CHƯƠNG 16

Để trở thành "em rể bí thư Chương", tôi phải bắt đầu bằng việc tham gia buổi tiệc sinh nhật của anh rể tôi. Theo như lời Thái Dung thì đây giống một buổi tiệc ra mắt tôi với bàn dân thiên hạ. Khi tôi đến và nói với chị Ba rằng tôi muốn tham gia buổi tiệc sinh nhật của chồng chị, chị đã vô cùng ngạc nhiên, bởi gia đình chúng tôi không thích can dự vào bất cứ sinh hoạt nào của gia đình nhà chồng chị. Cái "danh dự" của gia đình đại phú hào Sài Gòn một thời không cho phép chúng tôi thân thiết với ông anh rể này. Nhưng chỉ với một câu nói của Thái Dung: "Việc này sẽ tốt cho Đông Anh", chị Ba tôi đã gật đầu đồng ý liền, và còn ra sức trợ giúp tôi rất nhiều. Có lẽ chị đã hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Dung.

Đúng như sắp xếp của Thái Dung, trong buổi tiệc, anh rể tôi đã vui vẻ giới thiệu tôi chính là em rể của anh. Kể từ lần đó trở đi, trừ mấy dịp lễ tết, tôi hiếm bao giờ gặp lại ông anh rể đó. 

Được hợp thức hóa cho cái danh "em rể bí thư Chương", Thái Dung bắt đầu dẫn tôi đến các cuộc tiếp tân. Nói là tiếp tân cho sang chứ thật ra là nó dẫn tôi ngồi vào bàn nhậu. Và đúng như lời Dung hứa, tôi chẳng phải làm gì cả, mọi chuyện giao dịch, luồn cúi lương lẹo gì, Dung đều một tay lo hết. Việc của tôi chỉ là giới thiệu cái chức danh to bự của mình rồi ngồi yên ăn và uống. Ừ, còn có thêm phần uống nữa! 

Thái Dung đã tự thú với tôi chuyện nó không thể uống bia rượu, vì chỉ cần động đến hơi men, thằng ấy sẽ lăn ra bất tỉnh, chẳng còn làm ăn gì được, nên nó tha thiết nhờ tôi uống hộ. Tất nhiên ban đầu tôi từ chối vì tôi có biết uống đâu. Nhưng nếu muốn kiếm tiền, tôi buộc phải thỏa thuận. Chẳng bao lâu sau, tôi đã trở thành tay nốc bia rất khá.

"Đó, Cha thấy không, à bậy bậy, bây giờ phải gọi là cậu Út, chứ gọi Cha thì không tiện miếng nào," Thái Dung cười khì trong khi đầu óc tôi đang quay mòng mòng trước đống bia rượu. "Biết nhậu nè, biết uống bia nè, đó chính là kỹ năng sống, một kỹ năng cực kỳ quan trọng cho một thằng đàn ông,” Dung luyên thuyên nói, “tui dám chắc là Cha, à không lộn hoài, tui dám chắc sau này, cậu Út sẽ phải cảm ơn tui vì những gì mà tui đã và sẽ dạy cậu."

Có lẽ trong cơn say, tôi đã gục đầu vào vai Dung, mặc kệ cho mấy lời nói của nó trôi qua tai mình. Đêm đó tôi không về nhà, và đêm đó là đêm tôi bắt đầu những chuỗi ngày chè chén của mình. 

Một đêm không về nhà và những gì tôi làm vào ngày hôm sau là chạy đến, nói tất cả mọi thứ với em và chờ đợi sự trách mắng của em. Thế mà em chỉ tặng tôi cái má lúm đồng tiền cùng câu nói: "Anh làm gì cũng được, em sẽ luôn đứng sau anh." 

Vậy đó, vậy là từ đó em trở thành một đồng minh của tôi trong việc giúp tôi che giấu nhiều lần đi đêm với má.

Những trận nhậu nhẹt ngày càng làm tôi quay cuồng và ớn lạnh. Trên cái bàn la liệt ly chén ấy, tôi thấy mình đang cùng ăn, cùng cười đùa với một bầy quỷ dữ. Chúng hào hứng kể cho tôi nghe chuyện chúng đã xẻ thịt lóc da người khác như thế nào, chúng đã tích góp bao nhiêu của cải ra sao, rằng chúng đang là những kẻ trên đỉnh giàu có. Thế mà chúng lại tàn nhẫn chửi cha mắng mẹ một thằng nhóc đánh giày, đấm đá nó chỉ vì nó ăn trộm một gói bánh rẻ mạt. Lần đó Thái Dung đã ghị chặt tay tôi lại, ép tôi phải ngồi yên lặng trên ghế, không được hé bất kỳ lời nói đòi công bình nào. 

