Ngày 9 tháng 12 năm 2010, một sinh linh mới cất tiếng khóc giữa cõi trần đời. Cậu bé mang tên Vương Thiên Minh, một cái tên bình thường giữa thế giới phồn hoa này. Nhưng chẳng ai hay biết, ẩn sau đôi mắt trong veo của đứa trẻ ấy là một linh hồn viễn cổ đang dần thức tỉnh.
Chân Thiên Quân – kẻ từng khuynh đảo hàng triệu chiều không gian, vị thần chí cao nắm giữ quyền năng sáng tạo và hủy diệt – đã chán ngán sự bất tử. Hắn chọn cách chấm dứt tồn tại, hóa thành tro bụi. Thế nhưng, cái chết không phải là hồi kết, mà chính là điểm khởi đầu của một vận mệnh mới.
Dù không còn là một vị thần chí cao vô địch, nhưng Thiên Minh vẫn giữ lại hai phần trăm sức mạnh nguyên bản. Một phần nhỏ bé, nhưng đủ để hắn khuynh đảo hành tinh này...
---
Bên ngoài phòng sinh
Vương Minh Khang đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt. Ngày này, anh đã mong chờ từ rất lâu, nhưng khi khoảnh khắc ấy thực sự đến, anh lại không thể ngăn được sự hồi hộp dâng trào.
Cánh cửa phòng sinh bật mở, một cô y tá bước ra, nở nụ cười dịu dàng:
"Chúc mừng anh! Cả mẹ và bé đều khỏe mạnh."
Minh Khang chết lặng trong khoảnh khắc, rồi bất chợt vỡ òa:
"Thật sao?! Tôi… tôi đã làm cha rồi sao?!"
"Anh có muốn bế bé không?"
Không cần suy nghĩ, Minh Khang gật đầu ngay lập tức:
"Tất nhiên là có!"
Anh bước vào phòng hậu sản, tim đập rộn ràng. Và rồi, khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào gương mặt nhỏ bé trong vòng tay vợ, cả thế giới như ngừng lại.
Đôi mắt đen láy, khuôn mặt thanh tú tựa thiên thần.
Minh Khang run rẩy ôm con vào lòng, giọng nói đầy yêu thương và tự hào:
"Trời ơi... Đây là con trai tôi sao?"
Anh quay sang mọi người trong phòng, giơ cậu bé lên cao như một báu vật quý giá:
"Mọi người nhìn đi! Con trai tôi... nó thật đẹp trai!"
Những tiếng cười hạnh phúc vang lên. Nhưng chẳng ai hay biết rằng, bên trong thân thể nhỏ bé kia, một vị thần thánh đang lặng lẽ quan sát thế giới mới mà hắn vừa đặt chân đến...
---
Năm năm sau...
Thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa, chớp mắt một cái, Vương Thiên Minh đã năm tuổi. Bề ngoài, cậu chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường, nhưng sâu trong tâm hồn lại là một cựu thần đã trải qua vạn kiếp luân hồi.
Hôm nay, Minh Khang và Kim Liên đưa con trai đi công viên lần đầu tiên. Không khí nơi đây náo nhiệt, tiếng trẻ con cười đùa rộn rã, nhưng Thiên Minh lại chẳng bận tâm. Cậu lặng lẽ rời xa vòng tay cha mẹ, bước đến khu trưng bày.
Những hiện vật nơi đây đều vô cùng thú vị, từ mô hình khoa học đến các loại khoáng thạch. Nhưng giữa tất cả, ánh mắt cậu bị hút chặt vào một tảng than đá khổng lồ, đen tuyền và thô ráp.
Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng.
Như có một giọng nói vô hình đang thôi thúc cậu... chạm vào nó.
Cậu đặt bàn tay nhỏ bé lên bề mặt lạnh lẽo của tảng than.
Ngay lập tức, một luồng thông tin khổng lồ tràn vào tâm trí. Cấu tạo, thành phần, quá trình hình thành, nhiệt độ nóng chảy, ứng dụng thực tiễn... tất cả như dòng lũ cuồn cuộn đổ vào não bộ, tựa hồ cậu đã nghiên cứu khoáng sản hàng trăm năm chỉ trong nháy mắt.
Nhưng đó chưa phải điều kỳ lạ nhất.
Khi cậu rút tay lại, một dấu ấn đỏ chói xuất hiện trên bề mặt tảng than, rực rỡ như vết khắc của thần linh.
Một sợi dây liên kết đã được tạo ra!
