Bầu trời hôm nay mang một sắc xám nhạt, tựa như những tâm tư mà Khôi Minh và An Vy đang mang trong lòng. Sau buổi trò chuyện hôm trước, cả hai cảm thấy cần dành thời gian cho nhau nhiều hơn, không chỉ để nói chuyện, mà còn để dần xoa dịu những tổn thương từ quá khứ.
Khôi Minh hẹn An Vy tại một quán cà phê nhỏ ven hồ. Đây không phải nơi xa hoa, nhưng lại mang đến cảm giác yên bình mà cậu nghĩ rằng cả hai cần lúc này. An Vy đến, trên tay mang theo một chiếc túi nhỏ mà cô giữ rất cẩn thận. Chiếc túi ấy gợi lên sự tò mò của Khôi Minh, nhưng cậu không hỏi ngay.
Họ ngồi bên nhau, ánh mắt vẫn còn chút lúng túng, nhưng cảm giác ấm áp đã dần quay trở lại. An Vy đặt nhẹ chiếc túi lên bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh. Cô mở hộp, và từ bên trong, một chiếc vỏ sò trắng lấp lánh được đặt ngay ngắn xuất hiện.
- "Cậu có còn nhớ cái này không, Minh?" – An Vy khẽ hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy cảm xúc.
Chiếc vỏ sò quen thuộc ấy như một cơn sóng lớn đánh mạnh vào ký ức của Khôi Minh. Cậu nhìn chiếc vỏ mà như nhìn thấy chính mình của ngày xưa, vào cái ngày mà cậu rời xa làng chài, xa cả An Vy, mang theo một lời hứa mà cậu từng nghĩ không thể thực hiện.
- "Mình nhớ chứ, Vy," – Khôi Minh khẽ nói, giọng cậu như nghẹn lại, "Mình từng nghĩ, có lẽ cậu đã quên nó rồi..."
An Vy khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.
- "Không bao giờ. Với mình, chiếc vỏ này không chỉ là một món quà, mà còn là một lời nhắc nhở. Nó giúp mình nhớ rằng, dù chúng ta có ở hai nơi khác nhau, cậu vẫn từng ở đây, từng hứa sẽ quay lại."
Khôi Minh im lặng, ánh mắt tràn đầy xúc động. Cậu cầm chiếc vỏ sò trên tay, ngắm nhìn nó thật kỹ. Chiếc vỏ vẫn sáng bóng, vẫn nguyên vẹn như chính những cảm xúc trong lòng An Vy dành cho cậu.
- "Vy, mình xin lỗi vì đã để cậu phải giữ lời hứa này một mình suốt những năm qua. Nhưng mình hứa, từ bây giờ, mình sẽ không để cậu phải chờ đợi hay giữ gìn ký ức một cách đơn độc nữa."
An Vy nghe những lời này, khẽ gật đầu.
- "Mình đã giữ nó, Minh, không phải vì chờ đợi một lời hứa được thực hiện, mà vì mình tin rằng tình cảm giữa chúng ta vẫn còn nguyên vẹn. Dù cho bao nhiêu năm trôi qua, mình vẫn tin rằng, nếu tình yêu là thật, nó sẽ không bao giờ biến mất."
Câu nói của An Vy khiến Khôi Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Không phải chỉ vì lời tha thứ của cô, mà vì sự kiên định trong tình cảm cô dành cho cậu. Chiếc vỏ sò ấy giờ đây không chỉ là kỷ vật, mà còn là minh chứng cho tình yêu đã vượt qua thời gian và thử thách.
Bên ngoài, gió từ hồ thổi qua, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, nhưng không gian giữa họ lại trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Cả hai ngồi đó, cảm nhận sự yên bình trong khoảnh khắc hiện tại, như thể thời gian đã ngừng trôi để dành riêng cho họ.