"Không phải việc của mình thì tốt nhất đừng xen vô," Thái Dung dặn tôi.

Tận mắt chứng kiến sự nhiễu nhương, đêm đó tôi chỉ còn biết đọc kinh nguyện cầu Chúa tha thứ cho sự đớn hèn của tôi. 

Việc dự tiệc với quỷ dữ ngày càng rút cạn sinh lực của tôi. Thứ duy nhất khiến tôi thấy vui khi ngồi bên mấy ly bia là cô đầu bếp con chủ quán nhậu. Cô nấu ăn ngon và nói chuyện duyên lắm. Đã thế cô lại còn hay biệt đãi cho tôi vài phần ăn đặc biệt. Hẳn là vì mỗi khi gặp cô, tôi đều gật đầu chào hỏi rất lịch sự, còn bọn đàn ông trên bàn nhậu chỉ ngó nghiêng vào cái vòng một, vòng ba nảy nở của cô mà thôi. Rồi chuyện gì tới cũng tới. Một đêm nọ, phía khu đất trống gần nhà vệ sinh, tôi phải tận mắt thấy cô bị một con quỷ ngồi trong bàn nhậu cưỡng đoạt. Trông thấy tôi, cô gào lên nhờ cứu giúp, nhưng tôi đã chẳng thể làm được gì cho cô. Tôi chỉ có thể đứng đó nhìn cô gào thét và đau đớn, còn Thái Dung thì đang cố hết sức giữ chặt tôi: "Chuyện này cậu không lo nổi đâu, cậu Út!" Dung khó khăn nói.

Vậy thì cái gì tôi mới lo nổi chứ, thứ gì tôi mới được phép xen vào đây? Những đồng tiền mà tôi vừa kiếm ra rõ ràng đã không giúp tôi bảo vệ được ai cả. 

"Không, đó là do sức mạnh đồng tiền của cậu chưa đủ lớn." Lại một lần nữa Thái Dung thì thầm vào tai tôi, những lời thì thầm độc hại đang ngày một giết chết tâm hồn tôi.

Sợ hãi và khủng hoảng, tôi tìm đến em, tựa đầu vào lưng em nghỉ ngơi. Tôi muốn ngửi thấy cái mùi thanh sạch và trong trẻo từ cơ thể em, muốn được em an ủi lẫn kéo giữ tôi lại. 

"Bây giờ anh đã làm một thằng xấu tánh nhiều tiền rồi, em có ghét anh không?" Tôi hỏi.

"Không. Anh làm gì em cũng ủng hộ hết!"

"Ngay cả khi anh cướp của, giết người hả?"

Em lại tặng tôi đôi má lúm đồng tiền rồi chắc nịch nói: "Chỉ cần đó là anh, em đều sẽ ủng hộ."

Tôi bất giác đẩy em ra khỏi mình, lòng cuộn lên một nỗi tức giận khó hiểu. 

"Rốt cuộc từ trước tới giờ, em mến anh là vì cái gì?"

"Không vì cái gì hết," em trả lời.

Tôi đùng đùng bỏ em mà đi. Sự hoảng loạn và sợ hãi lại được dịp nhấn chìm tôi sâu hơn. Và rồi tôi bật khóc, vì hoang mang, vì bản thân không tìm được một ai đủ vững chãi để cảnh tỉnh tôi, và níu giữ tôi khỏi sa vào địa ngục. Không một ai - kể cả em - người tôi hi vọng nhất.

Đã đôi ba lần, tôi nói với Dung tôi muốn dừng lại. Thằng ấy không nói gì, chỉ bảo tôi lắng nghe tiếng ho khan khàn đục của má, rồi nhét vào tay tôi những đồng tiền nhàu nát. 

"Hãy nghĩ đến lúc má nhận được mấy đồng tiền này, và mơ về cái đám cưới rình rang của anh Hai mấy người đi!" Từng lời thì thầm rắn độc của Thái Dung cứ uốn lượn quanh tôi, rồi thình lình bóp nghẹn lấy cuống họng tôi. Tôi biết mình đã bị siết chặt vào ảo tưởng về hạnh phúc và đồng tiền. Tôi không biết phải kháng cự sao cả. Tất thảy những gì tôi có thể làm là xui theo từng lời thì thầm của Thái Dung, và để thân mình lún sâu hơn vào đám bùn đen nhơ nhớp.

