Chương 24: Bối rối kỳ lạ
Tự nhiên mắt Thảo đỏ hoe. Đường đường 1 học sinh khối B học hành nghiêm túc, mà lại thua dân khối A. Xưa nay Thảo rất tự tin, rất yêu bản thân mình, cũng bởi vì học lực không tồi, chưa từng khiến Thảo phải xấu hổ.
Tuấn thả lỏng người, ngồi tựa lưng vào ghế, mỉm cười bằng cái cười nửa miệng đắc thắng, quay sang khiêu khích Thảo:
- Thế nào? Có khiến cậu thất vọng không?
Tuấn đã về chỗ từ nãy, Thảo cũng không dám nhìn. Chắc bây giờ Tuấn đang cười nhạo Thảo, thậm chí là coi rẻ Thảo. Thảo cúi xuống, để che giấu 2 giọt nước mắt rơi xuống, và cũng để nuốt lấy nỗi ấm ức đang muốn vỡ òa ra. Thảo mất sạch niềm kiêu hãnh rồi.
Tuấn khiêu khích Thảo xong thì cũng nhận ra có 2 giọt nước đang rơi xuống dưới mà Thảo cố tình dùng tay che giấu. Khóc rồi sao? Tuấn bỗng thấy bối rối kỳ lạ. Trong chốc lát không biết nên nói gì làm gì tiếp theo.
Tuấn đi học lớp này và cố tình tạo ấn tượng xấu là vì muốn Thảo phải ghét Tuấn. Rồi 1 ngày bỗng nhiên được Tuấn đối xử tốt, thiện cảm sẽ tăng theo cấp số nhân. Không cần mất nhiều công sức cũng thắng được Tú.
Thực ra Tuấn có dốt, nhưng là lười học lý thuyết thôi. Chứ nói về bài tập sinh, Tuấn chẳng thua kém ai trong lớp A1 hết. Thậm chí là thừa khả năng cạnh tranh với dân khối B. Có lẽ Thảo đang nghĩ Tuấn có sức bật đến nỗi chỉ trong chốc lát có thể đánh bại Thảo, nên ấm ức mà khóc?
Dù lý do là gì thì cũng là lỗi ở Tuấn. Tiếc là chuyện xin lỗi người khác thì Tuấn không có kinh nghiệm và cũng không định làm bây giờ.
Nhưng việc này xảy ra chứng tỏ Tuấn đã thành công 1 nửa rồi còn gì. Chỉ cần tạo ấn tượng tốt nữa thì cảm tình sẽ tăng vọt thôi.
Lát sau Thảo ngẩng lên học bài, mắt ráo hoảnh. Thảo học bài như 1 con rô bốt. Cả buổi học cũng không nhìn Tuấn lấy 1 lần. Mà người phải nhìn lén lại là Tuấn. Chợt nhận ra đôi mắt sau lớp kính cận rất đẹp. Thường thì những người bị cận thị có mắt rất xấu, lồi ra, dại dại. Nhưng Thảo thì khác. Đôi mắt to, lông mi dài, long lanh như biết nói. Nếu Thảo cởi bỏ kính cận xuống, đeo kính sát tròng thì ắt hẳn sẽ khiến nhiều người phải ngạc nhiên.
Buổi học cứ thế trôi qua nặng nề.
Sau khi phát hiện thành quả nhiều năm cố gắng của mình không đáng ngưỡng mộ như mình vẫn tưởng, Thảo suy sụp hẳn, nhưng quyết tâm cũng nhiều hơn hẳn. Ở lớp luyện thi sinh, có hôm Tuấn đến, cũng có hôm Tuấn không đến. Thường là Tuấn đến muộn hơn Thảo và lần nào cũng nhảy qua bàn để ngồi vào bên trong. Có hôm Tuấn đến trước và cũng chọn luôn chỗ ngồi phía trong.