Bầu trời trong xanh với những đám mây trắng trôi lững lờ, tựa như đang là một ngày yên bình. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, đọng lại trên mặt đất.
Cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương của cây cỏ và đất.
"cuối cùng... cũng rời khỏi làng rồi!!!"
Tôi lẩm bẩm, cảm nhận sự tự do trong từng hơi thở.
Sau bao nhiêu năm gắn bó với làng Virdaluna, tôi đã đặt bước chân đầu tiên trên con đường của riêng mình.
Hơi ấm từ những ký ức vẫn còn vương vấn, nhưng tôi lại đầy háo hức về những điều chưa biết đang chờ đón phía trước.
Trên hành trình tôi chỉ có một chiếc balo nhỏ trên lưng, chỉ có một ít đồ dùng cần thiết, nhưng tôi không thấy lo lắng.
Thanh kiếm cũ bên hông là người bạn đồng hành duy nhất, và với tôi, đó là tất cả những gì cần thiết cho hành trình này.
Sau khi rời khỏi làng khoảng nửa ngày và tiến về phía Tây Nam, tôi đã tiến đến gần khu rừng Eldoria.
Nhưng tán cây cao vút, đan xen vào nhau, tạo nên một mái vòm tự nhiên che khuất ánh mặt trời.
Tiếng chim ríu rít vang vọng đâu đó, hòa cùng nhịp bước chân của tôi trên lớp lá khô xào xạc.
Nhưng khi tiến lại gần hơn, tôi bắt đầu cảm thấy có cái gì đó... không ổn.
Mùi hương ngai ngái của cỏ cây giờ đây lại lẫn một mùi gì đó rất khó chịu.
Cảm giác bất an dâng lên khi tôi nhìn thấy xác động vật rải rác trên con đường tiến sâu vào khu rừng.
Một con nai với phần bụng bị xé toạc, thịt đã bắt đầu thối rửa.
Nó tỏa ra mùi khá kinh tởm.
Xa hơn một chút là xác của một con cáo, mắt trợn trừng như đã nhìn thấy một cái gì đó rất khủng khiếp trước khi chết.
"Những vết cắt này... không giống như vết cắn hay dấu móng của dã thú."
"Có vẻ như được tạo ra bởi lưỡi dao thô kệch. Goblin? Nhưng tại sao chúng lại để xác động vật ở đây? Chẳng lẽ chi là giết cho vui?"
Cách mà những vết cắt xuất hiện, dấu vết trên cơ thể chúng... tất cà đều bất thường.
Tay tôi siết chặt thanh kiếm bên hông, cảnh giác hơn nhưng vẫn tiếp tục tiến lên.
Và rồi, ngay khi tôi vượt qua một thân cây đổ chắn ngang đường—
"ooghhh!"
Một bóng đen lao ra từ bụi rậm bên trái.
Không kịp suy nghĩ, tôi lùi nhanh một bước.
Lưỡi dao gỉ sét trong tay kẻ đó sượt qua trước mặt tôi, thiếu chút nữa thì đã cắt trúng.
Goblin.
Một con lẻ.
Thấp bé, làn da xanh lục, đôi mắt vàng vằn lên tia nhìn thèm khát như một con thú hoang.
Nó cười gằn, giơ lưỡi dao lên định vung tiếp lần thứ hai.
Tôi không chần chừ.
Nghiến chặt răng, tôi nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng cho trận chiến đầu tiên trên hành trình của mình.
Lưỡi kiếm vung xuống, một cảm giác nặng nề chạy dọc cánh tay tôi khi lưỡi thép cắt ngang qua cổ con goblin.
Nó kêu lên một tiếng, đôi mắt vàng trợn trừng miệng há hốc như muốn hét lên một điều gì đó... trước khi gục ngã xuống nền đất.
Máu xanh văng tung tóe trên lớp lá khô, mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi.
Tôi thở hắt ra, cảm giác căng thẳng khi lần đầu phải tự chiến đấu để bảo vệ mình.
Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cảm giác thực sự lấy đi một mạng sống lại khác xa so với những gì tôi tưởng tượng.
Dù vậy tôi cũng sớm trấn tĩnh lại được tinh thần.