.

"Gia đình ông chủ quán nhậu đâm đơn kiện ông Hào về tội cưỡng hiếp con gái nhà lành," Thái Dung từ tốn nói với tôi. "Ông già điên đó, nghĩ sao lại đi đâm đơn kiện chớ?"

"Liệu họ có thắng nổi không?" Tôi hỏi

"Cha nghĩ sao?"

Tôi nhắm nghiền mắt lại, đau đớn. 

"Tệ hơn nữa là bây giờ, con gái ổng đã con mang. Nếu như ông già điên kia chịu nhỏ nhẹ với ông Hào, biết đâu đứa bé sắp ra đời cũng sẽ được nhận một khoản trợ cấp nào đó, đằng này… đi đâm đơn kiện như vậy, nhiều khi má nó còn không đẻ nỗi ra nó nữa kìa!"

Tôi nhìn xoáy vào Thái Dung, bực mình hỏi: "Rồi mấy người muốn tui làm gì?"

"Làm nhân chứng," Dung vừa nói vừa nhìn chừng tôi, "Cha phải làm nhân chứng cho ông Hào, rằng đêm đó Cha và ổng ở cùng nhau, và không hề có cuộc cưỡng hiếp nào xảy ra. Và… " Thái Dung hạ thấp giọng, "và… khẳng định chính cô con gái là người đã có những hành động quyến rũ ông Hào, nhưng ông đã từ chối."

"Thằng khốn nạn!" Tôi nhổ một bãi nước bọt xuống chân Dung rồi quay gót đi về hướng nhà mình.

"Cậu Út!" Thái Dung gọi tôi, "cậu Út, quay lại… ĐÔNG ANH!"

Thái Dung gào lên, nắm cổ tôi lôi vào một góc hẻm vắng. Hai mắt nó trừng lên, dọa dẫm. 

"Cha biết là Cha không có quyền bỏ đi mà! Đây là việc Cha bắt buộc phải làm khi đã ngồi chung bàn với lũ quỷ," Thái Dung chỉ mạnh ngón tay của nó vào ngực tôi. "Cha đã nằm trong guồng quay của tội lỗi, nghĩa là chúng ta không thể đi ngược lại được. Chúng ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu. Làm ơn hãy khôn ngoan lên đi!" Nó vỗ vỗ má tôi như lây tỉnh.

Tôi nắm chặt lấy tay Dung, cố ý muốn bẻ lọi cánh tay nó. 

"Chính mấy người đã hứa là tui sẽ không phải động tay vào bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào mà?"

"Đúng và thằng này đã cố làm mọi thứ có thể. Nhưng có những chuyện, người ta cần lời nói của một ông “em rể bí thư,” hơn là lời của một thằng con lai. Bây giờ Cha đã là kẻ có quyền lực và địa vị, và người ta sẽ trả tiền để mua lấy sự bao che của Cha. Nhưng nếu Cha không thỏa hiệp, Cha sẽ bị hất cẳng khỏi guồng quay của bạc tiền. Đó là cách mà xã hội này đang vận hành, đó là cái mà tui muốn Cha nhìn thấy. Phải thỏa hiệp để sống tiếp, hiểu không?"

"Tui thật sự hối hận khi bắt tay với mấy người."

"Cái bắt tay này chỉ là sớm hay muộn thôi. Cha không tránh khỏi được đâu!"

.

Thái Dung lăn tay tôi lên tờ khai nhân chứng, và tôi đã chẳng làm gì để chống cự cả…

.

"Tối nay Cha tính không về nhà thiệt sao?"

Tôi im lặng không trả lời Dung, chỉ muốn lắng nghe cái thân xác rệu rã của mình trên nền sàn lạnh lẽo. Giờ đây tôi đang nằm co ro trong cái sạp chợ, nơi mà lần đầu tiên tôi đã làm tình cùng Dung và một cô gái lạ, nơi mà tôi bắt đầu chặng đường sa vào tội lỗi của mình. Có trở về nhà hay không, lúc này đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng, bởi tâm hồn tôi đã đánh mất chỗ lưu trú an yên.

Thái Dung luồn mấy ngón tay của nó vào tóc tôi, massage nhẹ lên da đầu tôi. 

"Nhắm mắt ngủ đi, đừng có suy nghĩ nhiều nữa, từ từ rồi cũng quen thôi."

"Lần đầu của mấy người như thế nào?" Tôi hỏi.

"Hả?"

