Chapter 12: Gạ tình

Mấy hôm sau, cô nhận được lời mời từ chủ tịch công ty chứng khoán Tân Việt - Nguyễn Xuân Phú, cũng là người đại diện tổ chức cuộc thi tìm kiếm nhân tài chứng khoán sinh viên, là 1 buổi ăn tối ở nhà hàng hạng sang. Cô chỉ đơn giản nghĩ là thêm bạn bớt thù, nên ăn mặc chỉn chu, make up kỹ càng rồi đến điểm hẹn. Đến nơi thì đối phương đã ngồi đợi từ trước. Đó là 1 người đàn ông lớn tuổi, ăn mặc sang trọng. Hoàng Diệp cũng cảm thấy hơi ngại, vì đây là lần đầu tiên cô gặp 1 người hơn nhiều tuổi, lại khác biệt địa vị xã hội đến vậy. Sau vài câu trao đổi về chứng khoán, thì người đàn ông này đặt lên bàn 1 sợi dây chuyền kim cương cực kỳ đắt đỏ kèm thêm chìa khóa xe Audy, thẳng thắn gạ gẫm:

- Khi phát biểu, em nói muốn kết giao với giới tinh hoa. Vậy nếu có người trong giới thượng lưu muốn nuôi em, em nghĩ sao?

Hoàng Diệp không dám tin vào điều vừa nghe thấy, liền hỏi lại:

- Nuôi cháu ạ?

Người kia đi thẳng vào vấn đề:

- Em là 1 cô gái trẻ, không cần phải vất vả bon chen. Nếu đủ thông minh hãy chọn đứng trên vai người khổng lồ. Anh nhiều tiền, chỉ thiếu tình cảm.

Nói xong, ông ta kéo ghế sang ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng cầm chiếc dây chuyền định bụng đeo vào cổ cô, nhưng Hoàng Diệp đứng phắt dậy nhìn đối phương bằng ánh mắt khinh bỉ, thả nhẹ 1 câu rồi bỏ về:

- Vợ chú hẳn là buồn lắm.

Nguyễn Xuân Phú vẫn ngồi ở bàn ăn, gương mặt vừa có nét ngẩn ngơ lại vừa có nét hốt hoảng. Chỉ một chốc ông ta đã cá thua 2% cổ phần Công ty chứng khoán Tân Việt, tức là mất toi 1 nghìn tỉ.

Mấy hôm trước, khi làm thủ tục trao giải cho Hoàng Diệp là biệt thự hơn 1 triệu đô giữa lòng thủ đô bên trong đầy đủ nội thất đắt tiền, trong lòng ông ta thầm mỉa mai vị giám đốc còn trẻ đang ngồi đối diện mình. Tân Việt là bên đại diện tổ chức cuộc thi, nhưng VNP mới là bên bỏ tiền nhiều nhất. Đúng theo cơ cấu 1 bên bỏ tiền 1 bên góp sức. Biệt thự được trao kèm theo hợp đồng cam kết không được bán hay cho thuê trong vòng 10 năm. Rõ ràng ẩn ý phía sau của vị CEO VNP invesment là muốn tặng thí sinh với mục đích sử dụng, để nâng cao chất lượng sống của đối phương. Quan tâm đến thí sinh như vậy cũng thật bất thường. Ông ta nói bằng giọng nửa đùa nừa thật:

- Tổ chức hẳn 1 kỳ thi để trao thưởng. Chỉ là 1 đứa con gái nhà quê, cần gì phải kỳ công như vậy. Mấy đứa con gái mới lớn ở quê ra, chỉ cần tốn 1 ít tiền là có thể mua được rồi.

Đối phương cũng chẳng vừa, thản nhiên đáp lại:

- Chú nhiều kinh nghiệm nhỉ? Định giá nhanh như vậy à?

Ông ta là chủ tịch đại diện tổ chức cuộc thi, cũng là chủ tịch của Tân Việt nhưng thực quyền trong tay lại không bằng đối phương. Ông ta cảm thấy vừa bực tức vừa khinh ghét trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải nhã nhặn:

- Không vậy thì sao?

- Vậy mang 2% cổ phần Tân Việt ra đánh cá. Chú thấy được không?

Nguyễn Xuân Phú như thể không dám tin vào tai mình nữa, liền khẩn trương đáp:

- Hả? 2% cổ phần. Đủ mua 100 cô hoa hậu đấy.

2% cổ phần là 1000 tỉ. 2% cũng còn 1 ý nghĩa khác. Trước giờ 49% cổ phần Tân Việt thuộc sở hữu của Nguyễn Xuân Phú, 49% thuộc sở hữu của VNP Investment, còn 2% thuộc sở hữu của nhỏ lẻ. Nguyễn Xuân Phú cũng chỉ là chủ tịch tạm thời, Tân Việt có thể bị VNP Investment thâu tóm bất cứ lúc nào. Nhưng có vẻ, VNP Investment cũng không thèm thâu tóm nốt 2% cổ phần bên ngoài, họ giữ cho Nguyễn Xuân Phú chức chủ tịch, nhưng lại không có 100% thực quyền. Nếu như lần này chốt kèo xong, 1 bên sẽ nắm 51% cổ phần, 1 bên nắm 47%, thì công ty xem như thu về hẳn 1 mối. Mặc dù hơi ngợp nhưng kèo cá này cực kỳ béo bở. Ông ta không ngần ngại chốt kèo luôn. Không ngờ, chỉ mấy phút buổi tối, tài sản của ông ta đã mất 1 nghìn tỉ.