Chỉ là một con goblin đơn lẻ, nhưng nó đã tấn công khá bất ngờ. Nếu tôi không phản ứng kịp thời, có lẽ tình thế đã khác.
Tôi cúi xuống kiểm tra thi thể.
Vũ khí gỉ sét, quần áo rách nát, cơ thể có vài vết thương cũ. Không giống như một con goblin vừa đi lạc, mà có vẻ như nó đã sống ở đây một thời gian.
Tôi nhìn quanh.
Với sự xuất hiện của một goblin lẻ tẻ, rất có khả năng gần đây có cả một hang ổ của chúng.
Tôi nheo mắt, quan sát kỹ hơn con đường phía trước.
Nếu thực sự có một hang goblin gần đây... tôi sẽ cần phải cẩn thận hơn nữa.
Mà khoan đã.
Tôi tự hỏi, liệu số tiền thưởng sẽ là bao nhiêu nếu thành công tiêu diệt ổ goblin này ở khu rừng này nhỉ?
Hang ổ của goblin thường sẽ được tính bằng xu đồng, xu bạc... hay thậm chí là xu vàng?
Tôi khẽ cười, cảm thấy sự hứng thú dâng lên trong lòng khi nhắc tới số tiền thưởng.
Nhưng tôi thì không biết tiền thưởng cụ thể, vì giờ tôi vẫn chưa là nhà mạo hiểm chính thức.
Ngay khi tôi chuẩn bị bước tiếp, ánh mắt lướt qua thanh kiếm trên hông.
Tôi nhíu mày.
Lưỡi kiếm đã có vài vết nứt nhỏ, dù không nghiêm trọng nhưng cũng khiến tôi có chút hoài nghi.
Liệu nó còn chịu được sau một trận nữa không nhỉ?
có lẽ tôi sẽ cần bảo trì nó ít nhất là ngày hôm nay.
Tại ngôi làng Virdaluna, một vài người dân tụ tập bên giếng nước, xì xào với nhau.
"Vậy là thằng bé đó rời đi thật rồi sao?"
"Ừm... cũng không bất ngờ. Thằng bé đó luôn có cái nhìn xa hơn nơi này."
"Chà, Kazuto ấy à... Cậu ta sẽ ổn chứ?"
"Ai mà biết được. Nhưng thằng bé đó luôn cứng đầu. Nếu đã quyết định đi, thì dù có cản cũng chẳng ích gì."
Họ lặng người trong chốc lát, ánh mắt hướng về con đường mòn dẫn ra khỏi làng.
Dẫu không ai nói ra, nhưng trong lòng họ đều có chung một suy nghĩ—
Một ngày nào đó, liệu Kazuto có trở về không?
Đồng thời lúc đó tôi cũng nghĩ về nơi cũng có thể gọi là "nhà".
Rằng "liệu mình có ngày quay về nơi đó với Haruka, với những người trong làng không nhỉ?".
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ vài phút trước thôi, vì tôi đang càng lúc càng tiến sâu vào rừng, mùi tanh của xác chết càng nồng nặc.
Không chỉ là xác động vật, mà còn có những dấu hiệu khác.
Dấu chân người.
Những mảnh vũ khí vỡ.
Vết máu đã khô loang lổ trên đất.
Tôi khựng lại, khụy đầu gối xuống kiếm trả một thanh đoản kiếm bị gãy làm đôi. Cán kiếm vẫn còn vết máu bám trên đó.
Cảm giác bất an tăng lên.
Có vẻ nếu tôi không đoán nhầm, họ đã chạm trán với con thủ lĩnh goblin.
Và rất có thể... họ chỉ đang bị bắt ở quanh đây.
Tôi đoán là thế.
Nhưng với sức mạnh hiện tại của tôi, khó mà có thể cứu sống bọn họ.
Tôi nhắm mắt lại, cơn gió lạnh lẽo lướt qua da.
Một quyết định cần phải được đưa ra.
Tiếp tục tiến lên... hay quay lại và bỏ mặc tất cả?
Nhưng cuối cùng tôi lại bước tiếp.
Tôi đứng trên cành cây, quan sát doanh trại goblin từ đằng xa.
Những chiếc lều tạm bợ được dựng lên bằng gỗ mục và da thú, vây quanh một đống lửa lớn.