Từ giây phút này, không chỉ sở hữu mọi kiến thức về quặng than, cậu còn có thể cảm nhận sự tồn tại của nó, dù ở bất cứ nơi đâu. Và đặc biệt hơn...
Khi cậu chết đi, cậu sẽ tái sinh ngay bên cạnh tảng than này.
Nhưng điều kinh ngạc nhất không chỉ dừng lại ở đây. Không chỉ là quặng than, mà tất cả mọi khái niệm, vật chất liên quan đến nó... cậu đều có thể đồng bộ hóa.
------
Hôm nay, lúc mười chín giờ hai mươi bảy phút, ngày hai mươi chín tháng mười hai năm hai nghìn không trăm mười lăm.
Truyền hình trực tiếp đưa tin:
"Một sinh vật đã xuất hiện! Hình dạng của nó quái dị, như thể là sự kết hợp giữa kim loại và bóng tối, một thực thể với lớp da tựa như hợp kim sống, không ngừng biến đổi theo từng chuyển động. Đôi mắt đỏ rực như hai ngọn hỏa diệm, tỏa ra sát khí đáng sợ. Trên lưng nó, hàng chục xúc tu dài ngoằng, mỗi cái đều có thể vươn dài hàng trăm mét, nghiền nát mọi thứ chỉ trong nháy mắt. Nhưng đáng sợ hơn cả là thứ công nghệ mà nó mang theo – một thiết bị kỳ lạ phát ra những hình ảnh ba chiều khổng lồ trên bầu trời, phủ bóng lên toàn bộ thành phố Khoa Vũ – thành phố lớn nhất và tiên tiến nhất Việt Nam, nơi công nghệ phát triển vượt bậc và khoa học đã đạt đến tầm cao không tưởng."
"Nó đã đến từ một cánh cổng không gian trên trời cao... một thứ chưa từng có trong lịch sử nhân loại."
Vương Thiên Minh đang bước đi trên con đường lớn, giữa khung cảnh hỗn loạn khi mọi người vội vã chạy về nhà để trốn con quái vật. Cậu ghé vào một quán tạp hóa ven đường, mua một chiếc bánh gạo, thứ quà vặt yêu thích nhất của mình. Nhận hàng xong, cậu rời đi với nụ cười nhẹ nhõm, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Nhưng khi mới đi được vài bước...
ẦM!
Một chấn động kinh hoàng vang lên phía sau lưng cậu. Trong chớp mắt, con đường náo nhiệt bỗng chốc hóa thành địa ngục. Mặt đất vỡ vụn, từng tòa nhà cao tầng đổ sụp như thẻ bài domino. Không một sinh vật nào được tha thứ – từ con người đến côn trùng nhỏ bé, tất cả đều bị nghiền nát và nổ tung ngay khi chạm phải làn sóng hủy diệt.
Bản năng báo động, Vương Thiên Minh lập tức hành động.
Cậu tăng tốc, lướt qua những đống đổ nát với sự linh hoạt đáng kinh ngạc. Dù sức mạnh bị phong ấn phần lớn, nhưng với khả năng hiện tại, cậu vẫn dễ dàng tránh né những mảnh vỡ đang rơi xuống từ bầu trời. Không gian xung quanh mờ ảo bởi bụi và lửa, nhưng giác quan nhạy bén giúp cậu nắm bắt mọi chuyển động.
Dừng lại giữa đống hoang tàn, Thiên Minh ngẩng đầu lên.
Và cậu thấy nó.
Sinh vật được nhắc đến trên truyền hình – Hắc Hư Ma Thú.
Một thực thể đứng sừng sững giữa bầu trời Khoa Vũ. Hình dạng của nó tựa như một cơn ác mộng bước ra từ những chiều không gian xa lạ. Lớp da đen tuyền, những hoa văn phát sáng như những ký tự thần bí, luân chuyển liên tục. Trên đầu nó, một vầng sáng lập lòe như hắc nhật thực.
Đôi mắt đỏ rực của nó khóa chặt lấy Thiên Minh.
Và cậu biết...
Một trận chiến không thể tránh khỏi sắp diễn ra.
Thiên Minh bỏ gói bánh gạo xuống đất, tạo thế chiến đấu. Từ người cậu, một vầng hào quang vàng chói lóa bùng phát, khiến Hắc Hư Ma Thú choáng váng. Đôi mắt đỏ rực của Hắc Hư cũng bắt đầu tụ năng lượng, một luồng ma lực khổng lồ ngưng tụ trong con ngươi. Khi hắn lia ánh nhìn qua bất cứ thứ gì, thứ đó lập tức bị phá hủy. Những người trốn sau tường hay cửa sổ quan sát trận chiến cũng không thể thoát khỏi số phận.
