Tại một con phố nhỏ vắng lặng, Hạ Tuấn Kiệt lê từng bước đi nặng nề tiến về phía trước, anh bước đi trong vô định, cùng với vết thương không ngừng rỉ máu, đau âm ỉ ở bụng do cuộc đụng độ với kẻ thù.
Anh cứ đi, đi mãi chẳng thế biết rằng bản thân muốn đi đến đâu. Anh chỉ biết men theo con phố nhỏ và rồi dừng chân trước một tiệm hoa ở cuối đường. Giữa đêm đông tĩnh lặng, ánh sáng chiêu rọi từ khung của kính của tiệm hoa đó bỗng trở nên thật ấm áp. Cơn đau của anh như dịu lại, cảm giác ấm áp đó khác hẳn thế giới mà anh đang sống.
Tiếng chuông cửa leng keng khi anh đẩy cửa bước vào. Hương hoa ngào ngạt xộc thẳng vào mũi anh, mang đến cho anh cảm giác như mình đang bước vào một thế giới mới, nơi chỉ có sự nhẹ nhàng thanh thản. Bỗng có tiếng của ai đó cất lên:
" Xin kính chào... q-quý...khách!? Anh bị thương sao!!"
" Tôi không sao cả! T-Tôi.. tôi chỉ muốn xin một ly nước thôi... tôi sẽ rời đi ngay"
Anh hoảng hốt định rời đi, nhưng ngay khi anh đi quay bước rời đi có một bàn tay xinh đẹp kéo lấy tà áo giữ anh lại. Anh khựng lại khẽ nhìn đối phương, đó là một người con trai vô cùng xinh đẹp, làn da trắng hồng, cùng một mùi hương cơ thể ngọt ngào như nhưng đóa hoa đang tỏa hương kia. Thấy có vẻ khồn đúng, cậu liền thu tay lại, nhẹ nhàng nói:
"Tôi thể giúp gì cho anh không, tôi nghĩ anh không thể đi với vết thương như vậy đâu"
"Tôi không sao hết không cần phiền tới cậu"
"Không sao hết, tôi có thể giúp anh!"
Người con trai đó nhanh nhẹn kéo anh xuống chiếc ghê gỗ cạnh quầy, nhẹ nhàng xem qua vết thương cho anh rồi chạy đi lấy hôm cứu thương. Nhìn dáng vẻ dịu dàng của cậu anh có phần lạ lẫm. Bởi một kẻ lăn lộn trong máu tanh như anh đã quen dần với sự thô bạo, bởi thế anh có chút ngỡ ngàng
"Cậu là ai?"
Cậu vẫn không dừng băng bó vết thương cho anh đáp:
"Tôi là Lý Thiên Ân chủ tiệm hoa này"
"Tại sao lại giúp tôi?"
"Ai gặp phải khó khăn đều cần giúp đỡ, dù là người như anh hay như tôi."
Cậu mỉm cười nhìn anh, nụ cười như ánh dương rực rỡ. Bỗng anh cảm thấy như tim mình vừa chậm lại một nhịp. Dù biết mình không nên dính dáng đến bất cứ ai, nhưng nhìn người con trai không chút sợ sệt với anh không hiểu sao, anh lại không thể rời đi.