Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt đen của căn biệt thự, cũng là nơi từng được cô gọi là nhà. Lúc này, Lâm Mộ Nhiên mới sực nhớ ra rằng vẫn còn một việc quan trọng chưa được xử lý.
"Lý Ninh, tôi muốn bán căn nhà này." Giọng cô trầm thấp vang lên giữa không gian tĩnh mịch. "Căn bên Mỹ ấy. Ừm... có người lén lút đưa tình nhân tới đó. Chính là Giang Bạch cùng một ả bạch liên hoa hạng hai."
"Hả?" Lý Ninh ngơ ngác, ánh mắt như không thể tin nổi những điều vừa nghe. Giọng điệu kinh hãi đến mức khiến cô phải nghiêng đầu nhìn kỹ lại gương mặt lãnh đạm của Lâm Mộ Nhiên.
"Không sao, cậu cứ giúp tôi mang hành lý vào trước đã." Lâm Mộ Nhiên cũng không muốn nói thêm. Dù gì thì Lý Ninh cũng không phải kiểu người tò mò vô độ, ngược lại, còn khá kín tiếng và biết điều.
Chẳng trách năm xưa cô lại chọn giữ người con gái này bên cạnh mình.
Lâm Mộ Nhiên cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay. Ngón tay thon dài lướt nhẹ, nhanh chóng gửi tin nhắn cho luật sư riêng — cô Ngô — nhờ cô ấy chuẩn bị giấy tờ bán nhà càng sớm càng tốt.
"Cái gì?" Tiếng hét thất thanh vang lên từ đầu dây bên kia khiến cô phải lập tức rướn tay đưa điện thoại ra xa khỏi tai. Giọng của cô Ngô vẫn cao vút như thường lệ.
"Chị ơi, chúng ta đi đâu giờ?" Lý Ninh quay đầu hỏi, đôi mắt đen lay láy lộ vẻ lo lắng.
"Về căn cứ." Cô nhàn nhạt đáp, ánh mắt liếc qua tấm kính cửa sổ, nơi bóng cây đổ dài theo chiều hoàng hôn.
Lúc trước, cô đã đầu tư xây một căn biệt thự giữa thung lũng núi non — nơi đó ban đầu dùng để nghiên cứu dược liệu, kết hợp phát triển du lịch sinh thái. Cảnh vật tuyệt đẹp, lại cách biệt với thế giới xô bồ, chính là nơi lý tưởng để tĩnh tâm suy nghĩ và làm việc.
"Chi tiết lát nữa tôi sẽ nói sau."
Chiếc xe lướt đi trên con đường ngoằn ngoèo như rắn lượn, để lại sau lưng thành phố ồn ào với những khúc mắc và phản bội. Lâm Mộ Nhiên dựa đầu vào ghế, đôi mắt khẽ khép lại. Tâm trí cô không ngừng hiện lên hình ảnh năm xưa — khi cô và Lý Ninh mới quen nhau.
Thuở đó, cô còn trẻ tuổi, gia đình đầy đủ, công việc suôn sẻ. Lý Ninh là một cô gái nhỏ gầy gò, đôi mắt trong veo, vì không đủ học phí đại học nên buộc phải làm thêm ở nhà hàng mà Lâm Mộ Nhiên sở hữu.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ, một cái nhìn đầy thiện cảm, và rồi — họ trở thành bạn. Cô đưa Lý Ninh đi học, lo toàn bộ chi phí, sau này tốt nghiệp lại giữ cô bên cạnh, dần dần trở thành cánh tay phải đắc lực.
Bốn năm trôi qua, tình cảm ấy đã vượt qua ranh giới giữa cấp trên và cấp dưới. Dù không nói ra, nhưng Lý Ninh vẫn luôn xem cô như người thân — như một hình bóng quan trọng không thể thay thế trong đời.
"Chủ tịch, đến nơi rồi ạ." Giọng tài xế vang lên, kéo cô khỏi dòng hồi tưởng.
Lâm Mộ Nhiên mở mắt, bước xuống xe. Trước mặt là căn biệt thự rộng lớn, được xây theo thiết kế mà cô đích thân vẽ — cổ kính, trang nhã, ẩn mình giữa rừng thông và núi đá. Nhìn khung cảnh quen thuộc, khóe môi cô khẽ cong lên, ánh cười nhẹ nhàng thoáng hiện.
"Nhiên, chị đến rồi!" Một tiếng gọi trong trẻo vang lên phía trước, như gió mùa xuân thổi qua.
Lý Ninh từ trong biệt thự chạy ra, ánh mắt sáng rỡ như vì sao đêm. Chưa kịp nói gì, cô đã nhào đến ôm chầm lấy Lâm Mộ Nhiên.
"Chị ở đây." Mộ Nhiên khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng. Đã bao lâu rồi cô không được cảm nhận sự chân thành ấm áp như thế này?
"Chào chủ tịch!" Những nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề đứng xếp hàng trước cửa, đồng loạt cúi đầu chào cô.
"Chào mọi người." Cô gật đầu, giọng đều đều nhưng không lạnh nhạt, "Tôi còn chút việc phải xử lý. Mọi người cứ làm việc tiếp đi."
"Rõ!" Đám nhân viên nhanh chóng tản ra.