Nhưng khi Hắc Hư nhìn về phía Thiên Minh, hắn không thấy cậu đâu!
Trong chớp mắt, Thiên Minh đã tiếp cận, tốc độ nhanh như tia chớp. Một cú đấm xuyên thẳng qua cơ thể Hắc Hư, nhưng...
Ngay khi Thiên Minh rút tay ra, vết thương lập tức phục hồi như chưa từng tồn tại.
Vương Thiên Minh nở một nụ cười thích thú:
"Vui rồi đây!"
Hắc Hư quay ngoắt lại, nhưng Thiên Minh đã biến mất.
Từ đâu đó vang lên một giọng nói trầm thấp—
"Cửu U Trấn Ngục!"
Linh lực dâng trào, tạo thành một tinh cầu năng lượng bao quanh Hắc Hư, dần dần thu hẹp lại.
Hắc Hư Ma Thú gầm lên giận dữ:
"Cái gì thế này?! Mau thả ta raaaa!!"
Hắn điên cuồng bắn ra những tinh cầu ma lực hủy diệt vào lớp màng năng lượng đang vây hãm mình. Nhưng... không có gì thay đổi! Vòng phong ấn vẫn tiếp tục thu nhỏ lại.
Khi kích thước tinh cầu chạm đến giới hạn của cơ thể Hắc Hư, hắn bắt đầu nổ tung! Máu đen phun ra như suối, tan biến vào không trung.
Thiên Minh giơ tay lên.
"Nén!"
Tinh cầu thu nhỏ lại chỉ bằng một quả bóng tennis. Cậu phất tay, quả cầu lập tức bay vào lòng bàn tay mình. Một phép thuật đơn giản được niệm, biến nó thành một quả bóng tennis bình thường.
"Giờ thì... đây sẽ là đồ chơi của ta."
Xong việc, cậu không quên dùng phép phá hỏng toàn bộ camera ghi hình trận chiến, đồng thời xóa sạch ký ức của tất cả những người đã chứng kiến.
Rồi như chưa có chuyện gì xảy ra, Thiên Minh bước đi trên con đường vắng lặng, nhặt lại gói bánh gạo của mình, tiếp tục thưởng thức nó với vẻ mặt thản nhiên.
------
Đêm đó, khi chìm vào giấc ngủ, Thiên Minh mơ về một giấc mơ lạ lùng.
Cậu đứng giữa vũ trụ bao la, một mình đối diện với sự vô tận. Cậu búng tay một cái...
Khái niệm, quy luật, nhân quả, vật chất, tinh thần, sự sống, cái chết, thông tin, ý chí, ảo ảnh, sự thật, không gian, thời gian... tất cả đều tan biến trong một cái chớp mắt. Vũ trụ bị xóa sổ, trả về hư vô tuyệt đối.
Nhưng chỉ một giây sau, Thiên Minh vươn tay lên.
Vạn vật tái sinh!
Không chỉ vậy, vô số vũ trụ được tạo ra, to lớn hơn, phức tạp hơn, khổng lồ hơn trước gấp bội. Với một suy nghĩ thoáng qua, cậu điều khiển tất cả chúng va chạm vào nhau với tốc độ vượt xa ánh sáng, một thứ tốc độ không gì có thể đo lường.
Và rồi...
Vô số vũ trụ sụp đổ, nghiền nát thành tro bụi.
Giấc mơ này... không chỉ là một giấc mơ đơn thu, mà nó còn là quá khứ của cậu.
Sau khi tỉnh dậy, Thiên Minh nhận ra bản thân đang ở trong một không gian kỳ lạ. Xung quanh cậu, tất cả đều là một màu trắng tinh khiết, không có bầu trời, không có mặt đất, cũng chẳng có phương hướng. Không gian này rộng lớn đến mức dường như vô tận, không hề có điểm kết thúc.
Thiên Minh cau mày, chậm rãi quan sát xung quanh.
"Đây là đâu?"
Ngay khi cậu lên tiếng, không gian phía trước bỗng dao động nhẹ, như thể bị một bàn tay vô hình khuấy động. Từ trong khoảng không trống rỗng, một cánh cửa chậm rãi xuất hiện. Nó không có gì quá xa hoa, chỉ là một cánh cửa gỗ đơn giản với vài ký tự nguệch ngoạc được khắc lên trên.