"Lần đầu bắt tay với quỷ dữ đó."

"Ờ… để coi, lần đầu là lần nào trời, cũng phải gần chục năm rồi chớ ít gì, lúc đó chắc tầm 8, 9 tuổi…"

"Mấy người phạm tội gì?"

"Đánh nhau. Dẫn đầu một đám đánh hội đồng một thằng nhà giàu mới sa chân lỡ vận. Lúc đó là lúc tui còn ở trại trẻ mồ côi."

"Cảm giác lúc đó thế nào?"

"Sướng lắm!"

Tôi quay lại nhìn Dung. 

"Biết tại sao không? Tại vì người khuyến khích tui làm chuyện đó chính là bà ma sơ của trại, ma sơ Xuân. Chính bà ấy là người đã kêu tui dạy cho thằng nhóc kia biết điều, để nó không đi lệch với guồng quay của trại trẻ. Vậy là tui quất thằng đó bầm dập luôn."

"Một con quỷ đội lốt ma sơ?" Tôi hỏi.

"Không, bà ấy không phải là quỷ, bà ấy chỉ… cố phải thỏa thuận với bọn quỷ, đặng tụi nó để yên cho bà được phụng sự Chúa thôi."

"Tại sao không giết hết bọn quỷ mà lại phải thỏa thuận với chúng?"

"Vì bà ấy không muốn chiến tranh. Nói cho cùng thì bà ấy cũng phải nuôi hơn chục đứa nhỏ, vì vậy thỏa thuận xem ra là phương thức tốt hơn."

Tôi ngước mặt lên trần nhà, gác tay che đi hai mắt.

"Hồi đó ở trại trẻ, có một ông mạnh thường quân rất giàu. Cứ độ hai tuần, ổng sẽ ghé thăm tụi tui, cho quà bánh, quần áo nhiều lắm. Và lần nào ổng cũng nhất quyết phải thăm cho được một con bé bị tật ở chân, phải ngồi xe lăn. Rồi cứ mỗi khi ổng về, con bé đó mặt mũi lại tái mét, hoảng loạn. Cha biết tại sao không?” Lặng. “Tại ổng hiếp con bé. Cứ mỗi lần đến là mỗi lần hiếp, rồi cuối cùng ổng nhận con bé về nuôi luôn. Bà sơ cũng đồng ý, tui cũng đành im miệng bán con bé đó cho quỷ dữ, để đổi lấy miếng ăn cho mấy đứa còn lại. Đó chính là lúc toàn bộ niềm tin vào Chúa Trời của tui sụp đổ, và… tui cũng đã rất sợ hãi, y như Cha lúc này…" 

"Tại sao Chúa lại để cho những chuyện đó xảy ra, và đẩy chúng ta vào con đường phản bội Ngài?"

"Tui đâu biết. Tui chả hiểu nổi những ý định của ông ấy nữa, cho nên tui đã thôi tin ổng từ lâu rồi."

"Không, mấy người đừng cám dỗ tui nữa, tui muốn dừng lại, tui không cần mấy thứ phù phiếm… "

"Đồ yếu đuối, đừng có ngụy biện cho sự trốn chạy của mình. Cuộc sống của Cha đã thật sự bắt đầu rồi. Hãy can đảm lựa chọn những cuộc thỏa hiệp có lợi cho mình nhất. Thà tự nguyện đặt bút ký kết với quỷ, còn đỡ hơn là đợi đến khi bị ép vào đường cùng. Nếu ký kết lúc đó thì chỉ có thua thiệt đủ đường thôi."

Tôi úp mặt xuống nền sàn, cảm thấy đôi vai mình đang run rẩy. Tôi khóc. Tôi không muốn, ngàn lần không muốn, vạn lần không mong phải sống một cuộc đời tanh tưởi thế này. Tôi sợ, rất sợ! 

Thái Dung ôm lấy vai tôi vỗ về: "Đừng sợ, ngày mai Cha sẽ quen dần thôi," nó thì thầm.

.

"Tất cả những gì Cha cần làm hôm nay là giới thiệu về mình, cười nói một chút, và ngồi thật ngoan ngoãn cho dù chuyện gì có xảy ra. Mọi thứ còn lại, thằng Dung này sẽ làm hết, thỏa thuận nghen?" Thái Dung chìa tay ra cho tôi bắt.

"Vụ ngày hôm nay đáng tởm không?"

Thái Dung nhún vai.

"Nếu bắt tay với người kia được thì chúng ta sẽ ăn một vố to, rất đáng để đánh đổi và đủ để lo đám cưới cho anh Hai đó." 