"Chị, cái tên Giang Bạch đó rốt cuộc đã làm gì?" Lý Ninh quay sang hỏi ngay khi đám đông đã đi khuất.
"Cậu đoán đúng rồi đấy. Hắn ta có bồ nhí. Còn mặt dày mang về tận nhà tôi ở Mỹ." Cô kể lại bằng giọng nhàn nhạt, như đang thuật lại một câu chuyện không liên quan đến bản thân.
Nghe xong, đôi mắt của Lý Ninh như rực lửa. Nếu không vì đang có khách, có lẽ cô đã hét toáng lên rồi.
"Chị định làm gì tiếp theo?" Cô hỏi.
"Tạm thời về căn cứ nghiên cứu thuốc tiếp. Mọi thứ ở đây vẫn còn dang dở. Chuyện tình cảm... không đáng để bận tâm."
Giọng nói của Lâm Mộ Nhiên vang lên dứt khoát, ánh mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ, không gợn sóng.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, cô tới phòng thí nghiệm. Khu nghiên cứu nằm giữa rừng, được bao bọc bởi vách đá dựng đứng và cây cối um tùm — biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chính vì điều kiện tự nhiên đặc biệt này, nơi đây đã được chọn làm trụ sở chính cho công trình nghiên cứu sinh học của cô.
Vừa bước vào, các nhân viên đã cung kính cúi đầu chào.
Lâm Mộ Nhiên mặc áo blouse trắng, tóc búi gọn sau gáy, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự nghiêm nghị và thông minh. Trong căn phòng riêng của mình, cô bắt tay vào công việc — điều chế một loại thuốc kết hợp giữa y học cổ truyền và công nghệ sinh học hiện đại.
Chỉ có điều, không khí trong phòng có chút khác lạ.
"Có chuyện gì sao?" Cô nhíu mày hỏi.
Một nhân viên bước lên, đưa cho cô một mẫu thuốc. "Thành phần mẫu này có vấn đề. Chúng tôi nghi ngờ bị người khác can thiệp."
Ánh mắt Lâm Mộ Nhiên lập tức lạnh đi.
Không mất nhiều thời gian, cô khôi phục dữ liệu camera nội bộ bằng phần mềm riêng, phát hiện một người lén lút đột nhập — chính là kỹ thuật viên người nước ngoài tên Jason.
Khi cảnh sát đến nơi, Jason vẫn ra vẻ bình tĩnh. Nhưng khi bị chỉ đích danh, hắn lập tức vùng chạy.
"Jason, đừng chống cự. Viện có hệ thống giám sát toàn diện." Cô nói, giọng điềm đạm nhưng uy nghi.
Jason trừng mắt, nghĩ rằng mình đã xóa toàn bộ dữ liệu.
Lâm Mộ Nhiên khẽ cười, lôi ra một chiếc USB nhỏ. "Tôi đã khôi phục được đoạn ghi hình. Đây là bằng chứng. Nhờ các anh xử lý giúp."
Cảnh sát gật đầu, lập tức áp giải Jason đi.
Lý Ninh đến sau, nghe kể toàn bộ sự việc thì tròn mắt.
"Làm sao chị biết là hắn?" Lý Ninh như thấy cô biến thành thám tử Sherlock Holmes.
"Tôi khôi phục dữ liệu camera." Dù sao cô cũng rành mấy thứ đó một chút.
"Chỉ vậy?" Lý Ninh không thể tin nổi. Bọn họ đã điều tra suốt mấy tháng trời còn không ra, chị cô thì vài phút đã lật được kèo.
"Tôi sẽ về nước hôm nay." Lâm Mộ Nhiên nói trước, tránh cho cô ấy lại làm ầm lên sau này.
"Hả?" Lý Ninh chưa kịp phản ứng. Mới tới hôm qua, sao nay đã đi?
"Không cho đi!" Cô ôm chặt eo Lâm Mộ Nhiên, không cam lòng.
"Ở nhà còn chuyện." Lâm Mộ Nhiên nói, giọng nhẹ như mây, nhưng không có một tia do dự nào.
"Chuyện gì?" Lý Ninh bất mãn hỏi, nhưng rồi cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm cô. Cuối cùng, cũng không giữ nổi.
"Tạm biệt." Lâm Mộ Nhiên xoa đầu cô, mỉm cười. "Chờ tôi, sắp tới tôi sẽ được tự do, nhất định đến tìm em chơi."
"Chị nhất định phải trở về đấy!" Không hiểu vì sao, trong lòng Lý Ninh dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, như thể linh cảm rằng — có lẽ cô sẽ không còn cơ hội gặp lại Lâm Mộ Nhiên nữa. Cô vội vàng gọi lớn, giọng nói như xé toạc bầu không khí tĩnh lặng.
Nhưng người kia không quay đầu lại.
Chỉ thấy bóng dáng ấy khẽ giơ tay lên vẫy nhẹ, rồi dần khuất sau hàng cây rậm rạp, hòa vào ánh chiều tà mờ ảo.
Không ai trong họ biết rằng — từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời của cả hai đã âm thầm rẽ sang một ngã rẽ khác, mãi mãi không còn như xưa.
- CÒN TIẾP -