế ngẩn ngơ nhìn theo cậu bạn đã đi khỏi. Đến lúc bị Dương vỗ vai, cô mới trở về thực tại. Việc cần làm lúc này là trở về lớp, khâu lại chiếc quần chứ không phải là mơ mộng hay ngồi đó mà ngạc nhiên.