Tôi vẫn nhìn Dung ngờ vực. 

"Nè, bắt tay thỏa thuận cái đi chớ!" Dung giục tôi. 

Một thoáng cau mày, rồi tôi nắm lấy tay nó, lắc nhẹ. "Dù sao thì thằng ấy cũng đã hứa sẽ làm tất cả sự dơ bẩn mà!"

Móc ngoặc ngày hôm nay của chúng tôi là tại nhà riêng của một ông già gốc Hoa giàu có. Và điều khiến tôi cảm thấy chột dạ khi bước vào nhà ông ta là sự hiu quạnh. Điều này kỳ quặc lắm bởi ông ta đã già rồi, lại có tiền và địa vị, thế tại sao ông lại sống một mình, không người thân, con cháu? Hẳn là phải có một điều gì đó ẩn sâu trong ngôi nhà này. 

Những bắp thịt trên cơ thể ông chảy xệ vì tuổi tác, và quả đầu gần như trọc của ông kết hợp với đôi mắt trũng sâu khiến tôi cảm thấy sờ sợ. Ông ta mời chúng tôi một đĩa bánh mứt cùng 2 chai nước ngọt. Gì chứ, đây chẳng phải là mấy thứ để dụ dỗ bọn trẻ con sao?

"Uống li!" Ông già nói với cái giọng lơ lớ của người Hoa.

Tôi gật đầu cảm ơn rồi chìa tay về hướng ông ta và tự giới thiệu: "Cháu là Đông Anh, em rể của ông bí thư Chương." 

Ông già dùng cả hai tay để bắt lấy tay tôi. Tay ông ta run run như bị bệnh Parkinson, một kiểu bệnh thường gặp ở người già. Tôi cười nhẹ với ông rồi rút tay mình lại, nhưng ông ta vẫn cố tình giữ chặt lấy tay tôi bóp nắn. Tôi đâm hoảng nên cố giật ra. 

"Chắc ông cũng nghe anh Hào giới thiệu rồi," Thái Dung kéo sự chú ý của ông già về phía nó, "hai đứa con qua đây để bàn với ông chút đỉnh về một mối làm ăn."

"Đã nghe, đã nghe," ông già khua tay trước mặt Thái Dung nhưng mắt vẫn không ngớt nhìn tôi. Cuộc bàn luận vẫn tiếp tục bằng lời độc thoại của Thái Dung, trong khi ông già thì đang bận tay tháo vỏ một viên kẹo, rồi nhoài người đưa nó về phía miệng tôi.

"Hả miệng ra nào! Ăn thử miếng đi, ngon lắm." Tay ông ta cố đẩy viên kẹo vào miệng tôi. Tôi bực mình gạt tay ông ta ra, khiến ông sửng sốt nhìn:

"Sao dị, ngọ cho mà, ăn đi chớ!"

Tôi cầm lấy viên kẹo, đưa mắt nhìn Thái Dung. Thằng ấy kéo tay tôi đến sát nó rồi há miệng ngoạm lấy viên kẹo lẫn 2 ngón tay tôi. Nó dùng lưỡi lùa viên kẹo ra khỏi tay tôi. Đoạn nó rút tay tôi ra khỏi miệng nó với lớp nước bọt dính dớp. Tôi dám chắc đây là một dấu hiệu của Dung, bởi vì ngay sau đó, ông già liền chuyển mắt qua nhìn Dung.

"Chắc ông bí thư Chương sẽ không thích nếu biết ông cứ đút kẹo cho em rể ổng ăn hoài đâu," Thái Dung mở lời.

Ông già chép miệng tiếc rẻ nhìn tôi, rồi di dời qua phía chỗ đối diện Dung ngồi. Bàn tay run run của ông cố rót đầy ly nước ngọt khiến thứ chất lỏng ấy văng đầy mặt bàn. 

"Chú em uống đi!" Ông ta chìa cái ly về phía Dung rồi như cố tình, cái ly đổ ụp xuống người nó. Tôi tin Dung đã phải cố lắm để không phát ra tiếng chửi thề. 

"Ây dà, xin lỗi nha, ngồi yên đó, để ngọ đi lấy đồ lau cho." Ông ta đi khỏi.

"Ông già đó… "

"Cậu Út cứ ngồi yên đi, chuyện còn lại để tui làm," Thái Dung chen ngang. 

Tôi nghĩ là tôi biết cái chuyện kinh khủng gì sắp diễn ra.