Tiếng cười khanh khách của lũ goblin vang vọng khắp khu rừng, hòa lẫn với mùi thịt cháy khét.
Ở gần trung tâm, ba người họ bị trói chặt vào cọc gỗ, quần áo rách nát, mặt đầy thương tích.
Một cái vạc lớn đang sôi sùng sục ngay cạnh họ. Tôi không cần đoán cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Gần đó, một con goblin khác biệt hẳn so với phần còn lai đứng sừng sững—cao hơn, lực lưỡng hơn.
Kèm theo đó là một bộ giáp thô sơ che phù nửa thân trên.
Cặp mắt của nó đỏ ngầu quét qua doanh trại, tỏa ra sát khí rõ rệt
"Goblin chieftain" tôi thì thầm nói.
Một kẻ thù vượt ngoài khả năng của tôi lúc này.
Tôi lặng lẽ trườn xuống khỏi cành cây, nép mình sau thân cây lớn, hít sâu để giữ bình tĩnh.
"Tấn công trực diện không khác gì tự sát... " Tôi lẩm bẩm.
Tôi nhặt một viên đá dưới chân, ném về phía bụi rậm cách đó không xa.
Lạch cạch!
Ngay lập tức, vài con goblin quay phắt đầu lại, nheo mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Một con cầm giáo nhíu mày, bước chậm rãi về phía đó để kiểm tra.
Chỉ cần một chút nữa....
Tôi rút ra vài nhánh cây khô, buộc chặt vào nhau, sau đó đặt gần bìa doanh trại.
Một tia lửa nhỏ bùng lên khi tôi dùng đá đánh vào kiếm.
Tôi không cần đánh bại chúng. Chỉ cần tạo ra hỗn loạn.
Ngọn lửa bắt đầu lan rộng.
TIếng la hét vang lên khi lũ goblin phát hiện ra đám cháy.
Tận dụng cơ hội, tôi lao nhanh về phía những mạo hiểm giả đang bị trói.
Không có thời gian để chém đứt dây, tôi rút ra con dao nhỏ mang theo, cắt mạnh từng nút thắt.
"Cố lên, đừng dậy được không?" Tôi khẽ nói.
Một trong ba người khẽ gật đầu, dù ánh mắt vẫn còn ngơ ngạc vì cơn ác mộng họ vừa trải qua.
Nhưng không may, Goblin Chieftain đã nhận ra điều bất thường.
"Cặp mắt đỏ rực ấy quắc lên khi nó nhận ra sự bất thường. Không còn tiếng cười khanh khách như lũ goblin khác, chỉ còn lại sự giận dữ chết chóc." Tôi nói giọng có chút sợ hãi.
Nó gầm lên, giơ cao chiếc rìu khổng lồ của mình.
Tôi phản ứng kịp, vung kiếm lên đỡ
"Rắc!" Một âm thanh chói tai vang lên, tôi nhìn xuống—lưỡi kiếm đã gãy làm đôi.
"Chết tiệt!"
Cơn chấn động từ cú vung rìu truyền thẳng xuống cánh tay tôi, khiến tôi khụy xuống.
Ngay lúc đó, một thanh kiếm bay về phía tôi.
"Bắt lấy!" Một giọng nói vang lên
Tôi giật mình, theo phản xạ vươn tay chụp lấy.
"Nhờ cậu đấy... ơn này tôi sẽ đền đáp..." Giọng nói yếu ớt vang lên.
Là thành viên tấn công chính trong tổ đội kia. Anh ta đang nằm trên mặt đất, máu chảy rất nhiều.
Và rồi anh ta ngất đi.
Lúc này, hai người còn lại cũng đã tỉnh táo. Họ nhanh chóng vào vị trí, đứng bên cạnh tôi.
Một cô gái với mái tóc nâu dài và đôi mắt lục bảo lùi về sau, đôi tay vươn lên, chuẩn bị thi triển ma thuật hồi phục.
Người còn lại là một chàng trai với mái tóc đỏ rực và đôi mắt xanh dương, siết chặt tấm khiên của mình, tiến lên trước, sẵn sàng khiêu khích lũ goblin.
Có vẻ như họ đã lấy lại tinh thần.
Nói rồi, tôi và chàng trai tóc đỏ kia xông lên, còn cô gái thì tôi đã đề nghị không cần ra trận.