"Ngôi Đền Chân Lý"
Thiên Minh nhìn hàng chữ đó, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư. Sau một thoáng do dự, cậu vươn tay mở cửa và bước vào.
Bên trong, một hành lang dài hiện ra trước mắt. Dọc theo hành lang, bên phải là những chiếc bàn lớn, phía trên đặt đủ loại sinh vật kỳ lạ. Có những con cá có vẻ ngoài bình thường nhưng lại tỏa ra thứ khí tức tà dị, từng giọt chất lỏng chảy xuống từ cơ thể chúng khiến mặt bàn bị ăn mòn thành từng lỗ nhỏ.
Bên trái là những bức tranh treo trên tường, nhưng điều kỳ lạ là chúng không bất động—mà liên tục chuyển động như những cảnh tượng chân thực. Một bức tranh là hình ảnh dòng suối chảy xiết, tiếng nước róc rách vang lên rõ ràng. Một bức khác là một ngọn núi đá khổng lồ, những cơn gió thổi qua làm cỏ cây rung động. Xa xa, có bức tranh vẽ những con người đang cày cấy, tiếng cười nói lao động vọng lại như thể cậu đang đứng giữa một cánh đồng thực thụ.
Thiên Minh lướt qua tất cả, không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Cậu bước lên cầu thang và mở cánh cửa tiếp theo.
Ầm!
Ngay khi bước qua, một luồng khí tức mạnh mẽ đập thẳng vào người cậu. Đây là một căn phòng rộng lớn, bên trong có vô số sinh vật to lớn và kỳ dị. Có những kẻ cao gấp ba lần con người, tay cầm vũ khí khổng lồ, sát khí cuồn cuộn. Một con trong số đó cầm chiến phủ, trên mặt lưỡi rìu còn dính những vết máu đã khô. Một con khác có hàng chục con mắt đỏ rực, như thể mỗi con mắt đều có thể nhìn thấu tâm can kẻ khác.
Thiên Minh cảm nhận được áp lực từ chúng, nhưng không hề sợ hãi. Cậu bước đi thản nhiên, không ai ngăn cản.
Cậu mở cánh cửa thứ ba.
Bên trong, một màn hình lớn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Trên đó là hình ảnh một thế giới khác, giống như đang chiếu cảnh từ một trò chơi thực tế ảo. Những con người đang di chuyển, xe cộ lướt qua, mọi thứ đều sống động như thực. Nhưng Thiên Minh không quá để tâm, cậu tiếp tục đi về phía cánh cửa tiếp theo.
Rầm!
Cánh cửa thứ tư mở ra, và ngay lập tức, một giọng nói vang lên. Điều đáng sợ là giọng nói này không vang lên qua không khí, mà dội thẳng vào trong tâm trí cậu, như thể có ai đó thì thầm ngay trong não bộ.
"Chúc mừng, Thiên Minh. Cậu là người thứ hai có thể bước đến được căn phòng thứ tư này...!"
Thiên Minh giật mình nhẹ, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.
"Có người có thể thấy ta sao?"
Trước khi vào đây, cậu đã thi triển Đại Thuật Hư Vô, một loại pháp thuật có thể giúp cậu xóa bỏ hoàn toàn sự hiện diện của bản thân khỏi nhận thức của bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì. Dù là sinh vật sống, vật chết hay thậm chí là quy luật không gian, tất cả đều sẽ không thể cảm nhận được cậu.
Thế nhưng, giọng nói này vẫn có thể trò chuyện với cậu?
"Người này... tuyệt đối không tầm thường."
Giọng nói kia tiếp tục cất lên, mang theo một chút ý vị khó đoán:
"Cậu đã rất thông minh khi dùng Đại Thuật Hư Vô để đến đây một cách dễ dàng. Quả nhiên, số mệnh của cậu... không hề bình thường!"
"Ngươi là ai? Và nơi này rốt cuộc là đâu?!"
Thiên Minh trầm giọng hỏi, ánh mắt sắc bén quét qua không gian trống rỗng xung quanh.
Một tràng cười trầm thấp vang lên, như thể xuất phát từ tận sâu trong hư không. Ngay sau đó, giọng nói bí ẩn lại tiếp tục, vang vọng khắp không gian như tiếng sấm động chín tầng trời:
"Ta là Vị Thần Tối Cao – Cửu Thiên Huyền Đế, kẻ cai quản Ngôi Đền Chân Lý."