Chỉ cần hồi phục cho người đã ném kiếm cho tôi.
Tôi siết chặt thanh kiếm trong tay, hít một hơi sâu.
"Tốt, vậy thì... chúng ta cùng nhau sống sót khỏi nơi này."
Goblin Chieftain gầm lên, rìu lớn trong tay vung mạnh xuống. Chàng trai tóc đỏ nhanh chóng dơ khiên lên đỡ.
Nhưng do sức mạnh khủng khiếp từ đòn đánh của nó khiến cậu ta bị đẩy lùi, đôi chân cắm sâu xuống mặt đất.
Tôi tận dụng khoảnh khắc đó, lách sang bên, vung kiếm nhắm vào hông nó.
Xoẹt! Một vết cắt nông hiện ra, nhưng Goblin Chieftain gần như không hề nao núng.
Nó lập tức xoay người, vung rìu ngang qua với tốc độ đáng sợ.
"Chết tiệt!" Tôi cúi rạp người, lưỡi rìu xẹt qua ngay trên đầu, cảm nhận rõ luồng gió sắc bén qua mái tóc.
"Hắn ta quá mạnh! Chúng ta không thể đấu trực diện được!" Tôi hét lên.
"Vậy thì để tôi giữ chân nó! Cậu tìm cơ hội kết liễu!" Chàng trai tóc đỏ rống lên, lao đến, dùng khiên đánh mạnh vào đầu gối Goblin Chieftain.
Con quái vật lảo đảo đôi chút, nhưng ngay lập tức quắc mắt giận dữ, vung tay đánh bật cậu ta đi như một con búp bê rách.
"Đừng chết đấy!" Tôi nghiến răng, phóng lên từ phía sau, nhắm thẳng vào khe hở giữa bộ giáp thô sơ.
Thanh kiếm trong tay tôi xuyên qua lớp da thô ráp, máu xanh bắn ra tung tóe.
Goblin Chieftain gầm lên đau đớn, vung rìu một lần cuối cùng trước khi khuỵu xuống, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng rồi dần mất đi ánh sáng.
Xác nó đổ sập xuống đất.
Tôi thở dốc, thanh kiếm vẫn siết chặt trong tay. Cảm giác nóng rát chạy dọc khắp cơ thể.
Chàng trai tóc đỏ lồm cồm bò dậy, nở một nụ cười.
"Tuyệt"
Cô gái tóc nâu nhanh chóng chạy đến, vung tay thi triển phép chữa trị. Một luồng sáng dịu nhẹ bao phủ lên vết thương của chàng trai tóc đỏ.
"Chúng ta còn chưa thoát khỏi nơi này đâu. Lũ goblin có thể quay lại bất cứ lúc nào." Tôi trầm giọng.
Chàng trai tóc đỏ cười khẩy, vung chiếc khiên lên trời đầy khí thế.
Đồng thời lúc đó người ném cho tôi cũng thức dậy, và cả hai người họ đều nói.
"Vậy thì còn chờ gì nữa? Đi thôi!"
Hai người đồng đội nhanh chóng dìu người tấn công chính—chàng trai đã ném kiếm cho tôi—tiến về phía chi nhánh nhà mạo hiểm gần nhất.
Chỉ cách đây hơn 500 mét. Tôi đi bên cạnh, mắt vẫn cảnh giác với khu rừng xung quanh.
"Cố chịu đựng, chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi." Cô gái tóc nâu nói, giọng đầy lo lắng khi đặt tay lên ngực chàng trai bị thương.
Cô gái liên tục truyền ma pháp hồi phục.
"Không... sao... tôi ổn." Anh ta thở gấp, nhưng rõ ràng đang kiệt sức.
Bước chân của chúng tôi tiếp tục vang lên giữa khu rừng, bỏ lại phía sau một chiến trường đầy khói lửa và máu xanh goblin loang lổ trên mặt đất.
Tôi nhìn vào la bàn kim chỉ tới phía Bắc, nơi có ánh sang le lói của thị trấn.
Có lẽ, đây chính là nơi tôi sẽ thực hiện bước đầu tiên của mình—trở thành một nhà mạo hiểm.
Cuối cùng, cả nhóm cũng đến được chi nhánh nhà mạo hiểm.
Nhưng vừa đặt chân vào, một vài kẻ có vẻ là nhà mạo hiểm cấp cao hơn nhóm ba người này nhìn qua với ánh mắt đầy khinh miệt.
"Nhìn kìa, lại thêm mấy đứa lính mới suýt chết ngoài kia rồi kéo nhau về đây." Một gã với bộ giáp nặng nề cười khẩy.
"Chậc, đúng là lũ yếu ớt. Không đủ sức thì đừng có ra ngoài." Một kẻ khác khoanh tay, ánh mắt khinh thường.
Tôi chỉ lặng lẽ quét mắt nhìn họ, không nói gì.
Dù sao, tôi cũng đã có quyết định của mình.
"Làm thủ tục đăng ký nhà mạo hiểm cho tôi." tôi nói với lễ tân.
Lễ tân ngẩng đầu lên, có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái.
"Được thôi. Mời cậu xuất trình sơ yếu lý lịch."
Tôi đặt tờ sơ yếu lý lịch lên quầy. Lễ tân nhẹ nhàng cầm lấy, đôi mắt lướt qua từng dòng chữ trên giấy.
"Senjou Kazuto... 18 tuổi... nơi sinh: Virdaluna...?" Cô ấy ngước lên nhìn tôi với chút ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục đọc tiếp.
"Chức nghiệp... không có?" Lễ tân nhíu mày. "Cậu chưa xác định được nghề chính của mình sao?"
"Đúng vậy," tôi đáp gọn. "Tôi vẫn đang tìm kiếm một hướng đi phù hợp."
Cô ấy khẽ thở dài, tiếp tục xem xét phần còn lại của tài liệu.
"Năng lực chiến đấu... kiếm thuật ,kỹ năng nguyên tố thì sao?" Lễ tân có vẻ hơi bất ngờ.
Tôi đáp lại "Kỹ năng nguyên tố? có lẽ tôi chưa có."
Có vẻ như cô ta không quá để tâm, mà hỏi sang chuyện khác.
"Cậu đã từng tham gia chiến đấu thực tế chưa?"
"Tôi vừa mới tiêu diệt một doanh trại goblin, bao gồm cả một Goblin Chieftain."
Một thoáng im lặng trôi qua. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của một vài người xung quanh đổ dồn về phía mình.
"Goblin Chieftain...? Cậu nói thật chứ?" Giọng cô ấy pha lẫn sự nghi hoặc.
Tôi không trả lời ngay mà thay vào đó kéo áo lên, để lộ những vết cắt, vết bầm do trận chiến khi nãy để lại.
Những dấu vết chiến đấu thực sự, không thể làm giả.
"Được rồi. Vì đây là lần đầu đăng ký, cậu sẽ bắt đầu ở hạng F. Nếu muốn thăng hạng, cậu cần làm nhiều ủy thác hơn." Cô ấy ghi chép nhanh chóng, rồi đưa một tấm thẻ nhỏ về phía tôi.
"Đây là thẻ nhà mạo hiểm của cậu. Từ giờ, Kazuto, cậu chính thức là một nhà mạo hiểm."
Tôi cầm lấy tấm thẻ, lật qua lật lại quan sát một chút rồi cất vào túi. Cảm giác có chút lạ lẫm, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.
Cuối cùng, một bước tiến mới trên hành trình của tôi đã bắt đầu.
Tôi quay sang nhóm ba người tôi cứu. Tiến đến, rút thanh kiếm mà anh chàng tấn công chính ném cho, nhẹ nhàng đưa lại.
"Cảm ơn vì lúc nãy. Đây là kiếm của cậu"
Anh ta nhận lại, nhìn tôi chăm chú. "Kazuto, cậu định làm gì tiếp theo?".
Tôi đáp lại "Chắc là sẽ tiếp tục hành trình" và nở một nụ cười nhạt. "Có duyên sẽ gặp lại chào nhé."
Ở góc khuất của khu vực nhà mạo hiểm, một người đàn ông khoanh tay đứng dựa vào tường.
Một bóng hình trông không quá nổi trội nhìn tôi rời đi, khóe miệng nhếch lên như thể vừa phát hiện ra một cái gì đó rất thú vị.
"Lại một kẻ thú vị nữa sao?"