Cùng với giọng nói ấy, một luồng khí tức cường đại lan tỏa ra, khiến không gian xung quanh như chấn động.
"Thiên Minh, nếu ngươi có thể vượt qua toàn bộ thử thách và rời khỏi nơi này qua cánh cửa cuối cùng... phần thưởng dành cho ngươi sẽ không hề tầm thường."
Thiên Minh nheo mắt.
"Phần thưởng?"
"Hừ, đương nhiên rồi!" Giọng nói kia mang theo một chút giễu cợt. "Nhưng ta sẽ cho ngươi một lời khuyên từ cánh cửa thứ năm trở đi, mọi thứ sẽ tuân theo một quy luật cố định. Giống như một câu chuyện đã được viết sẵn, một số thứ… sẽ không thể thay đổi."
Ngay khi lời nói kết thúc, không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Thiên Minh im lặng suy tư, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an. Một quy luật cố định? Một câu chuyện không thể thay đổi?
Rốt cuộc, thử thách phía trước… sẽ là gì?
"Vậy thì ngươi hãy nói cho ta, cánh cửa thứ tư rốt cuộc là gì?"
Thiên Minh nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
Một tràng cười trầm thấp vang vọng khắp không gian, như thể sự tồn tại phía sau giọng nói ấy đang thưởng thức sự tò mò của cậu.
"Được thôi, vì ngươi đã hỏi, ta sẽ cho ngươi biết."
"Cánh cửa thứ tư là nơi chứa đựng vô tận quyển sách trôi nổi giữa bầu trời. Nhưng đừng tưởng rằng chúng chỉ đơn thuần là những pho tri thức... Mỗi một quyển sách chính là một tầng vũ trụ vô hạn, nơi mà những thực tại trải dài từ bốn chiều đến vô tận, phân tầng theo một trật tự tuyệt đối!"
Giọng nói kia đầy quyền uy, mang theo sự ngạo nghễ của một tồn tại siêu việt.
"Ta sẽ cho ngươi dễ hiểu về tính chất phân tầng này nhé, từ vũ trụ này, ngươi có thể nhìn thấy vô số vũ trụ bên dưới, như những bức tranh hoạt họa, như những câu chuyện viễn tưởng không có thật. Và trong mỗi vũ trụ ấy, lại tồn tại vô hạn những thế giới phân tầng thấp hơn, kéo dài không có điểm kết thúc. Bởi lẽ... sự tồn tại của chúng là không thể đếm được!"
Thiên Minh trầm mặc, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
"Và ngươi có biết không?" Giọng nói ấy tiếp tục, mang theo một tia tà dị khó lường.
"Ngôi Đền Chân Lý này… không chỉ đơn thuần là một kiến trúc. Nó là một tồn tại siêu việt, vượt lên trên mọi quy tắc của nhân gian, vượt qua ranh giới của mọi thực tại. Nơi này không thuộc về bất kỳ chiều không gian hay thời gian nào, mà là điểm giao thoa của những thực tại cao cấp nhất, nơi mà ngay cả các quy luật vũ trụ cũng phải cúi đầu phục tùng!"
Không gian xung quanh khẽ rung động.
"Thế nhưng, đối với Ngôi Đền này, tất cả những vũ trụ mà ngươi nhìn thấy kia… chỉ là những dòng chữ trên trang giấy, những thước phim hoạt họa trôi nổi giữa hư không. Những vị thần tối cao, những kẻ nắm giữ quy luật vạn vật, hay thậm chí những đế quân cai trị toàn bộ thực tại… tất cả bọn chúng, trong mắt ta, chỉ là những nét mực nguệch ngoạc trong Ngôi Đền Này mà thôi!"
Một luồng áp lực vô hình bao trùm lấy Thiên Minh, nhưng cậu chỉ cười nhạt, ánh mắt không hề dao động.
"Và ngươi biết điều thú vị nhất là gì không, Thiên Minh?"
Giọng nói kia đột nhiên trầm xuống, mang theo một sự khinh miệt vô tận.
"Ta nhìn thế giới của ngươi... như một trò chơi giải trí. Một trò chơi không có thật. Và nếu nói theo lý thuyết thực tại, thì ta chính là thứ trừu tượng hơn ngươi. Tất cả những gì ngươi cho là 'thực tại'... đối với ta, chẳng khác nào một câu chuyện hư cấu!"
Tiếng cười ngông cuồng vang vọng khắp không gian, từng âm thanh dội thẳng vào tâm trí Thiên Minh như sấm sét vang rền trên chín tầng trời.
"Hahahahaha!!"